Bách Hợp Tiểu Thuyết

DÂN QUỐC - TÌNH HẬN THÙ ĐỒ 7

382 0 3 0

Ngu Thư Hân đau xót không nói nên lời, cảm giác bây giờ là tự trách bản thân. Đúng rồi, phải lau mình cho nàng ấy. Nữ hầu thấy Ngu Thư Hân lật chăn ra, chuẩn bị lau thì vội vàng chạy tới.

“Ngu Tiểu Thư, việc nặng nọc này để nô tỳ làm là được rồi, không dám phiền ngài.”

Ngu Thư Hân động tác chậm lại, đưa mắt liếc nữ hầu: “Ta không ngại.”

Nữ hầu không chút e dè, nghĩ nghĩ tiểu thư cao quý như ngài ấy sao có thể làm những việc này, sợ không được việc mà còn hỏng chuyện, ấp úng: “Nô tỳ sợ ngài không quen. Trước khi ngài đến đây tới giờ, đều là nô tỳ chuẩn bị tắm cho ngài ấy.”

Ngu Thư Hân thấy một dòng chua trào lên, hóa ra bao lâu này thân thể Triệu Gia Tuệ đều bị nữ hầu này nhìn. Thân thể tuyệt mỹ của nàng ấy chỉ có thể là cô nhìn. Gằn giọng, mặt cũng nghiêm lại: “Không phiền ngươi, ta làm được.”

Rồi quay sang phân phó: “Ngươi đi nấu chút cháo đi, để nàng ấy dùng một chút lót dạ rồi uống thuốc.”

Nữ hầu dù không muốn cũng xin phép rời đi.

Ngu Thư Hân đóng cửa phòng lại, tiến đến bên giường, nhìn mỹ nhân suy yếu vẫn đang bất tỉnh. Run run đưa ta mở chăn ra.

Sau một đêm say tình kia, nhiều lúc bâng vơ Ngu Thư Hân cũng nghĩ đến. Nhưng lại bị lý trí người mình yêu là Lam Hoàng đè xuống. Cảm thấy bản thân quá tra đi! Yêu Lam Hoàng, nhưng lại rung động với nữ nhân khác. Đè nén tội lỗi của mình. Ngu Thư Hân vắt lấy chiếc khăn, bắt đầu lau người Triệu Gia Tuệ.

Thân thể nàng ấy quá tuyệt mỹ, cảm giác rung động đêm đó lại ùa về. Chân cũng đứng không vững.

Đỡ lấy cổ Triệu Gia Tuệ, Ngu Thư Hân lật người nàng ấy lại, lau sau lưng. Đập vào mắt là năm dòng kinh đỏ rực, giữa sống lưng có đồ ấn của Xích Điểu. Nước mắt không biết như thế nào tràn ra. Là nàng ấy. Lam Hoàng của cô. Không sai. Chắc chắn là nàng ấy.

Đôi mắt đỏ hoe, Ngu Thư Hân khóc đến mũi không thở được.

Quá hạnh phúc!

Lòng cô bây giờ rất đỗi vui sướng khi biết Lam Hoàng cũng đến thế giới này cùng cô.

Kìm sự vui vẻ trong lòng xuống. Ngu Thư Hân cuối cùng cũng lau mình xong, chọn một y phục mềm mại nhất mặc vào. Ngồi bên giường áp mặt và cánh tay, lại vuốt ve ngón tay thon dài của Triệu Gia Tuệ thì thầm: “Ta rất nhớ nàng, Lam Hoàng.”

Nhưng Triệu Gia Tuệ vẫn cứ không tỉnh lại. Sau khi nữ hầu tiến vào dâng cháo và thuốc. Ngu Thư Hân ngay tức khắc đuổi cô ta đi.

Nói thật, Ngu Thư Hân ăn giấm chua, sau khi biết Triệu Gia Tuệ là Lam Hoàng, giấm chua lại càng dữ dội hơn.

Sau khi nữ hầu đóng cửa lại. Ngu Thư Hân liền nâng đầu Triệu Gia Tuệ dậy, thổi từng muôi cháo nhỏ đút cho nàng ấy. May sao Triệu Gia Tuệ vẫn tự ăn được. Nhìn từng miếng cháo nuốt xuống cổ họng. Thở phào nhẹ nhõm.

Ngu Thư Hân lấy khăn lau chút cháo còn dính trên khóe miệng. Lại mở chén thuốc còn nóng, hơi nóng bốc lên. Nghe mùi thôi đã đủ đắng, chậm rãi đút cho Triệu Gia Tuệ uống vào từng ngụm.

Cứ thế ngồi trông đến cơ bắp có chút tê, đi lòng vòng cho máu lưu thông. Ngu Thư Hân nhìn thấy trời đã chập tối. Vội vàng gọi người chuẩn bị chút đồ ăn thanh đạm, ăn qua loa rồi tắm rửa luôn trong phòng.

Trăng vừa lên, Triệu Gia Tuệ sau khi uống thêm đợt thuốc lại chuyển biến xấu hơn. Mặc dù bên ngoài nóng như lửa bỏng nhưng nàng ấy lại cảm thấy lạnh. Cứ rên rỉ: “Lạnh, lạnh quá!”.

Ngu Thư Hân đã đắp thêm hai lớp chăn nhưng không tốt hơn.

Nhìn Triệu Gia Tuê trùm kín trong chăn, nóng lòng lo lắng nhưng không biết làm cách nào. Bảo người hầu đi hỏi đại phu thì chỉ nhận được câu: “Cứ để như vậy, qua đêm nay sẽ tốt hơn”.

“Phong Tuyết...Phong Tuyết. Đừng…”

Bỗng dưng nghe Triệu Gia Tuệ thốt lên tên mình. Bất giác nghẹn ngào chóp mũi, đúng thật là Lam Hoàng của nàng rồi. Cúi xuống hôn lên trán Triệu Gia Tuệ một nụ hôn trân quý nhất, thì thào: “Ta ở đây.”

Giọt lệ rơi xuống mí mắt của Triệu Gia Tuệ lăn dài.

Thấy Triệu Gia Tuệ đau đớn khổ sở, Ngu Thư Hân lại càng đau đớn hơn. Không biết làm gì, nàng ấy lạnh thì ta sưởi ấm cho nàng ấy là được. Cởi y phục bên ngoài ra, Ngu Thư Hân cảm thấy chân trần có chút lạnh, chui nhanh vào ôm lấy Triệu Gia Tuệ. Vỗ về ôm lấy, vuốt ve từng góc cạnh trên gương mặt, lòng có chút ngọt ngào, giọng trầm thấp nhỏ nhẹ hát những bài ca tình thoại ở thế giới của mình.

Đêm cứ thế trôi qua.

Trời mờ sáng, Triệu Gia Tuệ vô thức tỉnh dậy, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Nhìn người kế bên, nhớ đến cuộc đối thoại loáng thoáng nghe được của Ngu Thư Hân và Tề Hạo lúc nàng còn nửa tỉnh nửa ngất.

Hóa ra là tự mình đa tình, nàng ấy biết Tề Hạo cầu hôn mình nên tránh đi, thức ăn là Ngu Thư Hân nấu, chén canh cá vẫn nguyên vị như thường ngày. Nàng ấy muốn mình sống vui vẻ hạnh phúc bên Tề Hạo ư?

Không còn gì đau đớn hơn nhìn người mình yêu đẩy mình vào lòng người khác.

Không biết rằng, chỉ cần nhìn thấy Ngu Thư Hân nở nụ cười, tim nàng có bao nhiêu ngọt ngào hạnh phúc.

Chua xót dâng lên khóe mắt, nàng không có cam đảm nhìn nàng ấy thêm một lần nào nữa.

Ta, không xứng với nàng, thân thể giờ đây thực dơ bẩn.

Triệu Gia Tuệ loạng choạng bước xuống giường, ôm ngực đau đớn rời đi.

Một tuần sau. Tin tức Triệu lão bản Triệu Gia Tuệ đính hôn với Tề Hạo - thiếu tướng Kinh Thành lan khắp ngõ ngách của Thương Thành.

Ngu Thư Hân ngồi bên quán mì nhìn một tiểu loắt choắt cầm sấp báo rêu rao: “Tin mới nhất đây, Thương Thành lại có hỉ sự, Triệu lão bản cuối cùng cũng kết hôn rồi. Báo mới đây...Có ai muốn biết nam nhân nào là người may mắn không?”

Ngu Thư Hân ngay lập tức giật lấy tờ báo, đập vào mắt là tiêu đề 'Buổi lễ đính hôn của Triệu lão bản Thính Nguyệt Lâu', đọc thấy hôn phu là Tề Hạo, nghiến răng như muốn vò nát.

Sáng hôm ấy, sau khi tỉnh lại, Ngu Thư Hân phát hiện người đã mất tích. Tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Triệu Gia Tuệ đâu. Hỏi một người hầu mới biết nàng cùng Tề Hạo trở về Kinh Thành. Ngu Thư Hân nhanh chóng quay về, thu thập để đến Kinh Thành nhưng những quản gia các cửa hàng vừa nhìn thấy cô như sói thấy cừu non. Năn nỉ cô mau giải quyết đống sổ sách dồn tụ cả tháng nay. Khi mọi chuyện ổn thỏa thì đã một tuần sau. Người cô muốn tìm kiếm đã trở về. Thêm vào đó là tin tức đã đính hôn.

Nàng ấy đã nhận lời cầu hôn của Tề Hạo rồi ư?

Không thể nào?

Lam Hoàng của cô, sao có thể kết hôn với nam nhân khác được?

Ngu Thư Hân bắt lấy tay tiểu hài đồng: “Buổi lễ đính hôn diễn ra khi nào?”

Tiểu hài đồng còn đang thắc mắc bà cô nào mất lịch sự thế. Nhìn ánh mắt giết người của Ngu Thư Hân. Chỉ có thể ấp úng trả lời: “Hình như...là tối nay. Đúng. Là tối nay.”

“Ở đâu?” Nghe nói buổi lễ diễn ra tối nay, Ngu Thư Hân gấp gáp muốn đi ngăn chặn.

“Ở...gia trạch của Triệu gia. Theo ta biết là vậy. Ngươi...đừng nắm chặt vậy, tay ta đỏ hết rồi này.” Tiểu hài đồng có chút bất mãn vì hành động thô lỗ của Ngu Thư Hân.

Biết mình thái độ có chút hơi quá. Đưa chút tiền cho tiểu hài đồng: “Tiền báo, còn lại, coi như bồi thường cho ngươi.” Không để tiểu hài đồng trả lời, tức tốc quay về.

Tại Ngu trạch, Ngu Thư Hân loay hoay không biết cách nào gặp được Triệu Gia Tuệ. Cho người hỏi thăm tin tức, hóa ra Triệu Gia Tuệ mời tất cả thương gia ở đây, nhưng không mời cô. Phân phó hạ nhân đi hỏi Trưởng quầy nào có thiệp mời, đem về một cái. Ngu Thư Hân lên phòng tẩy rửa, diện một bộ váy tương đối đoan trang.

Sau khi người hầu tìm về thiếp mời, Ngu Thư Hân hít thật sâu, bước lên xe đi đến Triệu gia.

Đưa thiếp mời cho người đón tiếp, Ngu Thư Hân tự tin bước vào, nhìn xung quanh mọi người bận rộn tất bật, tiếng kèn tây hòa vào những bài ca vũ thật sống động. Ngu Thư Hân phát hiện một dàn nữ hầu vội vội vàng vàng đi về phía hậu trạch. Lén lút đi theo, đến bên cửa sổ nhìn vào, nhìn thấy Triệu Gia Tuệ đang trang điểm. Không do dự bước vào, Ngu Thư Hân đứng trước mặt Triệu Gia Tuệ, không ngừng chất vấn: “Tại sao nàng lại bỏ đi, ta đã làm gì sai ư?”

Rốt cuộc cô ấy cũng đến. Triệu Gia Tuệ không mời Ngu Thư Hân đến, chính là vì không muốn quyết định của mình bị dao động. Nhìn thấy cô ấy, nàng sẽ không tự chủ hướng mắt phía đó. Đôi lúc cũng muốn tình cảm như giấc mộng, ngủ dậy rồi sẽ quên đi.

Triệu Gia Tuệ nhớ đến phong thư thám tử gửi cho nàng, người đứng sau sự việc giấu truyền đơn không ai khác ngoài Ngu Thư Hân. Chua xót vì người mình yêu lại đối xử tàn nhẫn đến vậy. Triệu Gia Tuệ chỉ muốn cắt đứt đi hi vọng duy nhất của mình về cô ấy.

“Vậy ngươi nói xem, là ngươi bỏ thuốc vào chén canh cá tán hợp ta và Tề Hạo hay là ngươi chỉ muốn đem những công sức bao năm của ta vì vài tờ truyền đơn mà chấm dứt.” Triệu Gia Tuệ đưa đôi mắt chua xót nhìn Ngu Thư Hân, chỉ muốn xem ánh mắt kia, có bao nhiêu phần đối với nàng là thật.

“Ta...” Ngu Thư Hân không nghĩ chuyện xấu mình làm lại bị Triệu Gia Tuệ phát hiện, có chút xấu hổ, bây giờ Ngu Thư Hân hận chết con hệ thống. Nhưng chuyện dược kia cô thật sự không biết.

“Ta thừa nhận chuyện truyền đơn là do ta chủ mưu, nhưng dược trong canh cá kia, ta thực sự không biết mà.” Ngu Thư Hân phân trần.

“Haha...” Triệu Gia Tuệ bỗng chốc cười lên, nhưng sau nụ cười kinh diễm kia là tầng nước mắt trong lòng. Khi thám tử đưa tin về, vốn dĩ còn không thừa nhận, tự cho rằng hắn tìm hiểu sai rồi. Nhưng khi chính tai nghe Ngu Thư Hân thừa nhận. Chua xót không nói thành lời.

“Nàng đừng như vậy mà.” Ngu Thư Hân nhìn thấy Triệu Gia Tuệ cười lớn, tâm có chút không ổn.

“Canh cá chính là ngươi nấu, truyền đơn là ngươi cho người bỏ. Ta vốn không nợ ngươi gì cả. Chúng ta không phải người thân, cũng không phải bằng hữu. Ngươi giúp ta một lần, ta cứu ngươi trả ơn. Kết thúc đi, không ai nợ ai.”

Triệu Gia Tuệ vang vọng từng câu đánh vào sâu trong lòng của Ngu Thư Hân. Không thể được, ta vừa tìm thấy nàng, không để nàng ấy đi được. Níu kéo Triệu Gia Tuệ, không muốn nàng ấy đính hôn: “Nàng đừng đính hôn có được không? Nàng thấy đó, Tề Hạo hắn đêm đó...hắn không phải nam nhân tử tế đâu.”

“Vậy ngươi tử tế sao?” Triệu Gia Tuệ đưa mắt phượng hỏi Ngu Thư Hân.

Ngu Thư Hân không trả lời, chỉ biết im lặng.

“Ta sẽ kết hôn với Tề Hạo, đây không phải là chuyện cần ngươi quản.”

“Ta..” Ngu Thư Hân ấp úng. Đúng thật nhiệm vụ của cô là tìm bạn đời giúp nàng ấy. Nhưng cô lúc ấy căn bản không biết nàng ấy là Lam Hoàng của cô.

Thở một ngụm khí trọc, Ngu Thư Hân cầu xin: “Nàng đừng kết hôn có được không?” Ngu Thư Hân cơ hồ như muốn cầu xin.

Triệu Gia Tuệ cúi đầu, tay nắm chặt chiếc khăn hỉ đỏ thẫm, mi tâm nhíu chặt: “Ngươi về đi.”

Ngu Thư Hân còn muốn nói thêm gì nữa. Nhưng dàn người hầu đã trở lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn Triệu Gia Tuệ. Nhưng trái ngược với mong đợi của cô, Triệu Gia Tuệ phất tay: “Ngu đại tiểu thư đi nhầm, các ngươi đưa khách về đại sảnh đi.”

“Nàng.” Người hầu đưa động tác mời, Ngu Thư Hân dưới chục con mắt nhìn chằm chằm vào cô cũng phải bỏ cuộc rời đi.

Sau khi rời khỏi, Ngu Thư Hân không cách nào tiếp tục ở lại, dù muốn ngắm nhìn Triệu Gia Tuệ trong diện mạo hỉ phục, màu đỏ chói lóa lại như chọc mù mắt cô. Không do dự bước lên xe, trở về Ngu trạch.

Buổi lễ vẫn diễn ra như dự kiến, chỉ ai cũng thắc mắc, là hỉ sự tại sao Triệu lão bản trong buổi tiệc chưa từng nở nụ cười.

Kể từ ngày đó, Ngu Thư Hân mặc kệ tình hình kinh doanh Ngu gia, mỗi đêm đi đến quá rượu Tao Lãng mua say, ban ngày thì ngủ như chết. Danh tiếng Đại tiểu thư Ngu gia ngày đêm mua vui đã truyền khắp phố phường.

Triệu Gia Tuệ mỗi ngày đều ngẩn ngơ, trong đầu trống rỗng, không biết bản thân rốt cuộc muốn gì. Vô thức chạm vào ấm trà đang làm nóng, đầu ngón tay đỏ lên. Nghĩ về lời kể của gia đinh về Ngu Thư Hân.

Nàng gần đây mỗi ngày đều cho người thăm hỏi tin tức của Ngu Thư Hân, biết cô ấy ngày ngày uống rượu, dày vò bản thân. Bản thân Triệu Gia Tuệ cũng không tốt hơn chút nào. Sau buổi lễ, Tề Hạo trở lại Kinh Thành, cha nàng muốn ở bên con gái thêm chút nữa. Quyết tâm ở lại Thương Thành.

Nhìn con gái sau buổi đính hôn như người vô hồn, không còn nụ cười vui vẻ như trước, ánh mắt đau buồn xa xăm.

Triệu Kính Thành bước đến gần, ngồi xuống nắm lấy tay Triệu Gia Tuệ: “Tuệ nhi, ta thấy con không ổn chút nào. Nếu con không muốn kết hôn với Tề Hạo, ta sẽ không ép buộc con. Bất quá là chúng ta chấm dứt một mối quan hệ cùng thế gia. Nhưng ta chỉ có mình con, nhìn con thế này ta thực không nỡ.”

Triệu Kính Thành sau bao ngày quan sát thái độ của Triệu Gia Tuệ và Tề Hạo đã biết được chút ít. Ánh mắt con gái hắn nhìn Tề Hạo chứa đầy thù hận. Tên tiểu tử Tề Hạo kia thì ánh mắt có chút áy náy nhưng vẫn rất vui vẻ. Hai đứa này ngoài nắm tay nhau ở buổi lễ kia thì tới giờ vẫn chưa có va chạm nào.

Triệu Kính Thành đau đầu suy nghĩ, con gái của hắn nhìn qua không thích Tề Hạo, tại sao lại ép buộc mình kết hôn?

Nhìn con gái mình ngày ngày không quản mở tiệm, chỉ ngồi ngẩn người rồi va vào cái này, phỏng đến cái kia. Tâm làm cha đau xót khôn nguôi. Hắn đến tuổi này, làm sao không biết con gái đang tương tư ai đó. Ai là người khiến con gái hắn ra nông nổi này đây?

Thở dài mệt mỏi, nhìn vào mắt con gái: “Tuệ nhi, ta không biết ai làm tổn thương con. Nhưng nếu là ta, hãy đi gặp người đó một lần. Thẳng thắn đối diện. Nói hết tâm sự trong lòng. Con không nói, không ai biết con đã chịu đựng, đã trải qua những gì. Như thế cả hai mới hiểu được nhau, trân trọng nhau hơn.”

Ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp: “Ta biết con là hài tử mạnh mẽ, sẽ không nói ra những nổi khổ của mình. Cũng không thể hiện ra bên ngoài. Cứ thế một mình bản thân chịu đựng. Đừng nói người khác. Ta là cha, cũng chỉ có thể quan tâm con bằng cách nhìn sắc mặt của con mà đoán già đoán non. Tin cha, hãy thử đối diện một lần. Khi đó, dù thế nào con cũng sẽ không hối hận.”

Triệu Kính Thành nhìn Triệu Gia Tuệ suy nghĩ về lời nói của mình. Chắc rằng con gái hiểu những điều mình gửi gắm, xoa nhẹ đầu con bé, rồi quay về phòng. Đi một lúc xa rồi Triệu Gia Tuệ vẫn nghe được tiếng thở dài của cha mình.

Vẫn ngồi đó cả một buổi chiều, Triệu Gia Tuệ rốt cuộc cũng suy nghĩ kỹ. Nâng người đứng dậy, chân đã tê cứng. Nhấc từng bước nặng nhọc về phòng, tẩy rửa một chút, vẫn chiếc sườn xám quen thuộc, bước ra ngoài.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16