Bách Hợp Tiểu Thuyết

ÁM DỤ - HẢI ĐƯỜNG KINH MỘNG 7

378 0 1 0

Ngu Thư Hân dạo này không thấy Triệu Tiểu Đường quan tâm mình nữa, cảm thấy hụt hẫng. Mỗi buổi cũng không cần nhắc cô hôn hôn nữa.

Cảm giác như người yêu thương mình bỗng nhiên một ngày chẳng thèm để ý tới mình nữa. Thật khó chịu.

Nhìn Triệu Tiểu Đường áo ngủ đen quyến rũ chống má ngồi im lìm giữa phòng, trông ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh sắc say lòng, từ chỗ nàng ngồi có thể thấy ngoài song bích đào trải rộng, hoa đơm rực rỡ, xuân ý dạt dào.

Ngu Thư Hân nhảy lên bàn, thu hút sự chú ý của Triệu Tiểu Đường. Nở nụ cười mệt mỏi, Triệu Tiểu Đường ôm lấy Ngu Thư Hân bỏ vào lòng ngực. Hơi ấm tràn ra, thoải mái thở dài.

Ngồi ngẩn ngơ đến tê cả chân, Triệu Tiểu Đường tiến về phía giường, không quên chúc Ngu Thư Hân ngủ ngon, mệt mỏi thiếp đi.

Triệu Tiểu Đường phát hiện mình bị nhốt vào hỏa diễm, xung quanh nơi nóng bốc lên, phỏng cháy cả da thịt nàng. Mực dung nham ngày càng dâng lên, thấp thoáng đã dâng tới chân nàng. Tùng cơn bỏng cháy xe da thịt, cháy đen chỉ còn khúc xương lồ lộ, xung quanh hàng ngàn hỏa quỷ bốc lửa đâm vào người nàng. Nhìn hỏa diễm bay đến đâm vào người, Triệu Tiểu Đường dùng tay đỡ lấy, cháy đến bỏng tay, cảm nhận cơn đau nát thịt, tay run rẩy. Dù vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát khỏi được sợi xích. Nhìn xuống thân mình chảy đầy máu, bụng thủng lỗ to, đau đớn ngất đi.

“Hộc hộc...” Nhìn tay của mình, Triệu Tiểu Đường run rẩy trong đêm, nước mắt sợ hãi tràn ra. Với nữ sinh chỉ mới mười tám tuổi như nàng, quả thật rất đáng sợ.

Cả tuần sau đó, Triệu Tiểu Đường quyết tâm không ngủ. Nhiều lúc vô thức chợp mắt, giấc mộng đáng sợ kéo đến giết chết sinh mệnh của nàng. Lén mua thuốc an thần, nhưng uống vào sẽ ngủ, Triệu Tiểu Đường mặc dù muốn ngủ một giấc thật ngon, nhưng không dám chợp mắt.

Ngu Thư Hân như thấy sự bất thường của Triệu Tiểu Đường gần đây, không giống lần trước sốt cao, lần này như ngủ không đủ giấc.

Không phải ngủ không đủ, mà là không dám ngủ.

Ngu Thư Hân quyết định tối nay canh chừng Triệu Tiểu Đường, không vì sự ôn nhu dịu dàng của nàng ấy mà ngủ trước nữa. Giả vờ ngủ say, Ngu Thư Hân nhìn lén đồng hồ, đã mười hai giờ, Triệu Tiểu Đường vẫn ngồi đó, tay cầm sách đọc, không hề có ý định đi ngủ.

Ngáp một cái, bị Triệu Tiểu Đường phát hiện, Ngu Thư Hân nhắm chặt mắt, cảm nhận từng bàn tay ấm áp xoa người cô, Ngu Thư Hân duỗi người thoái mái đến lim dim mắt. Dụi vào lòng Triệu Tiểu Đường, hương trà thoang thoảng thanh mát khiến thần trí chu du phương xa.

Triệu Tiểu Đường lạc vào trong khu rừng, bên trên là thác nước thật cao, hang hốc hiểm trở, từng vệt nước trắng xóa bắn thẳng vào mặt đau rát. Tiếng thú hoang hét vang cả khu rừng, ánh trăng đã lên, thú săn mồi đánh mắt tìm kiếm trong đêm.

Cả người cứng đờ, Triệu Tiểu Đường dư quang nhìn mắt bên cạnh trên cây, chỉ thấy được một người mặc váy đỏ nữ nhân đầu lẳng lơ trên cành, đôi tay vây quanh cổ nàng, ý định kéo nàng thay thế ả ta. Nữ nhân đầy mặt máu tươi, rối tung tóc, hai mắt xuyên thấu qua tia nước gắt gao nhìn chằm chằm chính mình.

Triệu Tiểu Đường hoảng sợ, ngã gụy xuống mõm đá. Tay chân run rẩy không dám nhìn hình ảnh trước mắt.

Lòng suối bỗng nhiên rầm một cái, chậm rãi trồi lên một cái nữ nhân các chi, thực mau trồi lên, mặt chậm rãi trồi lên mặt khác bộ vị, còn có hỗn loạn màu vàng mỡ nội tạng...

Triệu Tiểu Đường che lại miệng mình, ngăn cơn trào ngược từ dạ dày, lệ rơi đầy mặt.

Lúc này, xác quỷ trên mặt nước kết hợp lại, lắp ghép sơ bộ cũng tạo thành hình người. Tiến về phía Triệu Tiểu Đường.

“Đừng...hộc hộc...” Triệu Tiểu Đường ôm lấy mặt, hoảng sợ la hét. Ngu Thư Hân bị đánh thức, nhìn Triệu Tiểu Đường mặt không huyết sắc, tay chân run rẩy, đau đớn cuộn tròn thân thể. Từng tiếng thút thít khẽ vang lên trong đêm tối.

Nhớ lại cốt truyện, đã đến khúc nữ phụ hằng đêm gặp ác mộng rồi ư? Ngu Thư Hân, ngươi thật ngu ngốc, hàng đêm ở bên cạnh, ngươi làm sao có thể quên mất. Để nàng ấy bị dày vò như vậy.

Thức trắng một đêm cùng Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân cảm thấy, nên gọi hệ thống ra bàn bạc một chút.

Triệu Tiểu Đường phờ phạc, không chịu nổi kích thích ngất đi. Ngu Thư Hân vội chạy ra ngoài, gọi người tới giúp. Cả Triệu gia buổi sáng hỗn loạn.

Ngu Thư Hân nhìn một đống bác sĩ y tá chạy ra vào căn phòng, ngồi trên ban công, thầm gọi hệ thống.

“Hệ thống, ta có vấn đề hỏi ngươi.”

“Hệ thống 271 online, xin chào ký chủ, mời ký chủ nói.” Hệ thống chậm rãi vang lên.

“Cốt truyện đến khúc nữ phụ hằng đêm gặp ác mộng rồi. Ta chỉ có thân mèo, không thể cứu nàng ấy. Ngươi không mau nghĩ cách, nàng ấy thực sự thức trắng đến chết đó.”

“Để hệ thống kiểm tra lại đã. Có rồi. Hệ thống có bùa an mộng, có thể giảm bớt những cơn ác mộng đến quấy phá. Ký chủ có muốn mua không? Giá hữu nghị, 1000 tích phân.” Hệ thống vui vẻ vì cuối cùng cũng được chào hàng.

“Gian thương. 200 tích phân.” Ngu Thư Hân thẳng thừng. Con hệ thống gian dối này, đừng hòng qua mắt được mặt cô.

“Ký chủ, chốt giá lần cuối 500. Không giảm hơn được nữa.” Hệ thống xuống giá.                 

“300. Nếu không ngươi cứ để đống vật phẩm đó mốc meo trong kho đi. Mua sử dụng có một lần, ngươi để giá đó, ma mới mua.” Ngu Thư Hân không thương tiếc chê bai kho vật phẩm của hệ thống.

“Ký chủ cô quả là rất keo kiệt.” Hệ thống bĩu môi, có một ký chủ không bao giờ muốn mua hàng, nó cũng khổ lắm chứ.

“Vậy mới xứng với ngươi. Như nhau cả thôi.” Ngu Thư Hân vui vẻ, cuối cùng cũng có ngày bật lại được con hệ thống này.

Giao dịch thành công, ngậm miếng bùa trong miệng, Ngu Thư Hân đợi người đi hết, đặt miếng bùa dưới gối của Triệu Tiểu Đường.

Đêm đó, Triệu Tiểu Đường mặc dù không mơ thấy ma quỷ như trước nữa, nhưng lại mơ thấy những điềm xui xẻo. Mơ thấy mình đi đường bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đầu, mơ thấy bản thân bị xe tông đầy máu...

Tỉnh dậy trong đêm, Triệu Tiểu Đường mắt đục ngầu, giật dây truyền nước trên tay, tiến đến bên cửa sổ. Ngắm nhìn bầu trời đêm tối tĩnh mịch, chòm sao Thiên Lang sáng chói. Triệu Tiểu Đường thở dài, không phải nàng không muốn nói những điều xảy ra với ba mẹ. Nhưng đó chỉ là những cơn ác mộng, hành hạ tâm trí của nàng. Không biết cơn ác mộng này đến từ đâu, cũng không biết làm sao biến mất.

Hôm sau, Ngu Thư Hân vẫn phát hiện Triệu Tiểu Đường ngồi trên bàn, nhìn ra cửa sổ. Nàng ấy đêm hôm qua cũng không ngủ được. Miếng bùa kia không có tác dụng ư?

Meo meo lại gần, dụi người muốn Triệu Tiểu Đường ôm, Ngu Thư Hân liếm liếm bàn chân, nhảy lên người an tọa trong ngực Triệu Tiểu Đường.

Ôm lấy Ngu Thư Hân, Triệu Tiểu Đường như được an ủi, dịu dàng vuốt ve, bắt lại cái đuôi nghịch ngợm chọt nhột tay nàng. Khuynh thành kiều diễm cười, chọt chọt vào mũi Ngu Thư Hân: “Tiểu ngốc nghếch.”

Nắm lấy bàn chân măng cụt của Ngu Thư Hân, áp chân lên bàn tay mình, một to một nhỏ trắng muốt. Nhẹ nhàng cười mỉm như gió xuân lướt qua.

Hạnh phúc ngọt ngào đến như hoa đào đầu mùa.

Nằm cùng nhau một hồi cũng đến buổi trưa, nhìn đồng hồ trên tường, thời gian trôi qua nhanh quá, bụng cũng cảm thấy đói rồi.

Ôm Ngu Thư Hân xuống sảnh, cả gia đình cùng nhau ăn trưa.

Triệu Kính Thành đặt dao nĩa xuống, từ tốn hỏi Triệu Tiểu Đường: “Con gái, con dạo này ngủ không ngon giấc sao? Lại để bản thân quá sức ngất xỉu.”

Không biết có nên kể với ba mẹ hay không, Triệu Tiểu Đường dừng đút thịt cho Ngu Thư Hân, chậm rãi trả lời: “Baba, cả tháng nay con đều gặp ác mộng, không ngủ được. Đáng sợ đến mức, con không dám ngủ.”

Cùng với ánh mắt thành thật mong Triệu ba tin lời nói của nàng.

Triệu Kính Thành cùng Triệu mẹ nhớ đến lời Nhất Luân Đại sư, tường thuật lại cho Triệu Tiểu Đường.

“Vậy là, có người ám hại con ư?” Triệu Tiểu Đường hoang mang hỏi.

“Ta nghĩ là vậy, vật dơ bẩn kia con không thể vô tình dính vào được. Ta đang điều tra. Sẽ nhanh chóng biết ai là người hại con thôi.” Triệu Kính Thành xoa đầu, an ủi con gái.

“Vâng ạ. Vậy con lên phòng đây. Cha mẹ cứ tiếp tục dùng bữa đi.” Triệu Tiểu Đường cúi chào, ôm tiểu mao cầu lên phòng.

Triệu mẹ nhìn Triệu ba, chỉ biết xót thương con gái số khổ.

Ngu Thư Hân tranh thủ Triệu Tiểu Đường đang tắm, lôi hệ thống ra mắng vốn.

“Hệ thống kia, lá bùa của ngươi không có tác dụng gì hết, trả lại 300 tích phân cho ta. Mau!” Meo meo giận dữ, quyết tâm lấy lại tích phân.

“Không đúng. Hàng của bổn hệ thống rất chất lượng, tuyệt đối không bán hàng giả.” Hệ thống dưới màn phun mưa của Ngu Thư Hân, vẫn bình tĩnh trả lời.

“Vậy tại sao nàng ấy vẫn không ngủ được hả?” Ngu Thư Hân chỉ chỉ tay về phía phòng tắm.

“Ký chủ, cô dùng lá bùa đó như thế nào?” Hệ thống tiếp tục hỏi.

“Thì nhét dưới gối. Không phải mọi người đều làm vậy sao?” Ngu Thư Hân ngây thơ trả lời.

“Hàng của bổn hệ thống mà giống như hàng chợ sao! Ký chủ cô quá khinh bổn hệ thống rồ.” Hệ thống giận dỗi.

Ngu Thư Hân ngơ ngác, dùng sai cách rồi sao. “Vậy dùng như thế nào?”

“Hừm. Ký chủ không biết cách dùng mà còn lại 300 tích phân. Hệ thống thông báo cho ký chủ, hàng đã mua không được trả lại. Cách dùng thì...chỉ cần nhỏ máu của cô vào. Ban đêm cô có thể tiến vào giấc mộng của nữ phụ, giúp nàng ấy thoát ra là được.” Hệ thống ít ra cũng có tâm, không giận dỗi mà offline.

“Cảm ơn. Được rồi, đi đi, hết chuyện cần ngươi rồi.” Ngu Thư Hân lấy được thông tin, đuổi như đuổi tà.

“Ký chủ, cô thật quá tráo trở mà. Offline đây. Lần sau gặp chuyện bổn hệ thống không thèm quản nữa.” Hệ thống nói xong liền cắt liên lạc.

Ngu Thư Hân nhảy xuống đất, tiến đến bên giường, lôi lá bùa từ dưới gối ra. Nhìn lá bùa màu vàng nghệ vẽ lung tung, không biết nên nhỏ máu ở đâu. Đưa măng cụt nhỏ giơ lên trước mặt, gồng cơ chân, năm móng nhỏ trắng muốt lộ ra. Nhắm mắt dùng răng sắc nhọn cắn một cái, giọt máu từ kẽ móng chảy ra, nhỏ xuống tấm bùa.

Tấm bùa sáng lên một cái rồi vụt tắt, Ngu Thư Hân còn đang ngơ ngác không biết làm gì tiếp theo, cửa phòng tắm đã mở. Triệu Tiểu Đường mang một bộ đồ mát mẻ rũ tóc cho khô bước ra. Giọt nước nhỏ xuống chảy dọc làn da trắng noãn.

Ực...quyến rũ quá. Ngu Thư Hân nuốt ngụm nước bọt, cổ họng có chút khô khốc. Đẩy đẩu lá bùa dấu trong chăn, ngồi nghiêm túc chờ Triệu Tiểu Đường đi ngủ.

Lấy máy sấy từ không hộc tủ, Triệu Tiểu Đường nghiêng người, cúi đầu tập trung sấy tóc. Dòng kinh đỏ đập vào trong mắt, Ngu Thư Hân có chút dao động, ánh mắt lóe ra chút tia tính toán. Chút nữa tiến vào mộng, xem phía sau có phong ấn của Lam Hoàng hay không.

Ôm lấy Triệu Tiểu Đường ngủ, Ngu Thư Hân mở mắt, lôi tấm bùa ra, đánh bậy đánh bạ tiến vào trong giấc mộng của Triệu Tiểu Đường.

Ngu Thư Hân vào trong giấc mộng, đã hóa thành người, vui sướng vì đã lâu lắm rồi mới đi bằng hai chân, Ngu Thư Hân vui vẻ nhìn xuống hồ, xem nhan sắc của mình có bị thay đổi gì không.

Nhìn giai nhân yêu diễm dưới hồ, vẫn như cũ, chỉ là nét yêu mị ngày càng tăng lên, có vẻ là do thuộc tính mị lực của cô ngày càng cao.

Đi tìm Triệu Tiểu Đường thôi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16