Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 5

447 0 2 0

Dạo này Ngu Thư Hân thấy Liệt Diễm cứ lén la lén lút không biết làm gì. Mặc kệ hắn, hắn làm gì cô không quản.

Nói thật lúc đầu cô cũng có chút cảm động, nhưng rung động đó chỉ là nhất thời. Không ngờ hắn bám theo cô hơn chục năm. Quả thật rất phiền phức.

Nhìn cảnh dân chúng lầm than trước mặt, vợ mất chồng, con mất mẹ. Ngu Thư Hân đau xót không thôi. Thiên tử ngu muội, thiên tai xảy ra, sinh linh đói khổ, cô ngao du thiên hạ bấy lâu cũng không nhìn nổi cảnh này. Nhân lúc Liệt Diễm ra ngoài, Ngu Thư Hân nhanh chóng đến chợ đen, mua một tấm truyền tống, bỏ lại lá thư, quay về Tiên giới.

Liệt Diễm quay về liền không cảm nhận được hơi thở Phong Tuyết. Nhìn thấy lá thư, đọc xong giận dữ xé nát, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt anh tuấn trở nên rất đáng sợ, Liệt Diễm nghiến răng: “Nàng yên tâm, sắp rồi. Ta sẽ đến rước nàng làm vợ. Đợi ta.” Nói xong liền hóa một làn khói đen biến mất.

Ngu Thư Hân một mình quay lại Nam Cảnh, cô biết trong tình hình này, Tiên giới đang rất hỗn loạn. Nhiệm vụ của cô là giúp đỡ Lam Hoàng, Lam Hoàng vẫn chưa xuất quan, cô đi giúp Tiên giới một chút cũng không tệ. Nghĩ nghĩ đến thần trí có chút mơ hồ rồi dựa vào gối thiếp đi.

Ngu Thư Hân mơ, cô mơ thấy Lam Hoàng.

Không, chính xác là mơ thấy sự việc không muốn nghĩ đến đó, Lam Hoàng hôn cô.

Kỳ thực đấy không phải là nụ hôn đầu, dù sao cô cũng là diễn viên, cũng chẳng nhớ nụ hôn đầu của mình diễn ra như thế nào. Cô tưởng đã quên đi, không ngờ, kí ức của cô còn nhớ tới nó.

Lúc đó gương mặt Lam Hoàng kề sát mặt cô, làm da cô khẽ chạm nhan sắc mỹ miều trước mặt, từng đợt hơi thở lạnh mang chút hương trà thoáng qua, tim cô run lên. Đôi môi chạm vào nhau, từng đợt hường trà ngọt ngào tỏa ra, lại muốn gần thêm chút nữa.

Nhận thấy Lam Hoàng ôm chặt co hơn, muốn đưa lưỡi tiến vào. Cô liền tát nàng ấy để che dấu sự thất thố của mình. Lấy lại bình tĩnh. Cô là gái thẳng, không được rung động, không được động lòng trước gái đẹp. Ngu Thư Hân, tỉnh táo lại đi.

Ngu Thư Hân giật mình tỉnh dậy, từng hình ảnh trong quá khứ và trong mơ hiện về rõ nét. Nhăn mặt thầm thì: “Mình dục cầu bất mãn đến như thế này rồi ư?”

Dù hiện thực hay mộng, trong lúc Ngu Thư Hân dặn lòng kiểm điểm với bản thân, đã bỏ qua ánh mắt chua xót đau khổ của Lam Hoàng.

Mười năm sau, trận chiến Tiên Yêu bắt đầu, Hạ Lan Tiên Quân cùng Thái tử, Ngu Thư Hân và vô số tiên nhân khác đều góp mặt. Hai bên đánh nhau đến một sống một còn. Tại Tru Tiên đài, nơi trận chiến diễn ra, Ngu Thư Hân nhìn Liệt Diễm trước mắt, có chút bất ngờ, người ngày ngày bám lấy mình là Yêu Đế.

“Liệt Diễm, ngươi phải làm đến mức này sao. Ngươi không thấy chiến tranh chỉ mang lại đau khổ, sinh linh lầm than sao?” Ngu Thư Hân chất vấn.

“Ha ha ha, Phong Tuyết. Nàng bị Tiên Đế mua chuộc rồi sao? Ta bỏ qua cho hắn, nhưng hắn bỏ qua cho ta ư? Hắn nhốt ta ngàn năm ở Hồng Điệt Hoang, nơi đó là nơi nào nàng biết không. Tất cả yêu thú thượng cổ, yêu ma quỷ quái đều bị nhốt trong đó. Ngày ngày cơ thể ta bị tiên khí xuyên thủng. Ta phải uống máu yêu thú khác để sống. Nỗi đau đó, nàng không hiểu được đâu. Ngàn xưa đến nay, Tiên Yêu bất hợp, có ta không có hắn.” Liệt Diễm cười đau khổ gằn giọng quát lên.

Ngu Thư Hân nhìn nam nhân xa lạ trước mặt. Người bạn đồng hành mười năm của cô đã không còn nữa. Cục diện trước mắt, về lý hay về tình, cô dù thế nào cũng sẽ đứng về phía bên Tiên giới.

Cả hai bên đang giành co đến phút cuối cùng. Nếu thua trận Tru Tiên này, Yêu Đế rút được Tru Tiên kiếm ra, mọi thứ đầu chấm dứt. Yêu tộc đánh lên Cửu Trọng Thiên chỉ là điều sớm muộn. Hạ Lan Tiên Quân chỉ huy Tiên binh bảo vệ Tru Tiên đài, Thái tử cùng hắn đang đối đầu với Yêu Đế. Ngu Thư Hân thấy vậy, cùng không cần đôi co với Liệt Diễm nữa, tiến lên đỉnh Tru Tiên bảo vệ.

Ngu Thư Hân chém yêu muốn mỏi tay. Pháp lực cô gần cạn kiệt, thầm mong Lam Hoàng mau xuất quan, tình hình này, Tiên giới sẽ thua mất.

Bỗng nhiên xuất hiện một con thú kì dị, nó trông như trâu, bề ngoài giống hổ, có gai lông nhím và có cánh tiếng kêu giống chó, sừng sưng đến phía sau lưng Ngu Thư Hân.

“Cùng Kỳ, là Cùng Kỳ, cẩn thận” một Tiên Quân hét lên trước khi bị Cùng Kỳ bóp nát.

Ngu Thư Hân xoay đầu lại, chưa kịp tấn công đã bị móng của Cùng Kỳ cào một đường, ném bay ra ngoài.

“Phong Tuyết!!!”

Liệt Diễm ngưng lại, nhanh chóng bay đến bên Phong Tuyết nhưng bị Hạ Lan thừa cơ chém một phát, máu trào ra. Tóm lấy cổ Hạ Lan, phế đi đan điền của hắn. Liệt Diễm cả người phát hỏa: “Ta định đùa giỡn với ngươi một chút, nhưng ngươi thật sự không biết điều”. Nói xong ném Hạ Lan văng xa. Tiến đến đỡ lấy Phong Tuyết. Liệt Diễm đau đớn: “Phong Tuyết, nàng có sao không? Phong Tuyết."

Nhìn mặt dính đầy máu của Phong Tuyết, Liệt Diễm đau đớn khôn nguôi: “Nàng cố chịu đựng, ta sẽ cứu nàng.” Nói rồi truyền nội lực cho Phong Tuyết.

“Không cần đâu, độc đã lan toàn thân thể ta rồi. Không cứu được đâu. Đừng tốn công vô ích. Ngươi chỉ làm độc của ta phát tán nhanh thêm mà thôi.” Ngu Thư Hân yếu ớt khuyên nhủ. Cô không hối hận, chỉ là chưa gặp được Lam Hoàng lần cuối, nữ phụ của cô, hi vọng kết cục của nàng ấy sẽ tốt đẹp. Chỉ kịp nói ba từ “Đừng đánh nữa” rồi ngất đi.

“Đừng! Phong Tuyết. Tỉnh dậy đi. Ta sẽ không đánh Tiên giới nữa. Phong Tuyết.” Liệt Diễm gào khóc.

Cùng Kỳ nhìn cặp đôi tình thâm trước mắt, cười ngả ngớn: “Yêu Đế, ngươi quên khát vọng của ngươi rồi à. Vì một ả đàn bà, mà quên đi dục vọng bá chủ thiên hạ của mình sao? Đánh lên Tiên giới, thì ả và cả tam giới, đều là của ngươi. Ngươi mềm lòng, sẽ phải quay lại tháng ngày đen tối ở Hồng Điệt Hoang, cả đời không thể thoát ra nữa. Hahaha.”

“Ta không quên.” Liệt Diễm nhìn trận chiến trước mắt, Tiên giới sắp thua rồi. Yêu nàng, nhưng ta cũng yêu quyền lực, quyền sinh sát chúng sinh. Quay sang Cùng Kỳ: “Nàng, ta muốn. Tru Tiên kiếm, ta cũng muốn, cả tam giới này, tất cả sẽ là của ta.”

Đặt Ngu Thư Hân nằm xuống, nhẹ nhàng thầm thì: “Yên tâm, nàng đợi chút nữa. Ta sẽ cứu nàng.” Hét to với đám yêu binh “Xông lên, tiến thẳng đến Cửu Trùng Thiên cho ta.”

“Tiến lên, tiến lên!!!” Từng đợt gào thét từ hàng vạn yêu binh ồ ạt xông tới. Tiên binh chỉ còn chút hơi tàn, nhìn cảnh tượng trước mắt, không hi vọng gì cả. Tiên tộc bị diệt từ đây sao.

Cùng Kỳ và Liệt Diễm cùng nhau rút Tru Tiên kiếm ra. Từng giọt máu và nội công bị Tru Tiên kiếm hút gần hết. “Ha. Sắp được rồi, rút được nửa rồi. Nhanh! Mau lên. Đám viện binh Tiên tộc sắp đến rồi” Liệt Diễm thúc giục Cùng Kỳ.

Bỗng một chưởng giáng từ trên đầu xuống. Tru Tiên kiếm lại quay về vị trí cũ. Liệt Diễm máu phun ra. Muốn nhìn kẻ nào phá hoại chuyện tốt của hắn.

“Lam Hoàng, là ngươi!” Liệt Diễm miệng máu me đầy người ghiến răng gào thét.

Lam Hoàng ánh mắt vẫn kiêu ngạo như năm nào nhìn hắn. “Là ta. Hôm nay, ta sẽ tận tay đem ngươi vào Hồng Điệt Hoang lần nữa.”

Ánh mắt Lam Hoàng vô tình quét qua Phong Tuyết đang nằm dưới Tru Tiên đài. Nàng ấy chết rồi ư? Trái tim co rút đau đớn, đến bên đỡ lấy Ngu Thư Hân. May quá, nàng ấy chỉ hôn mê. Vuốt ve khuôn mặt Ngu Thư Hân, đem một tầng phong ấn bảo hộ nàng. Ánh mắt như muốn giết người nhìn Liệt Diễm, khàn giọng quát lên.

“Là ai. Ai khiến nàng ấy ra như vậy?”

Nhìn xung quanh một lượt. Ở đây chỉ có Cùng Kỳ và Liệt Diễm có thể làm Phong Tuyết bị thương. Cùng Kỳ nàng biết, hắn đã thoát ra ngoài từ khe nứt Hồng Điệt Hoang, hắn thích những trận chiến đẫm máu. May nàng đến kịp thời, Tru Tiên kiếm hiện tại chưa được rút ra. Thả ra Thao Thiết, mặc dù cũng là hung thú thượng cổ giống Cùng Kỳ, nhưng đi theo nàng lâu như vậy, nó không còn hung tính nữa.

“Thao Thiết. Cùng Kỳ ta giao cho ngươi.”

“Lam Hoàng, Thao Thiết mà ngươi cũng dám nuôi bên mình. Tiên Đế có biết không hả?” Liệt Diễm nhìn thấy Thao Thiết, cảm giác bất an trào lên.

“Hừ. Ta có gì mà không dám chứ. Thao Thiết, lên đi.”

Nói rồi cầm kiếm xông thẳng đến Liệt Diễm. Cả hai đánh nhau đến long trời lở đất. Tiên giới viện binh đã đến, nhanh chóng lấy lại thế cục.

Lam Hoàng đánh Liệt Diễm hộc máu, mở truyền tống đưa hắn và Cùng Kỳ đến Hồng Điệt Hoang.

“Haha. Lam Hoàng, ngươi nghĩ ngươi có thể phong ấn ta lần nữa” Liệt Diễm ngửa cổ lên trời cười to.

“Một lần đã thành công, lần thứ hai, không gì là không thể.” Lam Hoàng vừa nói vừa dùng thần lực tấn công.

“Ngươi mơ đi!” Liệt Diễm thấy được chỗ hở, liền đánh vào bả vai Lam Hoàng. Hắn tiến tới, dùng chân ấn Lam Hoàng xuống đất. Cứ một lần đạp, nội tạng nàng như vỡ tung.

“Nhìn đi, ngươi thế này, làm sao có thể phong ấn ta. Hahaha. Ngươi yên tâm đi. Tiên Đế bất nhân, ta cũng bất nghĩa. Ta sẽ thay trời thành đạo. Ngươi phải chết. Vạn kiếp không thể siêu sinh!!!”

Liệt Diễm dùng lực, yêu khí tụ vào hắc cầu, chưởng vào Lam Hoàng. May thay Thao Thiết dùng thân đẩy hắc cầu kia ra cứu được một mạng cho Lam Hoàng. Cùng lúc đó, Thủy Thần và Hỏa Thần mang Thượng Ly Chung đến. Đó là Thần khí khi xưa Phục Hy dùng để nhốt lại tứ đại hung thú. Vận hết thần lực xoay chuyển Thượng Ly Chung, cuối cùng nhốt được Cùng Kỳ và Thao Thiết lại.

Lam Hoàng chống tay đỡ cơ thể đầy vết thương của mình, may có Thần Lạc kiếm chống đỡ, từ từ tiến đến gần Liệt Diễm.

Liệt Diễm bị thương rất nặng, đòn phản phệ kia khiến máu của hắn như muốn trào ra hết khỏi cơ thể. Liệt Diễm nằm đó, mí mắt sắp nhắm lại, nghĩ về những ngày vui vẻ cùng Phong Tuyết. Miệng lẩm bẩm. “Phong Tuyết, Phong Tuyết.”

Lam Hoàng có chút kinh ngạc vì Liệt Diễm biết Phong Tuyết. Hai người họ làm sao quen nhau. Trăm năm qua rốt cuộc xảy ra những gì?

“Ngươi làm sao biết Phong Tuyết.”  

“Haha. Khục” Liệt Diễm hộc thêm ngụm máu. “Ta và nàng yêu nhau, cả thiên hạ đều biết. Ta đánh lên Tiên giới để cưới nàng làm vợ. Sính lễ của ta là cả tam giới này.”

“Yêu nhau.” Câu nói của Liệt Diễm làm Lam Hoàng run rẩy, trái tim co rút, nỗi đau thể xác không đau đớn bằng. Trăm năm bế quan, lòng ta biết nàng không yêu ta, ta ngày ngày kìm nén trái tim mình, dặn lòng tĩnh tâm, không được đi tìm nàng ấy. Nhưng khi biết được nàng ấy có hạnh phúc. Ta lại không can tâm.

Lam Hoàng hỏa thượng công tâm, phun ra dòng máu, lý trí đã mất, thì thào: “Không. Ngươi không xứng. Phong Tuyết là của ta. Ngươi không xứng.”

Liệt Diễm kinh động, nhìn ánh mắt đau khổ của Lam Hoàng, nó giống như ánh mắt mình mình Phong tuyết. Lam Hoàng cũng yêu nàng ấy. Hai nữ nhân. Giọng điệu của hắn liền khinh thường.

“Vậy ngươi xứng sao. Dù ta là Yêu, nàng là Tiên, hai chúng ta chỉ khác dòng máu, nam nữ yêu nhau, không ai có thể ngăn cản. Còn ngươi, hai nữ tử, sẽ được Thiên Đạo cho phép sao? Nàng sẽ bị tam giới kinh bỉ, bị người đời chửi mắng, thanh danh của nàng ấy sẽ không còn. Ngươi yêu nàng mà muốn đẩy nằng đến con đường vạn kiếp bất phục sao?”

Tam giới khinh bỉ, người đời chửi ngắn ư. Đúng vậy. Chẳng ai chấp nhận tình yêu của hai nữ nhân cả. Ta và cô ấy đều là thượng thần, không một ai chúc phúc cho chúng ta. Vả lại, cô ấy, vốn dĩ không yêu ta. Chỉ có mình ta thương thầm.

Từng câu nói của Liệt Diễm vang vọng vào trong thần trí. Thần lực của Lam Hoàng tiêu tán hết, đôi mắt lờ đờ. Nàng mệt mỏi quá, muốn ngủ một giấc thật dài, sau đó ngất đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16