Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 7

398 0 2 0

Chập tối, Lam Hoàng sau khi đắp chăn cho Ngu Thư Hân, nhìn nàng một lúc lâu, muốn nói lại ngập ngừng. Ngu Thư Hân còn chưa ngủ, thấy Lam Hoàng như vậy, đánh bạo hỏi.

“Tiểu Đường, ngươi sao vậy?”

Ngu Thư Hân vừa hỏi vừa quan sát Lam Hoàng, những ngày qua cô quan sát thật kỹ từng hành động ánh mắt của Lam Hoàng, càng chứng minh suy đoán của cô là đúng.

Vậy được rồi, ta có thể hi sinh chút thân mình hoàn thành nhiệm vụ cũng được. Ngu Thư Hân đã hỏi qua hệ thống, nó bảo được, ai cũng được, chỉ cần Lam Hoàng yêu thích coi như cô hoàn thành nhiệm vụ. Dù hơi luyến tiếc Lam Hoàng nhưng cô càng muốn rời thế giới này hơn.

Lam Hoàng bất ngờ vì Ngu Thư Hân gọi tên thân mật của nàng, đã lâu rồi không nghe nàng ấy gọi, vừa lạ lẫm vừa cảm động. Ngăn cảm xúc dâng trào, tránh né ánh mắt của Ngu Thư Hân, Lam Hoàng nói ra: “Phong Tuyết, ta cùng Thái Ất phải đến Man Hoang một chuyến, ngươi tạm thời về Nam Cảnh tịnh dưỡng được không?”

Nghe thấy Lam Hoàng rời đi, Ngu Thư Hân liền đòi đi theo: “Cho ta theo với!”

Bắt lấy cánh tay của Ngu Thư Hân đang lắc lư tay mình. Lam Hoàng lắc đầu: “Không được. Vết thương của ngươi chưa lành. Cần được tịnh dưỡng. Vả lại, nơi đó rất nguy hiểm.”

Ngu Thư Hân bực bội vì không theo đi chơi được: “Nguy hiểm sao ngươi còn đi. Ta không cho ngươi đi. Ngươi phải ở đây cùng ta.”

Tim Lam Hoàng đập thình thịch, có phải nàng ấy muốn ta ở cùng nàng ấy không? Nàng ấy không ghét bỏ ta.

“Không được, nghe lời ta, rất nhanh ta sẽ quay về.” Lam Hoàng khuyên nhủ.

Ngu Thư Hân gật đầu đồng ý. Ngước đầu hỏi thêm: “Ngươi đi bao lâu?”

Lam Hoàng chợt sững người, nàng quên mất điều này, tu vi vạn năm mất đi, nàng ấy không thể đợi nàng vạn năm được. Thực là tiến thoái lương nan. Một ý tưởng lóe sáng. Lam Hoàng dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc mai nàng ấy thì thầm bên tai: “Khi nào ta về, sẽ tìm tới ngươi, được không?”

Nhìn mỹ nhân ngượng ngùng gật đầu, Lam Hoàng nở cụ cười khuynh thành, khẽ chạm vào đầu Ngu Thư Hân: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Hai trái tim cùng nhau đập thật nhanh, cả hai nhìn nhau thật lâu như muốn khắc ghi từng khoảnh khắc này. Ánh trăng như nước chiếu xuống nhà gỗ, yên tĩnh phi thường. Gió xuân thướt ta, từng cánh hoa ngô đồng nương theo làn gió bay khắp núi.

Không khí ám muội quanh quẩn, ngày càng có xu hướng nồng đậm hơn. Lam Hoàng bối rối xoay đi, định quay về giường nàng. Chưa kịp đi thì bị tay Ngu Thư Hân giữ lại.

“Ở lại đây đi.”

Lam Hoàng run lên nhè nhẹ, Phong Tuyết ấy muốn nàng lưu lại. Tim nhảy nhót vui mừng run rẩy. Nửa muốn ở lại nửa muốn từ chối. Cứ thế chần chừ một lúc lâu.

Tên nhát gan này! Ngu Thư Hân thầm mắng. Cái gì cũng phải để cô chủ động. Đã bật đèn xanh đến mức đó rồi! Đồ Gà Đen ngu ngốc.

Không cho Lam Hoàng từ chối, dùng hành động thể hiện lời nói vừa nãy. Ngu Thư Hân kéo Lam Hoàng quay lại, vô tình làm Lam Hoàng ngã lên người cô. Nhìn dung nhan cận kề trước mặt, Lam Hoàng run lên, nhìn cặp đồng tử xinh đẹp, thân thể hai người cách rất gần, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được nhịp đập của đối phương.

“Tiểu Đường, nàng yêu thích ta?” Ngu Thư Hân thì thầm bên tai Lam Hoàng.

Lam Hoàng lần đầu tiên trong đời tim đập hỗn loạn, cảm thụ khí tức ấm áp phun bên tai, không khỏi nhích ra khỏi người Ngu Thư Hân. Lại bị Ngu Thư Hân kéo lại, vật mềm mại cứ thế chạm vào nhau khiến nàng than nhẹ.

“Nàng vẫn chưa trả lời ta, Tiểu Đường.” Ngu Thư Hân nhìn sâu vào mắt Lam Hoàng, không cho nàng ấy tránh né, môi cười nở rộ.

“Nàng không trả lời hay không dám trả lời đây?”

Lam Hoàng còn chưa kịp trả lời, đã bị Ngu Thư Hân kề sát bên môi, từng đợt hơi thở lên chóp mũi của nàng. Môi đã bị hôn.

Xúc cảm mềm mại trên môi truyền đến, dịu dàng như nước, Lam Hoàng như chết chìm vào trong cảm giác này. Ngay khi Lam Hoàng sắp sửa thở không nổi thì Ngu Thư Hân rời đi môi nàng, tương tự cũng thở dốc không ngớt. Ôm lấy Lam Hoàng, thân thể hai người dính chặt vào nhau.

Lam Hoàng rất thuần khiết, vạn năm chưa có yêu đương. Đây là lần thứ hai hôn, lần thứ nhất không có kinh nghiệm, lần thứ hai thì bị cưỡng hôn, chỉ có thể thở dốc lấy hơi, vẫn chưa nắm bắt được kỹ năng hôn.

Ngu Thư Hân vuốt ve chóp mũi, nở nụ cười: “Lần trước nàng hôn ta, lần này ta lấy lại.”

Lam Hoàng còn đang vui mừng như bị nước đá dội xuống, chỉ là có qua có lại thôi ư? Nàng ấy xem mình là gì? Giận dỗi đẩy Ngu Thư Hân ra, lại bị nàng ấy kéo lại. Từ khi nào mình yếu như vậy chứ.

Cũng không trách Lam Hoàng, truyền hết thần lực vạn năm, giờ nàng chỉ như những tiểu Tiên khác, hằng ngày dụng tâm chăm sóc, lại dùng máu đút Ngu Thư Hân, tinh lực cũng chẳng còn mấy, tựa như chỉ cần cơn gió mạnh cũng sẽ cuốn bay thân hình đơn bạc ấy.

Cảm thấy Lam Hoàng không chú tâm vào mình. Ngu Thư Hân xoay người ấn nàng ấy xuống giường, hai người đổi vị trí cho nhau, sau lưng Lam Hoàng tiếp xúc một mảnh mềm mại. Nhìn gương mặt hoàn mỹ trước mắt, khí chất lạnh nhạt tao nhã, Ngu Thư Hân nổi lên dục vọng muốn xé tan bức tường lạnh lùng này. Khẽ nở nụ cười quyễn rũ như yêu tinh, ngón tay nhỏ bé xoa nhẹ khuôn mặt nhẵn nhụi, lại lướt xuống vuốt ve khóe môi Lam Hoàng.

Ngu Thư Hân đè thấp cơ thể, mê hoặc nói: “Nàng không trả lời thì ta tự đi tìm đáp án vậy.”

Lam Hoàng nhìn dung nhan yêu mị trước mắt, lời nói của Phong Tuyết làm nhiễu loạn tâm nàng cũng làm cho nàng chìm vào mê tình không dứt.

Nụ hôn nhu tình rơi vào trên trán, lướt xuống chóp mũi, nâng lên gò má, đầu lưỡi nhanh chóng cạy ra hàm răng đang khép kín của Lam Hoàng, mềm mại chui vào, tìm đến chiếc lưỡi linh hoạt, kịch liệt quấn vào nhau, vĩnh viễn không muốn chia lìa.

“Phong Tuyết...” Lam Hoàng khẽ ngâm một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia ửng hồng, nhìn sợi chỉ bạc kéo dài từ hai cánh môi, lại càng đỏ hơn.

Nhìn Xích Điểu không dính bụi trần bị mình hôn đến phát ra tiếng rên yêu mị dưới thân. Xoa mái tóc mượt mà, cảm giác mềm mại làm Ngu Thư Hân yêu thích không muốn buông tay, ái tình kích động trào lên.

“Ngươi nguyện ý không, Triệu Tiểu Đường?” Ngu Thư Hân nghiêm túc, gọi thẳng tên của Lam Hoàng. Cô không muốn chuyện tình tốt đẹp này chỉ mỗi cô tình nguyện. Nếu Lam Hoàng không muốn, cô cũng không miễn cưỡng. Tuy là nói vậy, chắc là không từ chối đi.

Lam Hoàng ngượng ngùng e thẹn, nàng chưa trải qua sự tình này, cũng không ai nói cho nàng biết nữ nữ cũng có thể như vậy, tim không khỏi sốt sắng: “Ta chẳng qua là cảm thấy có chút đột ngột.”

“Vậy, nàng không nên hối hận!” Ngu Thư Hân yêu dụ quyến rũ, giọng nói yêu mị như muốn cướp đi thần trí của Lam Hoàng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16