Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 4

358 0 3 0

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên mặt của Ngu Thư Hân, nhíu nhíu mày, cọng râu trên má đung đưa. Ngu Thư Hân cuối cùng tỉnh dậy. Đưa mắt nhìn phía bên giường lớn, chẳng thấy Triệu Tiểu Đường đâu cả.

Nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh, Ngu Thư Hân nhảy xuống xuống nhỏ, chạy đến. Trông thấy Triệu Tiểu Đường đang đánh răng, Ngu Thư Hân cào cào đôi vớ hoa hòe của Triệu Tiểu Đường.

 “Ta cũng muốn đánh răng nữa, buổi sáng không đánh răng là bị sâu răng á!” Ngu Thư Hân nài nỉ đòi được đánh răng.

Triệu Tiểu Đường cảm thấy con gì cào dưới chân mình, lại nghe hai tiếng “meo meo”. Sực nhớ mình đã nuôi một con mèo. Tạm dừng đánh răng, nhìn xuống hỏi: “Ngươi muốn đánh răng?”

“Ừ. Ngươi hiểu ý ta rồi đó.” Ngu Thư Hân chắc nịch gật đầu.

Con mèo này, không phải sạch sẽ quá mức đi, còn đòi đánh răng nữa. Không phải mèo nào cũng sợ nước sợ đánh răng ư. Mèo nhà nàng, có chút kỳ quái. Không ăn thực phẩm khô, đòi ăn thức ăn cho người, lại rất hiểu chuyện.

Không phải thành tinh rồi đi?

Đưa ánh mắt thăm dò nhìn Ngu Thư Hân, lại bị ánh mắt ngây ngô phá vỡ phòng tuyến. Xoa xoa đầu Ngu Thư Hân. Ngu ngốc thế này, chắc không phải đâu.

Ngu Thư Hân mà biết Triệu Tiểu Đường nghĩ mình ngu ngốc có khi cắn nát ngón tay nàng ấy.

Đánh răng cho Ngu Thư Hân xong, Triệu Tiểu Đường đặt Ngu Thư Hân lên bàn, nhỏ nhẹ: “Ta phải đi học rồi, ngươi không thể theo ta được. Ngoan ngoãn ở nhà ngủ đi. Đợi ta về.”

“Cho ta đi với. Ở nhà buồn lắm đó.” Ngu Thư Hân xụ mặt nài nỉ, làm mặt đáng yêu các kiểu, nhưng vẫn nhận lại ánh mắt kiên quyết của Triệu Tiểu Đường.

Ủ rũ quay lại giường nhỏ, dùng răng kéo chăn đắp lên, nhắm mắt không thèm để ý đến Triệu Tiểu Đường nữa.

Biết tiểu mao cầu giận dỗi nhưng không còn cách nào, vuốt ve chút lông trên đỉnh đầu, Triệu Tiểu Đường xách ba lô rời đi.

Ngu Thư Hân cả ngày trong phòng chẳng biết làm gì, nằm phơi bụng trên ban công đếm số lượt chim yến bay qua đầu mình. Tới trưa lại đói, chả ai đem đồ ăn đến, liếc về phía góc tường, có chút hạt thực phẩm khô, cá khô và nước.

Không muốn lắm nhưng dạ dày cồn cào, bất chấp là thức ăn người hay mèo, no bụng trước đã. Ngu Thư Hân nhắm mắt, nuốt hạt khô xuống.

“Ồ, không tệ ha.” Ngu Thư Hân cảm thán, hạt này ngon thật, chẳng kém gì yến mạch khi cô giảm cân.

Để Ngu Thư Hân trách lầm Triệu Tiểu Đường, thực phẩm Ngu Thư Hân ăn đều là đồ ngoại nhập, đáng giá hơn thức ăn bình thường rất nhiều. Cá khô kia có rất nhiều bạn nhỏ muốn ăn còn không được. Lại bị Ngu Thư Hân chê bai không thèm ăn.

Ăn rồi lại ngủ, xong lại ăn tiếp, Ngu Thư Hân cảm thấy trọng lượng của mình ngày càng tăng. Cương quyết kìm chế lại, nhìn về hộp cá khô. Ậc, thơm quá. Hay thử một con nữa thôi.

Đến chiều, Triệu Tiểu Đường trở về nhà, mở cửa phòng gọi Ngu Thư Hân nhưng chẳng thấy đâu. Đến bên ban công thấy một cô mèo đang nằm ngửa, bốn ngón chân ngắn ngủn giơ cao, phơi bụng no nằm ngủ, đuôi trắng đôi lúc lắc qua lắc lại.

Chợt bật cười, hình ảnh này quá đỗi đáng yêu. Triệu Tiểu Đường không làm phiền Ngu Thư Hân ngủ, đi dọn dẹp chiến trường.

Đến tối, Ngu Thư Hân mới tỉnh dậy, mơ màng thế nào ngã xuống ban công.

“Meo...” Một tiếng mèo hét đau đớn vang lên. Triệu Tiểu Đường đang ăn tối dưới sảnh phải chạy lên phòng.

Vội vàng đỡ Ngu Thư Hân dậy, thổi thổi cái chân: “Làm sao vậy, có đau không.”

Ngu Thư Hân mếu máo, nước mắt long lanh. Cảm thận sự quan tâm của Triệu Tiểu Đường, như có nước ấm tràn qua, không thấy đau nữa.

Triệu Tiểu Đường ấn nhẹ hai chân. Ngu Thư Hân đau đến run rẩy. Meo meo làm nũng.

Ôm Ngu Thư Hân đặt lên giường mình, Triệu Tiểu Đường vội mặc lại quần áo, ôm Ngu Thư Hân đến bệnh viện thú y.

Sau nửa tiếng kiểm tra, chụp X-quang xương chân. Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân với chiếc chân bị băng bó trở về Triệu gia.

“Ngươi ngoan ngoãn chút đi. Không được nháo nhào nữa.” Triệu Tiểu Đường nghiêm khắc ra lệnh cho Ngu Thư Hân.

“Ò, biết rồi.” Ngu Thư Hân tủi thân.

Thở dài một hơi. Triệu Tiểu Đường đưa Ngu Thư Hân về nhà, nghĩ đến bàn ăn vẫn chưa dùng xong, dùng dao cắt miếng thịt nhỏ, gọi Ngu Thư Hân đến ăn.

Ngu Thư Hân há mỏ chờ thịt dâng tới miệng, nhưng há hoài vẫn không thấy thịt đâu. Mở mắt ra nhìn, thấy Triệu Tiểu Đường dùng tay chỉ chỉ má nàng.

“Ngươi không thấy ta đang bị thương sao? Lại bắt ta hôn ngươi.” Ngu Thư Hân trừng mắt giận dữ.

Nhìn lại chân của Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường cười cười đánh trống lảng, đưa mặt tới gần miệng nhỏ của Ngu Thư Hân, bắt Ngu Thư Hân hôn nàng mới được ăn.

“Thật mặt dày quá mức đi mà!” Ngu Thư Hân lẩm bẩm, hôn một cái lên má Triệu Tiểu Đường. Không ngờ, Triệu Tiểu Đường lấy tiểu mao cầu hành động chậm chạp, xoay mặt lại nhìn. Thế là xảy ra tình trạng như bây giờ, một người một mèo chạm môi nhau.

Cả hai mặt đỏ lên, Triệu Tiểu Đường cũng không biết bản thân làm sao nữa. Chỉ vô tình hôn môi với một con mèo thôi mà, sao lại tim đập chân run thế này. Vội vàng uống ngụm nước đỡ thất thố. Đưa miếng thịt đến đĩa của Ngu Thư Hân. Ngồi ngẩng ngơ suy tư không thèm đút cho Ngu Thư Hân ăn nữa.

“Meo...” “Cho ta miếng thịt nữa.” Tiếng Ngu Thư Hân vang lên, kéo thần thức của Triệu Tiểu Đường đang bay xa trở về.

“À... được rồi, đừng kêu nữa, để ta cắt.” Triệu Tiểu Đường hồi thần, vội vàng cắt thịt cho Ngu Thư Hân. 

Đưa thịt đến đĩa, Ngu Thư Hân lại không thèm ăn.

“Sao vậy, đòi ăn nữa mà.” Triệu Tiểu Đường ngơ ngác hỏi.

Ngu Thư Hân há miệng, ý chỉ đút cho cô. Triệu Tiểu Đường tủm tỉm cười, vui vẻ cắt nhỏ miếng thịt đút cho Ngu Thư Hân ăn.

Một tháng trôi qua, cả hai vui vẻ sống với nhau như người thân. Ngu Thư Hân cũng xâm chiếm luôn giường lớn của Triệu Tiểu Đường, buổi tối một người một miêu ôm nhau ngủ.

Gần đây, Triệu Tiểu Đường rất lạ, cả người toàn thân uể oải, gương mặt trắng bệt, lúc nào cũng ra mồ hôi lạnh. Từ trường về đến nhà đã nằm ỉu xìu trên giường, không đoái hoài đến Ngu Thư Hân.

Ban đêm, Triệu Tiểu Đường sốt cao, Ngu Thư Hân lo lắng, không biết làm cách nào. Nhìn về phía cửa chính bị đóng, Ngu Thư Hân không mở được cửa. Gào thét meo meo mãi mà không có ai đến. Nhìn về phía cửa sổ đang mở, liều mình đến gần.

Từng cơn gió đêm lạnh như chém qua mặt, Ngu Thư Hân bây giờ tuy trong hình hài con mèo nhưng nhìn xuống độ cao phía dưới, chân run lẩy bẩy.

“Lạnh quá...” Triệu Tiểu Đường rên rỉ khó chịu.

Lo lắng bệnh tình nặng hơn, Ngu Thư Hân nhắm mắt liều mình, đáp từ tầng hai xuống.

“Á...đau!”

“Méoooooo....”

Nghe tiếng mèo thét vang lên, người hầu chạy ra. Nhìn thấy Ngu Thư Hân nằm trên bãi cỏ, dò hỏi: “Sao ngươi lại ở đây, ngươi không phải ở phòng tiểu thư ư?”

Ngu Thư Hân gật đầu, quên đi cơn đau dưới mông. Gắng gượng đứng dậy, răng kéo quần của người hầu, tiến vào trong nhà.

“Ngươi định dắt ta đi đâu?” Người hầu hằng ngày thấy tiểu thư nói chuyện với tiểu mao cầu này, cũng biết ít nhiều nó hiểu tiếng người, cũng không thấy làm lạ lắm.

Ngu Thư Hân kéo người hầu đến trước cửa phòng, hất nước bảo nữ hầu mở cửa.

“Không được đâu. Không có sự cho phép của tiểu thư ta không tự ý vào được.” Nữ hầu lo sợ.

“Mau lên, còn không mau tiểu thư của ngươi chết mất.” Ngu Thư Hân mặc kệ, gào hét, chân ngắn gõ gõ vào thành cửa.

Nữ hầu sợ tiếng mèo kêu ảnh hưởng đến giấc ngủ của Triệu Tiểu Đường, lén lút mở cửa đem Ngu Thư Hân vào, lại bị Ngu Thư Hân kéo đến chỗ Triệu Tiểu Đường đang sốt mê man kia.

“Trời ạ, tiểu thư, ngài có sao không. Sao lại nóng thế này.” Người hầu sau khi sờ trán Triệu Tiểu Đường nóng như lửa đốt, vội vàng chạy đi gọi người tới.

Mọi người vội vã đem Triệu Tiểu Đường đến bệnh viện, Ngu Thư Hân cũng muốn đi theo, nhìn lại mình chỉ là con mèo, đi theo sẽ phiền phức hơn. Trơ mắt lo lắng nhìn đoàn người rời đi.

Cả căn nhà to lớn bỗng trống rỗng không một ai. Cảm giác cô độc ập đến. Ngu Thư Hân thở dài, ngồi ở phòng khách đợi Triệu Tiểu Đường quay về.

Triệu gia có bệnh viện tư nhân riêng, Triệu Tiểu Đường đã được bí mật đưa đến đó. Bác sỹ biết được vị khách VIP sắp được đưa đến là ai, liền lập tức nhanh chân đến đón. Sau một hồi kiểm tra toàn diện, vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường. Cho Triệu Tiểu Đường một mũi hạ sốt, bác sỹ họp gấp trong phòng tìm nguyên nhân. Cả một đêm đều không kết quả.

Sáng hôm sau, Triệu Tiểu Đường rốt cuộc cũng hạ sốt. Người hầu Triệu gia rốt cuộc cũng an tâm phần nào. Nhìn mặt tiểu thư không huyết sắc, nhưng đám bác sỹ nghiệp dư lại bảo không có vấn đề gì hết. Hoa a dì giận dữ muốn đuổi hết nhân viên. Nuôi một đống bác sỹ làm gì, đến khi tiểu thư có bệnh lại không chữa được.

Chỉ có thể xuất hiện về nhà tiếp tục theo dõi, Triệu Tiểu Đường mơ màng về đến nhà. Ngu Thư Hân thấy Triệu Tiểu Đường đã về, vui mừng đến rơi nước mắt.

Triệu Tiểu Đường xoa đầu Ngu Thư Hân, giọng nói khàn khàn: “Không sao. Không phải ta đã trở về rồi ư. Đừng lo lắng.”

“Ngươi đừng để ta phải lo lắng như vậy nữa nhé!” Ngu Thư Hân buồn tủi, dụi dụi vào lòng Triệu Tiểu Đường, cả hai ôm nhau ngủ.

Mỗi đêm, Triệu Tiểu Đường đều sốt cao, ban ngày thì hạ sốt, toàn thân vô lực không đứng dậy nổi. Triệu gia đã mời bác sỹ canh trực 24h ở đây, nhưng bệnh tình mỗi lúc một tăng.

Hoa a dì nhận thấy tình hình không khả quan được nữa. Vội vàng gọi điện cho phu nhân và lão gia, hi vọng họ nhanh chóng về nước.

Tình hình của Triệu Tiểu Đường ngày càng tệ, cơ thể gầy gộc, không ăn được gì, ăn chút cháo cũng ói ra, phải truyền dịch duy trì qua ngày.

“Tiểu Đường, con đâu rồi. Tiểu Đường...” Triệu mẹ vừa đến nhà đã vội vàng chạy lên phòng con gái. Nhìn con gái gầy khô hốc hác như xác chết, Triệu mẹ ôm lấy Triệu Tiểu Đường khóc, đau xót không thôi.

Ngu Thư Hân ở đầu giường, thấy vậy liền tiến đến, liếm liếm bàn tay an ủi. Triệu mẹ cũng không biết tiểu miêu này ở đâu ra, nhưng trông thấy ánh mặt đau buồn của vật nhỏ, đồng cảm thương xót, khóc đến sưng đỏ mắt.

Triệu ba ba cũng đi theo sau, nhìn con gái trên giường bệnh, ôm lấy Triệu mẹ an ủi. Liếc bác sỹ đứng kế bên, đi ra ngoài nói chuyện.

“Nói đi, rốt cuộc con gái ta bị bệnh gì?” Triệu Kính Thành giận dữ.

Vị bác sỹ run lẩy bẩy, lo sợ: “Triệu đổng, chúng tôi cũng không biết, gần hai tuần nay tiểu thư đều như vậy. Kiểm tra toàn thân thể không có gì bất thường, các chỉ số như một người khỏe mạnh.”

“Có khi nào...” Triệu Kính Thành thốt lên. Nhìn về phía bác sỹ: “Xem ra tây y không giúp được gì rồi.” Đáy mắt lóe lên tia mờ mịt.

Ngu Kính Thành cho bác sỹ lui xuống, bước vào phòng. Nhìn tiểu mao cầu không rõ lai lịch trên giường con gái hắn. Nhìn thẳng vào mắt Ngu Thư Hân khiến cô có chút lo sợ.

Nhìn một lúc lâu cũng không thấy Ngu Thư Hân có biểu hiện gì khác lạ, Triệu Kính Thành đi ra ngoài, gọi Hoa a đi đến.

“Hoa dì, ta muốn hỏi, tiểu miêu kia từ đâu tới?”

“Ngài đang nói đến tiểu mao cầu ư? Hai tháng trước tiểu thư mang nó về. Bảo là bạn học tặng. Tiểu miêu này rất có linh tính, ngài nói gì nó vẫn hiểu. Ngày tiểu thư sốt, nó nhảy ra cửa sổ gọi người đến giúp. Tiểu thư một mình ở nhà, có nó làm bạn rất vui vẻ.” Hoa a dì chậm rãi kể chuyện.

“Thế à!” Triệu Kính Thành trầm ngâm, có vẻ tiểu miêu này không liên quan đến bệnh tình con gái.

Gọi điện cho một người bạn cũ, nói chuyện cả một tiếng đồng hồ. Triệu Kính Thành tay ấn thái dương, thở dài. Hi vọng sau chuyến đi này, con gái hắn không sao.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16