Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 6

411 0 3 0

Trịnh Nhã Tuyết nhìn thấy mọi người xung quanh hồ hởi hỏi thăm Triệu Tiểu Đường, bỏ quên mất cô. Cảm giác tủi nhục dâng trào, nắm chặt lấy cánh cửa, nhìn đám đông vui vẻ. Nghiến răng ken két: "Triệu Tiểu Đường, tại sao ngươi vẫn bình thường. Không được, những gì thuộc về ta, không để nàng ta đoạt lại được."

Gương mặt hận thù nhìn chằm chằm Triệu Tiểu Đường, tức tối xoay người bước đi. Triệu Tiểu Đường cảm giác có ai đó nhìn mình, liếc mắc về phía cửa, lại chẳng thấy ai cả.

Trịnh Nhã Tuyết xin nghỉ học một tuần. Một tuần này, Triệu Tiểu Đường vui vẻ trở lại như trước, lâu lâu mang Ngu Thư Hân đi học cùng mình. Cùng đến chợ đêm ăn những món ăn ngon. Ngu Thư Hân càng híp mắt vui vẻ hưởng thụ, Triệu Tiểu Đường cũng cảm thấy hạnh phúc, cả hai một người một mèo trông như tình nhân vậy, ai ai nhìn cũng thấy ghen tị.

Tại một căn nhà cổ tối om, chỉ lấp lóe vài tia nến đỏ. Trịnh Nhã Tuyết e dè nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ sau khi làm phép lên con rối rơm, thần sắc nhợt nhạt. Gằn giọng tức giận: "Quỷ trên người ả ta đã bị ai đó giết rồi. Trên người nàng ta có một tầng bảo hộ, chỉ có thể tấn công bên ngoài, không giết chết được. Ngươi làm sao muốn giết người này."

Trịnh Nhã Tuyết ánh mắt thù hận, phẫn nộ: "Ả ta cướp đi người yêu, bạn bè, quyền lực của ta. Ta phải lấy lại tất cả. Bao nhiêu cũng được, chỉ cần ả sống không yên bình."

Nhìn Trịnh Nhã Tuyết tràn đầy hận ý, Cô Quang đáy mắt lóe qua tia tính toán.

"Thành giao. May mắn pháp lực người kia không cao hơn ta, còn một chút tàn dư trong cơ thể. Ta sẽ để nàng ta hàng đêm không yên giấc." Nụ cười quỷ dị vang lên trong đêm tối.

Cả hai cùng khoái chí cười ta, rung rợn cả một vùng trời.

Đưa cho Trịnh Nhã Tuyết một con nhộng, thì thầm: "Trùng này ta giao cho ngươi, ngươi làm cách nào đó, cho nàng ta ăn vào. Chỉ cần vậy, từ nay về sau, ả sẽ không làm phiền đến cuộc sống của ngươi nữa. Lúc đó, ngươi cũng không cần tốn nhiều tiền tìm ta giúp đỡ làm gì."

Hiểu ý Cô Quang, Trịnh Nhã Tuyết nụ cười đông lại, haha cười qua loa. Nắm chặt lấy chiếc hộp thật chặt, mặt thâm trầm, âm thầm rời đi.

Cô Quang đợi Trịnh Nhã Tuyết đi xa, ẩm hiểm mỉm cười. Con nít còn hơi sữa, lại dám lợi dụng ta. Không biết ai lợi dụng ai đâu. Nữ nhân đã được giải bùa kia, tư chất không tệ, nếu được, ả cũng muốn có người người này, thử ám thuật của ả.

Mỗi ngày Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đi học cùng nhau. Học bá mang theo một con mèo đáng yêu đi học, thầy cô nào dám hé lời ngăn cản, miễn là không ảnh hưởng việc học tập là được.

Chỉ duy nhất ban công của lớp 12A có một chiếc nệm be bé màu hồng phấn, ổ ngủ của Ngu Thư Hân khi lên lớp. Nghe tiếng dạy học vang đều đều, tần sóng âm thanh quyến rũ Ngu Thư Hân đánh cờ với Chu công.

Vốn dĩ không cho Ngu Thư Hân theo đến trường nhưng Ngu Thư Hân cứ mè nheo ỉ ôi làm nũng. Triệu Tiểu Đường không chịu nổi gương mặt đáng yêu đó, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, ma mãnh đòi được Ngu Thư Hân ngày hôn ba lần chứ không như trước nữa. Chỉ là trước mặt Triệu ba Triệu mẹ Ngu Thư Hân mắc cỡ, thà đói chứ không hôn. Triệu Tiểu Đường phải giao kèo nếu ở nơi có người, về phòng trả nợ.

Ngu Thư Hân bị chịu thiệt, nhưng vì miếng ăn miếng ngủ cũng gật đầu đồng ý. Thế nên mới có tình trạng Triệu Tiểu Đường đi học không thèm mang sách, ba lô chứa mỗi Ngu Thư Hân đến trường.

Ngu Thư Hân biết bản thân rất đáng yêu, cũng không ngại người khác sờ, cho Triệu Tiểu Đường ăn giấm một chút. Cô đi hết nơi này đến nơi khác meo meo làm nũng. Đến cả bác bảo vệ ngày nào cũng phải nhìn sự đáng yêu của Ngu Thư Hân mới cho Triệu Tiểu Đường đi học trễ vào lớp.

Ngu Thư Hân tung tăng đi đằng trước, mặc kệ Triệu Tiểu Đường đi sau, nhảy lên thành bàn, meo meo vài tiếng. Một miếng cá nhỏ nằm trong chén màu hồng xinh xinh, bác đầu bếp ngóc đầu ra, xoa đầu Ngu Thư Hân: "A, tiểu mao cầu đến ăn trưa hả? Cá nhỏ của con nè!"

Ngu Thư Hân thấy cá nhỏ, mắt sáng lên, vui vẻ quẩy đuôi, hất mặt về Triệu Tiểu Đường đang đứng lấy đũa.

"Thấy chưa, ta cũng đâu cần ngươi cho thịt. Có a dì đáng yêu cho ta ăn rồi. Ăn đồ ăn của ngươi phải hôn hôn, ta mới không thèm."

Mặt ba đường hắc tuyến, nhanh chóng bước lại, ôm lấy Ngu Thư Hân. Thì thầm to nhỏ: "Ăn cá sẽ bị hôi miệng đó."

Hai con mắt trừng lại: "Có ngươi mới hôi. Mèo nào chả ăn cá. Nhìn đi, cá nhỏ lại thơm như vậy. Sao có thể hôi được."

"Ngươi không tin thì có thể ăn." Nhìn Triệu Tiểu Đường bình chân như vại, không thèm khuyên can mình, Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ, có thể ăn cá hôi thật. Cô không muốn làm một bé mèo xinh đẹp nhưng bị hôi miệng đâu.

Lắc lắc đầu tỏ ý không muốn ăn nữa. Triệu Tiểu Đường cười mỉm thõa mãn, để Ngu Thư Hân vào một chiếc bàn trống. Xoa xoa đầu: "Đợi ta lấy thịt về. Dê nướng ở đây ngon lắm!"

Triệu Tiểu Đường vừa ăn vừa đút thịt cho Ngu Thư Hân. Cả hai hạnh phúc tận hưởng mỹ thực lại bị một giọng nói cắt ngang.

Trịnh Nhã Tuyết muốn bắt chuyện với Triệu Tiểu Đường, lại gần khen tiểu miêu đang tập trung ăn kia.

"Tiểu miêu đáng yêu quá, có muốn ăn thịt thỏ không, hôm nay thịt thỏ rất mềm rất ngon."

Ngu Thư Hân không biết kẻ nào đang làm phiền bữa trưa của cô, ngước mắt nhìn lên, đập vào mắt là bảng tên "Trịnh Nhã Tuyết".

Má ơi, là nữ chính.

Giương mắt nhìn Trịnh Nhã Tuyết, lại nhìn Triệu Tiểu Đường, cô không để Triệu Tiểu Đường tiếp xúc nhiều với nữ chính được. Trề môi nhìn Triệu Tiểu Đường: "Mọi người sao có thể ăn thịt thố thố, thố thố như thế khả ái. Quá tàn nhẫn rồi. Cô ta thật xấu xa."

Nhìn Ngu Thư Hân lắc đầu khó chịu, Triệu Tiểu Đường từ chối: "Không cần đâu, mèo của ta không ăn thịt thỏ."

Trịnh Nhã Tuyết làm quen thất bại, cười đánh trống lãng rồi rời đi. Bước ra khỏi nhà ăn, gương mặt đang cười vui vẻ bỗng đanh lại, hận ý tràn đầy.

Kết thúc bữa ăn, Triệu Tiểu Đường mang Ngu Thư Hân đi đánh răng, rồi trở lại phòng học. Chẳng thấy ai vào lớp, Triệu Tiểu Đường đặt Ngu Thư Hân lên ban công, kéo rèm mỏng lại, chu môi đòi hôn.

Môi chạm phải bộ lông mềm mại, mở mắt ra nhìn, hóa ra nàng hôn phải bàn chân măng cụt của Ngu Thư Hân.

"Sao vậy, đã hứa rồi mà." Triệu Tiểu Đường xụ mặt.

"Đây là nơi công cộng ngươi biết không hả?" Ngó liếc xung quanh xem có ai vào không, Ngu Thư Hân trừng mắt nhìn nàng.

"Có ai vào đâu." Bĩu môi khả ái, Triệu Tiểu Đường chu môi đòi hôn hôn.

Thật hết cách. Ngu Thư Hân đành phải hi sinh nhanh sắc, chạm nhẹ vào môi Triệu Tiểu Đường.

Vui vẻ thỏa mãn, cả hai nhìn nhau cười hạnh phúc. Không để ý đến ánh mắt theo dõi đằng sau.

Đêm tối, cả người bỗng dưng lạnh toát, Triệu Tiểu Đường nhìn thấy mình đang ngồi trên thành cầu, phía dưới toàn là bàn tay của quỷ. Dòng nước bắn lên mặt, nhìn xuống phía dưới, nghìn con cá mặt quỷ há miệng chờ nàng nhảy xuống.

"Á..." Triệu Tiểu Đường sợ hãi, sờ giọt nước bắn lên mặt, tanh tửi mùi máu.

"Hi hi... ha ha... hi hi hi..." Tiếng cười ma quỷ vần vũ trên dòng sông máu, mây đen dày đặc, một cái vạc lớn từ từ trồi lên giữa sông, lông vũ đen tuyền rơi xuống từ bầu không, một nữ quỷ cánh đen sà xuống thấp, ném một vật vào cái vạc bao bọc giữa sục sôi máu lửa.

Nữ quỷ dùng xích, trói Triệu Tiểu Đường lại, từng bước từng bước vô thức tiến vào chảo lửa.

"Đừng đi..." Triệu Tiểu Đường gào thét, ngăn cản một Triệu Tiểu Đường trong mộng bị cướp hồn đi vào chỗ chết.

Triệu Tiểu Đường bị nữ quỷ phát hiện, bay đến bóp chặt cổ không thở được, hai tay quơ vào không trung, muốn thoát rỏi bàn tay của ả.

Giọng điệu ghê rợn kinh người: "Haha, thần khí trên người ngươi trong mộng yểm của ta không bảo vệ được ngươi đâu. Chết đi." Ả bóp chặt cổ, tay lồ lộ gân đen. Triệu Tiểu Đường mắt đỏ trợn ngược, máu cũng trào ra.

"Hộc....hộc..." Triệu Tiểu Đường tỉnh giấc, tay vẫn ôm cổ. Giấc mơ vừa rồi, quá chân thực, nàng cứ tưởng nữ quỷ kia đã bóp chết nàng.

Sợ hãi không dám ngủ nữa, ôm khư khư gối nhỏ, Triệu Tiểu Đường một đêm thức trắng.

Sáng hôm sau Ngu Thư Hân tỉnh dậy, thấy Triệu Tiểu Đường mặt mũi phờ phạc, không biết đã có chuyện gì xảy ra. Đêm qua cô ngủ say quá, không biết ban đêm Triệu Tiểu Đường gặp phải ác mộng.

Cười một cái trấn an Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân đi học như mọi ngày.

Trăng đã lên, Triệu Tiểu Đường có chút lo sợ, nhưng vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Nam nhân ngồi lau kiếm trên đỉnh Tru Tiên, thanh kiếm ấy hắn vừa rút ra từ trên đỉnh, kiểu dáng đơn giản, nhưng vô cùng sắc bén, là một lợi khí thích hợp để giết thần.

"Hận ngươi." Hắn cười nhẹ nhàng.

"Đương nhiên ta hận ngươi thấu xương. Lam Hoàng, ta đã nói, muốn ngươi quỳ xuống van xin ta giết chết ngươi, bù lại yêu lực đã mất, ta sẽ khiến ngươi đau xé ruột gan, cuối cùng mỗi ngày đều hối hận vì đã cướp đi Phong Tuyết của ta."

"Tiên giới đã tận, chỉ còn lại ngươi, chân thân không có, thần đan không còn. Ngươi tưởng sẽ luân hồi quay trở về ư? Haha...ngươi mơ mộng hão huyền, khi ngươi trở về. Tiên giới chỉ còn là mảnh cát bụi. Hahaha..." Liệt Diễm ngà say, nghiêng ngả lê thanh kiếm về phía Lam Hoàng đang bị Xích Tiên Chùy trói chặt, tia chạm giữa thanh kiếm và nền đất lóe sáng tia chớp, mây đen tỏa mù mịt, dưới trần gian một mảnh hỗn loạn.

Lam Hoàng bị dày vò ngất đi trên tường, huyết chảy thành dòng. Nếm giọt máu của Lam Hoàng, ánh mắt Liệt Diễm trở nên khát máu, thú tính nổi lên, dùng Tru Tiên kiếm xuyên thủng người Lam Hoàng.

Triệu Tiểu Đường đau đớn nhìn nữ nhân giống mình đang bị tra tấn, gào thét không có tác dụng gì cả. Không gian của nàng và hình ảnh trước mắt như hai thế giới khác nhau vậy.

Lam Hoàng đau đớn cất lời, từng câu như xé toang nội tạng: "Ngươi hận ta thấu xương cũng chẳng sao, còn hơn ngươi nhòm ngó tam giới, hại người vô số. Làm nhiều việc ác, tất có quả báo. Phong Tuyết đã không còn, ta cũng không muốn sống nữa. Thiên hạ gặp nạn, ta dùng một mạng chống đỡ, không thẹn với Thiên Đạo. Ta không phụ thiên hạ, không phụ ái nhân. Bây giờ, nàng ấy là thiên hạ của ta, chỉ cần ta còn một chút tàn niệm, sẽ mãi bảo vệ nàng ấy."

"Ngươi mà xứng với Phong Tuyết, không ai có thể xứng với nàng ấy ngoại trừ ta. Là nữ nhân, ngươi không thể đem lại hạnh phúc cho nàng ấy được." Liệt Diễm tụ một quả hắc cầu, đẩy lực khiến lưỡi kiếm đâm sâu hơn. Cười mãn nguyện, hắn luồn tay vào trong lồng ngực, móc trái tim đỏ tươi đẫm máu.

"Quả nhiên là Thần Quân, máu đã chảy thành sông nhưng vẫn không chết, quả tim này thật tươi mới. Không biết khi ngươi quay trở lại, mất đi trái tim thì sẽ thế nào. Hahaha."

"Ngươi cứ ở đây tới ngàn năm sau luân hồi trở lại, ta sẽ đi tìm Phong Tuyết. Ngươi nghĩ chỉ có ngươi mới có thể tiến vào luân hồi sao. Để xem ra và ngươi, ai tìm ra nàng ấy trước." Liệt Diễm cười thõa mãn, cất trái tim của Lam Hoàng vào túi áo, cầm lấy bình rượu lắc lư rời đi.

Trên đỉnh Tru Tiên, Lam Hoàng gục xuống, Tru Tiên kiếm vẫn xuyên thủng người nàng. Tuyết rơi xuống, trận tuyết ấy kéo dài suốt ngàn năm.

Triệu Tiểu Đường trơ mắt nhìn Lam Hoàng chịu đựng cơn đau và rét lạnh, máu cũng đông lạnh, không nghe kỹ cũng chẳng cảm nhận được hơi thở của nàng ấy.

Chỉ thấy môi nàng ấy mấp mé vài từ, "Ngươi nhầm rồi, trái tim đó là trái tim của ta với thiên hạ, trái tim của ta với nàng ấy, ngươi không bao giờ lấy được." Nở nụ cười thất sắc kinh diễm.

Giọt lệ tràn ra, Triệu Tiểu Đường cảm nhận sự đau xót đó. Lam Hoàng bị tuyết đông cứng, nhãn thần nhìn về phía nàng.

"Bảo vệ nàng thật tốt."

Nàng ấy thấy mình. Triệu Tiểu Đường định tiến tới hỏi, nhưng khung cảnh đã biến mất. Mở mắt ra, nhìn hiện thực xung quanh, vẫn là căn phòng của mình, ánh đèn tịch mịch đó.

Vẫn trăn trở về nữ nhân Lam Hoàng, nàng ấy thật giống, rất giống. Nhìn về chiếc gương đồng, đối diện nàng là nữ nhân trong mộng kia.

Triệu Tiểu Đường lại một đêm mất ngủ. Hai mắt đã thâm quầng, hốc mắt càng sâu.

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16