Bách Hợp Tiểu Thuyết

DÂN QUỐC - TÌNH HẬN THÙ ĐỒ 10

457 0 3 0

Cốc cốc…tiếng gõ cửa vang lên. Triệu Kính Thành nghe tin con gái mất tích cả một ngày trời, chập tối mới xuất hiện. Lo lắng Triệu Gia Tuệ bỏ bữa, hắn bèn tự thân đến xem sao. Cả một lúc sau vẫn chưa thấy hồi âm. Ra hiệu cho nữ hầu tiến vào dò xét, bỗng nghe tiếng thét kinh hoàng.

“Á…tiểu thư, tiểu thư, ngài sao vậy?” Nữ hầu nhìn khung cảnh trước mắt, hoảng sợ la hét.

Rầm…

Triệu Kính Thành xông vào, trước mắt hắn là hình ảnh con gái nằm trong mộc dũng, huyết vẫn còn vương trên cổ tay, mùi máu người sộc đến nhợn cổ họng. Hắn thực sự chấn động. Chân vô thức bước đến gần, tay chân run rẩy vuốt lấy khuôn mặt trắng bệch của con gái. Tay đưa đến gần chóp mũi, vẫn còn chút hơi thở.

May quá!

"Người đâu?" Triệu Kính Thành gào thét, cho người đến đưa Triệu Gia Tuệ đến bệnh viện.

Lấy khăn quấn lại cổ tay, ngăn máu chảy tiếp. Cho người đưa Triệu Gia Tuệ ra khỏi nước.

Chỉ một đêm, hắn như đã già hơn chục tuổi.

Ra lệnh cho đám người hầu mang Triệu Gia Tuệ lên xe, Triệu Kính Thành hắn cũng vội vàng theo sau. Lướt qua bàn gỗ, phát hiện một bệnh án. Không vội mở ra xem, hắn nhanh chóng mang theo cùng lên xe.

Trong lúc Triệu Gia Tuệ đang được bác sĩ cứu sống. Triệu Kính Thành ngồi ở hàng ghế chờ đờ người thẫn thờ. Thở dài một hơi, hắn chỉ có một đứa con gái duy nhất, là niềm tự hào của hắn. Nó lại không suy nghĩ chín chắn làm điều dại dột.

Bàn tay vô tình quét qua bệnh án đặt ghế bên cạnh. Không kìm được mở ra, đập vào mắt ngoài những chấn thương chưa lành, còn có một dòng chữ thật to.

Tỷ lệ sinh sản thấp.

“Nó…” Triệu Kính Thành không tin vào mắt mình. Lão thiên, ông quả thực đối xử quá tàn nhẫn với nhà họ Triệu.

Giọt lệ vương lên mắt người đàn ông già cỗi.

Rốt cuộc hắn đã tạo nên nghiệp gì.

Bác sĩ trong phòng bước ra: “Triệu tiên sinh, bệnh nhân đã được cứu sống. May mắn ngài đưa bệnh nhân vừa kịp lúc. Trễ một phút nữa là không cứu được.”

“Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.” Triệu Kính Thành rối rít cảm ơn, trên gương mặt già nua cuối cùng cũng giãn ra, nở nụ cười vui vẻ.

Đưa đến một phong bì trước mặt: “Đây coi như lòng thành của tôi, mong bác sĩ nhận cho.”

Vị bác sĩ vội vàng từ chối: “ Đừng, đây là chức trách của tôi, xin ngài đừng làm vậy. Vả lại, Triệu tiểu thư ở Thương Thành đã giúp đỡ rất nhiều người. Hằng năm đều hỗ trợ cho bệnh viện chúng tôi. Chúng tôi nên cảm tạ Triệu tiểu thư mới phải.”

Triệu Kính Thành gật gù, nhìn Triệu Gia Tuệ trên giường bệnh, gương mặt gài nua cuối cùng cũng được thả lỏng.

Cả đêm Triệu Kính Thành đều canh chừng bên cạnh không rời, quản gia thấy vậy, vội vàng khuyên nhủ: “Lão gia, người tuổi già sức yếu, không phải như thanh niên. Ngài ngủ một chút đi, để tôi trông cho. Nếu không, trước khi tiểu thư tỉnh lại. Ngài cũng kiệt sức mất.”

Thấy vậy, Triệu Kính Thành hơi do dự nhưng cũng đồng ý. Triệu Kính Thành chợp mắt nghỉ ngơi.

Chiều hôm sau, Triệu Gia Tuệ rốt cuộc cũng tỉnh. Mở mắt nhìn xung quanh, là bệnh viện. Hóa ra mình vẫn còn sống. Cười tự giễu, thì ra trải qua một đời người là vậy.

“Tỉnh rồi.” Triệu Kính Thành hỏi han.

“Vâng.” Triệu Gia Tuệ có chút hối lỗi đáp.

Triệu Kính Thành không nỡ nhưng phải trách mắng con bé vô tâm kia: “Tuệ nhi, con không quan tâm đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ đến cha chứ, sao con có thể tự ý quyết định tính mệnh bản thân như vậy. Con nghĩ con chết đi sẽ không còn ai tổn thương nữa. Không. Con đã làm tổn thương cha rồi. Con có thể để cha nhìn con không còn hơi thở trước mặt mình ư?”

Nhìn nếp nhăn của cha ngày càng nhiều, tóc cũng bạc đi. Triệu Gia Tuệ rơi nước mắt: “Con xin lỗi cha.”

Triệu Kính Thành cũng hạ bớt cơn giận. An ủi con gái: “Ta cũng đọc được bệnh án rồi. Ta sẽ mời bác sĩ giỏi chữa cho con. Nhất định chữa được. Con không thích Tề Hạo, ta sẽ hủy hôn với nhà họ Tề. Cha con ta chỉ cần sống an nhàn tới cuối đời là được. Con đừng suy nghĩ nhiều, được không? Đừng bao giờ làm chuyện dại dột nữa.”

Nghe lời nói an ủi của cha, Triệu Gia Tuệ cảm thấy hối hận vô cùng về hành động của mình. Là bản thân quá nông cạn, đã khiến cha mình lo lắng.

Triệu Gia Tuệ khóc đến mắt sung đỏ, nghẹn ngào: “Cha, một nửa trái tim con đã mất đi, nửa còn lại, cha tùy ý quyết định.”

Một tháng nay, Ngu Thư Hân không thể xâm nhập vào nhà họ Triệu được. Tất cả như bức tường thành vững chắc. Gia nhân làm việc rất quy củ, thám tử không thể nào lẻn vào được.

Ngu Thư Hân vẫn như trước hàng đêm đến quán rượu Tao Lãng giải sầu. Một mượn rượu quên đi ánh mắt đau thương của Triệu Gia Tuệ, hai muốn tìm cách nào đó giải thích cho nàng ấy hiểu.

Ngu Thư Hân biết mình đã say, vội vàng lên xe trở về. Chầm chậm men theo hàng lang, bị một bóng đen bịt miệng. Vài giây sau, ngất xỉu.

“Mau, nhanh đưa lên xe.” Nam nhân vác Ngu Thư Hân lên xe, hối thúc đồng bọn chạy đi.

Bọn chúng cứ tưởng không ai để mắt tới, không ngờ, bị người theo dõi Ngu Thư Hân của Triệu Gia Tuệ phái đến bắt gặp.

“Ưm…” Ngu Thư Hân mở mắt, phát hiện mình đang ở trong căn phòng tối om, có vẻ là hầm chứa. Bên ngoài đầy tiếng cười nói man rợn, tiếng đánh bạc, la hét ầm ĩ vì thua bạc.

Phát hiện ra mình bị trói, nhúc nhích mãi nhưng không được, dây thừng thô cứa vào cổ tay chảy máu.

“Haha…Ngài yên tâm, ta vừa mua được hàng ngon. Cô ta đã được nhốt trong kia. Đêm nay tắm rửa sạch sẽ dâng lên cho ngài.” Một nam nhân giọng điệu the thé lấy lòng.

“Được. Tốt lắm. Ta sẽ thưởng cho ngươi.” Âm điệu thô kệch vang lên, nghe giọng nói có vẻ là người ngoại quốc.

“Đại nhân, sau khi ngài dùng rồi, có thể cho anh em hưởng thụ tí được không ạ. Mấy hôm nay đám người Trung Quốc làm khó chúng ta, không cho chúng ta giao dịch thuốc phiện. Riết đám anh em cũng không có tiền để vui vẻ.” Giọng hèn mọn của một tên khác.

“Được.” Tên nam nhân hào sảng.

“Hoan hô đại nhân.” Đám người phía sau vui vẻ hát hò.

Ngu Thư Hân sợ hãi, người đó không phải là mình ư. Không ai đến cứu mình. Sợ hãi tuyệt vọng.

“Hệ thống, hệ thống. Ngươi có ở đó không?”

“Có.” Cuối cùng, con hệ thống này cũng online.

“Bấy lâu nay ngươi ở đâu vậy ? Ta không thấy ngươi xuất hiện.” Ngu Thư Hân dò hỏi.

“Ký chủ tích phân quá ít, ta phải đi kiếm thêm ký chủ khác để nâng cấp. Yên tâm, ta vẫn sẽ quan tâm đến nhiệm vụ của ký chủ. Chỉ cần gọi hoặc ta phát nhiệm vụ sẽ tự động xuất hiện.” Hệ thống 271 kiêu ngạo trả lời.

“À. Ra vậy.” Ngu Thư Hân cũng chả quan tâm con hệ thống nó có mấy chủ.

“Vậy ngươi xem ta có cách nào thoát ra được không?”

Hệ thống lắc đầu: “Ký chủ bị trói cả chân tay rồi. Dù có mua đạo cụ cũng không có cách nào dùng được. Chỉ có thể trông đợi người đến cứu.”

Ngu Thư Hân gào hét trong lòng: “Vậy ta cần hệ thống ngươi làm gì?”

Hệ thống khinh bỉ: “Là ký chủ cần làm nhiệm vụ để hồi sinh. Ta chỉ hướng dẫn. Có ký chủ khác gọi ta rồi. Offline đây.” Hệ thống biến mất như làn khói.

“Ngươi. Chết tiệt...” Ngu Thư Hân không kìm nổi tức giận mà thốt ra từ thô tục.

Chỉ đành hi vọng có ai đến cứu. Ngu Thư Hân khóc thầm, lần sau không đi uống rượu nữa. Kẻ cố ý hãm hại cô, khi cô thoát ra được sẽ báo thù.

Két…tiếng mở cửa vang lên. Nhìn thấy trước mặt là một tên nam nhân mặt sẹo, hắn ra lệnh cho thuộc hạ lôi cô ra ngoài.

“Buông ra, ngươi buông ta ra, tên khốn khiếp” Ngu Thư Hân la hét.

“Ồ. Mỹ nữ, ngươi còn sức la hét à.” 

Chát...! 

Tát vào mặt Ngu Thư Hân một cái tát trời giáng. Lấy tay bóp cằm Ngu Thư Hân, giọng điệu thô bỉ: “Ngươi dưỡng sức chút nữa để rên lấy cảm hứng cho các vị đại nhân đi.”

Xong hắn quay lại chỉ tay vào một người phụ nữ: “Ngươi. Đem ả ta đi tắm rửa sạch sẽ.”

Ngu Thư Hân giãy giụa không chịu đi. Đã bị hắn đánh ngất xỉu.

Tên mặt xẹo phủi tay hét lên: “Thật ồn ào ! Ngươi. Còn không nhanh đem ả ta đi.”

Người phụ nữ vội vàng cúi đầu, chạy lại đỡ Ngu Thư Hân đã bị ngất xỉu, mang vào trong phòng.

Vị vứt vào trong hồ nước, Ngu Thư Hân đã tỉnh lại: “Ngươi, cùng là phụ nữ, tại sao ngươi lại làm chuyện ác như vậy? Không được, ta không cho phép ngươi cởi ra.”

Dãy dụa không cho người phụ nữ chạm vào. Rầm, tiếng ai đó đá tung cánh cửa. Triệu Gia Tuệ xuất hiện, tiến đến đánh ngất người phụ nữ.

Ôm lấy Ngu Thư Hân vừa nhìn thấy mình đã khóc òa lên, ôn nhu: “Không sao, đã có ta đây rồi. Mau, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.” Cởi trói cho Ngu Thư Hân, Triệu Gia Tuệ cầm súng, đưa cho Ngu Thư Hân.

“Giữ lấy. Nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.”

“Còn nàng ?” Ngu Thư Hân gặng hỏi.

Triệu Gia Tuệ qua loa: “Yên tâm, ta có tập võ, sẽ không sao.” Nắm tay Ngu Thư Hân lẻn ra ngoài, nhìn thấy thuộc hạ của mình đang tiến tới.

“Mau, ngươi đưa cô ấy đi trước. Ta yểm trợ theo sau.”

“Người đâu, có người đột nhập, mau đuổi theo.”

Bị phát hiện, Triệu Gia Tuệ hối thúc thuộc hạ rời đi. Nhìn Ngu Thư Hân được đem đi, Triệu Gia Tuệ đi về phía ngược lại đánh lạc hướng.

“Mau, hướng này.” Cả đám người mang theo binh khí, tấn công thuộc hạ cùng Triệu Gia Tuệ.

Hai bên đánh nhau đổ máu, tiếng đao kiếm gậy gộc vang ầm ầm. Triệu Gia Tuệ bị tên mặt xẹo đánh lén, bị thương ở tay. Nhìn thấy thùng dầu sát bên, Triệu Gia Tuệ đá văng thùng dầu, nháy mắt ám chỉ thuộc hạ ném đuốc.

Lửa nhanh chóng bốc lên. Cùng thuộc hạ rút về phía sau, Triệu Gia Tuệ thì thầm.

“Thuyền đợi ở phía sau, mau, hướng này.”

Những tên thuộc hạ âm thầm gật đầu. Vừa đánh vừa yểm trợ rút quân.

Chạy đến bờ sông, Triệu Gia Tuệ đã bị hàng loạt lính Nhật bao vây. Nhìn Ngu Thư Hân đang đứng ở trên thuyền giương mắt lo lắng chờ mình. Nở một nụ cười kinh diễm. Ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi mau!”

“Không…Triệu Gia Tuệ. Nàng đừng manh động. Chỉ cần nàng lên thuyền, chúng ta cùng nhau rời đi.” Ngu Thư Hân khóc lóc cầu xin.

Triệu Gia Tuệ lắc đầu, nhìn đám giang hồ cùng linh Nhật trước mắt, đối thủ rất đông, không thể nào mạo hiểm được.

“Haha…Không một ai có thể rời đi. Dù cả một con kiến. Đám người to gan các ngươi. Mau giết chúng!” Tên quan Nhật cười lớn, ra lệnh thuộc hạ tấn công.

“Nàng mau lên đây.” Ngu Thư Hân gào thét.

Triệu Gia Tuệ cắt đứt dây neo. Ra lệnh lái thuyền mau rời đi. Nhìn đám người trước mặt, tất cả mở một đường máu.

“Đùng…đùng” Tiếng súng vang trời. Ngu Thư Hân gục người phờ phạc, mắt đỏ hoe, miệng lẩm bẩm tên Triệu Gia Tuệ. Vùng vằng muốn nhảy xuống sông, bị thuộc hạ của Triệu Gia Tuệ ngăn lại. Cả đám người chỉ biết ôm nhau khóc.

Trên bờ Triệu Gia Tuệ ngã xuống, ánh mắt xa xăm nhìn chiếc thuyền đã xa. Trên đó có người yêu của nàng, cô ấy đã bình an.

Chỉ vậy là đủ.

Chỉ là. Cha, con lại thất hứa với người rồi.

Máu loang lỗ chảy dài. Gân đỏ nổi lên trong con ngươi, giọt lệ tràn ra. Toàn ánh mắt đều là hình ảnh Ngu Thư Hân cười đùa với nàng, đút thuốc cho nàng. Quãng thời gian ấy thật hạnh phú. Chỉ là, quá ngắn ngủi.

Mắt nhắm lại, tay cũng buông lơi.

“Tít…tít. Thông báo, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Mời trở về không gian.” Hệ thống xuất hiện.

Ngu Thư Hân mắt đỏ từng tia máu: “Không, ta không đi. Ta phải đợi nàng ấy.”

“Bắt đầu cưỡng chế…bắt đầu cưỡng chế…tít tít.”

Không kịp phản kháng, Ngu Thư Hân đã bị triệu hồi về không gian.

Ngồi trên chiếc ghế quen thuộc. Ngu Thư Hân khóc lóc.

“Tại sao ngươi lại làm vậy với ta. Nói đi. Ngươi có mục đích gì?”

Mặc kệ Ngu Thư Hân la hét. Hệ thống dùng máy quét cơ thể Ngu Thư Hân.

“Cảnh báo…cảnh báo. Xuất hiện xâm nhập ngoài mong muốn. Tự động xóa bỏ ký ức. Tự động xóa bỏ ký ức.”

Mặc kệ Ngu Thư Hân vùng vẫy, hệ thống dùng điện đánh ngất Ngu Thư Hân, tiến hành thanh tẩy ký ức.

Ư… Nhíu chặt mày, Ngu Thư Hân cuối cùng tỉnh dậy. Ngơ ngác nhìn xung quanh một vùng đen tối.

“Tại sao ta lại ở đây?”

Hệ thống bắt đầu đổi kịch bản: “Ký chủ, thế giới vừa rồi đã bị sụp đổ nên ký ức của cô cũng theo đó mà bị ảnh hưởng. Cô không sao chứ?”

“À. Không sao.” Ngu Thư Hân hoang mang lắc đầu, đầu có chút đau.

“Mời ký chủ xem bảng thuộc tính.” Hệ thống vừa dứt, một bảng số liệu xuất hiện.

Họ tên: Ngu Thư Hân

Tuổi: 25

Diện mạo: 55/100

Trí lực: 55/100

Thể chất: 55/100

Mị lực: 65/100

Kỹ năng: diễn xuất, đóng băng thời gian.

Đạo cụ: Trái Tim Tiên Hạc, Nước Mắt Kỳ Nữ

Tích phân: 2500

Cấp bậc: 2

Tiến độ hoàn thành: 15%

Nhiệm vụ chính: 50%

Nhiệm vụ ẩn: 100%

Thưởng nhiệm vụ ẩn: 500 tích phân. Thưởng nhiệm vụ chi nhánh: 500 tích phân. Tổng cộng tích phân, 3500.

“Tại sao chỉ có 2500 tích phân, tích phân lần trước đã 1500 rồi” Ngu Thư Hân cảm giác gì đó không đúng.

“Ký chủ chỉ thực hiện được 50% nhiệm vụ, nữ phụ cuối cùng cũng không thoát khỏi lính Nhật, vì thế chỉ được cộng 1000 tích phân.” Hệ thống chậm rãi giải thích.

“Vậy kết cục của nữ phụ vẫn vậy ư. Ta không giúp nữ phụ được gì sao?”

“Có. Ký chủ hoàn thành khá tốt nguyện vọng của nữ phụ. Ký chủ không nên để ý nhiều làm gì, thực hiện tốt nhiệm vụ của mình là được.”

“À.Được thôi. Vậy Nước Mắt Kỳ Nữ kia là gì?” Ngu Thư Hân có chút không hiểu, chỉ chỉ trên bảng.

“Cô có thể tự động rơi lệ khi muốn. Là một đạo cụ rất tốt.”

“À”. Tốt đấy, có thể nâng cao khả năng diễn xuất của cô. Ngu Thư Hân gật gù.

“Ta còn muốn hỏi. Rốt cuộc nhiệm vụ ẩn là gì. Thế giới vừa rồi, ta làm sao hoàn thành được.”

“Ký chủ cứ trải qua thêm vài thế giới là hiểu thôi. Giá trị mị lực của cô cao, sẽ bổ trợ cho ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn tốt hơn.” Hệ thống vẫn như cũ không hé răng tiết thông tin khác.

“Vậy được rồi. Tiếp tục làm nhiệm vụ thôi.”

Mời ký chủ nhận nội dung cốt truyện. Tít...tít. Bắt đầu truyền tống. 

 

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16