Bách Hợp Tiểu Thuyết

DÂN QUỐC - TÌNH HẬN THÙ ĐỒ 9

601 0 3 0

Đẩy Ngu Thư Hân nằm xuống bên cạnh, cố gắng ngồi dậy. Nhìn thân thể không nơi nào không có dấu hôn của Ngu Thư Hân cùng đau rát từ thân dưới truyền đến.

“Ngươi thật đê tiện, Triệu Gia Tuệ. Cùng với người không yêu mình làm, ngươi cũng cao trào.” Triệu Gia Tuệ khinh bỉ chính bản thân.

Bỏ qua đau đớn từ thân thể, cúi xuống lấy lại y phục, bước vào phòng tắm.

Tẩy rửa qua loa rồi mặc lại y phục rời đi. Đau đớn từ khắp thân thể truyền đến khiến Triệu Gia Tuệ bỏ qua phía dưới chảy ra ít máu.

Xuống phía dưới gặp nhân viên, cho một ít tiền để gọi xe đến. Một lúc sau, tài xế Triệu gia đã đến. Nhìn bà chủ mặt không huyết sắc. Lão tài xế vội vàng đến đỡ Triệu Gia Tuệ ra xe, lập tức trở về.

Sau khi trở về, qua loa chào Triệu Kính Thành đang chờ con gái. Thấy vẻ mặt mệt mỏi cua Triệu Gia Tuệ, Triệu Kính Thành xót xa cho người đỡ con gái về phòng.

Một đêm an tĩnh.

Sáng hôm sau, cả Triệu gia như náo loạn cả lên. Triệu Gia Tuệ sốt đến kinh người, người hầu sau khi cởi y phục lau mình cho chủ liền thấy vết tích hôm qua. Nhanh chóng báo cho Triệu Kính Thành. Triệu Kính Thành sau khi biết tin mày nhíu chặt, tay khẽ ấn thái dương, phân phó mời đại phu về xem bệnh.

Lần này đến khám là nữ y. Sau khi kiểm tra thân thể, trầm trọng báo bệnh: “Triệu lão gia, ta không giấu gì ngài, Triệu tiểu thư thân thể yếu kém, không thể ra được gió lớn. Lại thêm tình trạng sốt cao. Ta sẽ kê vài thang thuốc hạ sốt. Còn vấn đề kia, chỗ kia bị tổn thương, bôi thuốc mỡ sẽ tốt hơn. Ta sẽ thêm vài thang thuốc bổ hồi phục khí huyết cho tiểu thư. ”

Ngu Kính Thành gật gù: “Đa tạ.”

“Tiểu thư dưỡng bệnh sẽ tốt hơn thôi. Ta sẽ ngay lập tức bốc thuốc. Ngài hãy cho người hầu thường xuyên chườm khăn, nếu được cho ngài ấy uống nước ấm liên tục, đừng để khô cổ họng. Được rồi, ta về chuẩn bị đây. Tái kiến.”

Sau khi nữ y rời đi, Triệu Kính Thành phân phó thuộc hạ như lời nữ y nói. Ngồi bên giường nhìn con gái, chỉ biết oán trách: “Ai làm con ra nông nỗi này? Rốt cuộc kẻ kia là ai?”

Triệu Gia Tuệ vẫn mê mang, trong cơn mê nhìn Ngu Thư Hân đứng giữa nàng và Lam Hoàng. Cô ấy không do dự đi về phía Lam Hoàng đang ôn nhu dang tay, không hề quay lại. Phía sau nàng vẫn đang đứng chờ cô ấy. Nắm tay Ngu Thư Hân kéo lại. Nhưng cô ấy vẫn tiến về phía Lam Hoàng. Dù chỉ là một tia do dự. Cũng không có...

“Đừng đi!” Triệu Gia Tuệ trong cơn mê thốt lên. Âm thanh tuyệt vọng tràn ra. Tâm không thể đau xót hơn được nữa. Nhìn người mình yêu đi về phía người khác. Người đó lại giống mình như đúc.

Triệu Kính Thành nghe con mình thốt ra vài từ khó hiểu. Chỉ đoán kẻ kia đã vứt bỏ con mình. Cơn tức giận nổi lên. Cho người điều tra rốt cuộc con gái hắn đêm qua nở cùng với ai.

Triệu gia một buổi sáng không yên ổn.

Ngu Thư Hân lúc tỉnh dậy nhớ mang máng Triệu Gia Tuệ đưa mình tới đây, nhìn xung quanh, thì ra là khách điếm. Lại nhìn xuống người, toàn thân trống rỗng, y phục rơi đầy đất. Trong não không nhớ bản thân đã làm những gì đêm qua.

“Ngu Thư Hân, ngươi điên rồi. Ngươi không chỉ một lần mà đến hai lần ép buộc nàng.” Ngu Thư Hân đánh thật mạnh vào đầu, như muốn trí nhớ đem qua quay về. Không nhớ gì, nhưng nhìn hiện trạng, chắc chắn bản thân đã làm gì Triệu Gia Tuệ rồi. Vội vàng mang lại y phục, ra khỏi khách điếm đến Triệu gia.

Lúc này ở Triệu gia, Triệu Gia Tuệ cũng đã tỉnh lại, ngẩn người mặc cho cha mình hỏi han, Triệu Gia Tuệ đến giờ vẫn không nói năng gì.

Người hầu tiến vào bẩm báo: “Lão gia, bên ngoài có người xưng Ngu Thư Hân, muốn gặp tiểu thư ạ.”

Triệu Kính Thành quan sát thần sắc Triệu Gia Tuệ. Thấy ánh mắt đau đớn tránh né lóe lên trong mắt con gái. Biết được có vẻ con gái và cô gái ngoài kia có vấn đề không tốt. Phất tay bảo từ chối gặp mặt.

“Đừng, ngươi cứ cho vào đi. Đưa đến gặp ta.” Triệu Gia Tuệ ngắt lời cha mình. Nhìn vào phía cha: “Không phải cha khuyên con cần phải thẳng thắn đối diện sao? Đúng lúc nên kết thúc mọi chuyện rồi.” Nói xong nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm đến ai nữa.

Triệu Kính Thành nhìn đứa con cứng đầu của mình. Gật đầu bảo người hầu cho khách nhân vào. Còn hắn, chuyện nữ nhi với nhau, hắn nhiều chuyện làm gì.

“Ta đi đây. Con mới khỏe lại, đừng để quá sức.” Dặn dò Triệu Gia Tuệ, Triệu Kính Thành cũng rời đi.

Ngu Thư Hân đi phía sau người hầu. Đến trước phòng Triệu Gia Tuệ, đây là lần thứ hai cô đứng ở đây. Hít một hơi thật sau, gõ cửa, mở cửa bước vào.

Ngu Thư Hân đến bên Triệu Gia Tuệ mệt nhọc dựa trên giường, thấy sắc mặt tái nhợt. Vội vàng bước lại, đưa tay để lên trán nàng ấy, miệng cũng không quên hỏi han: “Sao nàng nóng quá vậy? Có phải bệnh cũ tái phát không?’”

Triệu Gia Tuệ gỡ tay Ngu Thư Hân ra khỏi đầu mình, không thèm nhìn ánh mắt mất mát của Ngu Thư Hân. Thẳng thừng hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Ta..” Ngu Thư Hân không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngập ngừng hỏi Triệu Gia Tuệ: “Đem qua nàng đem ta về khách điếm.”

Triệu Gia Tuệ nghĩ nghĩ, cũng chẳng phải việc gì giấu giếm nàng ấy. “Đúng vậy!” Triệu Gia Tuệ gật gù.

“Vậy đêm qua ta có làm gì nàng không?” Ngu Thư Hân e dè đưa mắt nhìn người đối diện.

Nên trả lời thế nào đây. Nói với cô ấy cũng giống như đêm đầu tiên, chuyện tình nhân làm đều đã làm.

“Ngươi muốn ta trả lời thế nào. Nói ngươi không chỉ cưỡng hiếp ta một lần.” Mặc dù lúc sau, là do chính mình tự nguyện, Triệu Gia Tuệ chỉ để câu này trong lòng.

“Lần trước ta giúp ngươi mà. Lần này, do ta quá say. Ta...ta. Ta xin lỗi.” Ngu Thư Hân hối lỗi.

“Ngươi hối hận.” Triệu Gia Tuệ đạm bạc hỏi.

Ngu Thư Hân thành thật gật đầu.

Nháy mắt đông lại, trái tim chua xót. Triệu Gia Tuệ bỗng thấy hối hận khi hỏi câu này.

Ngu Thư Hân không hiểu tầng ý sâu xa. Chỉ nghĩ rằng Triệu Gia Tuệ hỏi mình có hối hận về chuyện mình đã ép buộc nàng ấy không? Không nghĩ Triệu Gia Tuệ nghĩ rằng Ngu Thư Hân hối hận vì đã làm chuyện đó với mình.

Triệu Gia Tuệ nụ cười mất mát: “Đã không yêu, vậy tại sao lại làm vậy với ta?”

Ngu Thư Hân hoảng hốt, sao ta có thể không yêu nàng được: “Không có, ta yêu nàng mà.”

“Không. Người ngươi yêu là Lam Hoàng.” Triệu Gia Tuệ hét lên, cổ họng khô khốc vì tiếng hét mà đau rát.

“Nàng, nàng biết Lam Hoàng” Ngu Thư Hân kinh ngạc, Triệu Gia Tuệ nàng ấy biết Lam Hoàng rồi ư. Không? Nhầm rồi. Nếu nàng ấy biết nàng ấy là Lam Hoàng, tại sao lại hỏi ta câu này. Ngu Thư Hân định phân trần: “Không, Triệu Gia Tuệ, Lam Hoàng chính là...”, lại bị Triệu Gia Tuệ cắt ngang.

“Ngu Thư Hân, ngươi yêu người khác, đừng đùa giỡn ta có được không? Cũng đừng xem ta là thế thân, ngươi vô tình nhưng ta có tâm. Đừng giày vò ta nữa. Được không? Cầu ngươi.”

Ngu Thư Hân không biết mọi chuyện tại sao lại thành ra thế này. Lời nói nghẹn trong cổ họng không thể thốt ra. Nhìn Triệu Gia Tuệ đôi mắt đỏ ngầu, môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt mở giọng cầu xin cô buông tha cho nàng ấy.

Tim cô không đau ư?

Không, rất đau.

“Triệu Gia Tuệ, nàng đừng như vậy mà. Nàng đừng như vậy có được không? Lam Hoàng chính là nàng mà. Lam Hoàng không phải nữ nhân khác. Ta không yêu ai ngoài nàng cả?” Ngu Thư Hân lắp bắp giải thích cho Triệu Gia Tuệ hiểu, lại sợ Triệu Gia Tuệ không tin lời nói của cô.

Triệu Gia Tuệ nghe xong, ôm lấy trái tim vỡ nát, đôi lúc cô muốn xem trái tim Ngu Thư Hân làm bằng gì, sao có thể dửng dưng vô tình đến vậy.

“Ta không phải Lam Hoàng. Ta chỉ là ta, Triệu Gia Tuệ.” Triệu Gia Tuệ đau đớn thốt lên. Ta không phải là Lam Hoàng, ta không phải thế thân, không phải người trong mộng kia. Người ấy căn bản không phải là ta.

“Ngu Thư Hân, ngươi có thể không yêu ta, nhưng đừng thông qua ta tìm kiếm bóng lưng người khác có được không?” Mắt đỏ hoe nhìn Ngu Thư Hân, từng tia máu đau đớn ánh lên trong con ngươi.

“Không, ta nói thật. Nàng là Lam Hoàng mà. Phía sau lưng nàng có ấn ký...”

Ngu Thư Hân chưa kịp nói xong, Triệu Gia Tuệ đã phun ra ngụm máu, da tái nhợt, cả người trắng bệch, ngất xỉu.

“Gia Tuệ, nàng đừng làm ta sợ…” Ngu Thư Hân rơi nước mắt lau máu trên khóe môi Triệu Gia Tuệ. Cô không nghĩ bệnh tình của nàng ấy lại nặng như vậy.

Nhanh chóng chạy ra bên ngoài gọi người giúp đỡ. Mọi người cùng Triệu Kính Thành đều nhìn Ngu Thư Hân với ánh mắt giận dữ. Lập tức cho người chuẩn bị xe đưa người đến bệnh viện. Ai cũng lo lắng với bệnh tình Triệu Gia Tuệ. Bỏ qua Ngu Thư Hân đang đứng một góc nhỏ hay tay run rẩy nắm chặt lo lắng.

Ngu Thư Hân cũng muốn đi theo. Bị Triệu Kính Thành ngăn cản: “Không phiền Ngu tiểu thư, ta đưa con gái ta đi được rồi. Người đâu, tiễn khách.”

Triệu Kính Thành vốn đã tức giận vì con gái không nghe lời. Mới tỉnh dậy đã khiến bệnh tình nặng hơn. Hắn cần một người để giải tỏa cơn phẫn nộ đỉnh điểm. Ngu Thư Hân nói chuyện riêng cùng con gái hắn, con gái hắn lại hộc máu ngất đi. Dù thế nào, cũng là lỗi của Ngu Thư Hân.

Chiếc xe nhanh chóng mất hút trước tầm mắt của Ngu Thư Hân.

Bệnh viện tư nhân Thương Thành.

Triệu Kính Thành nhìn một loạt bệnh liệt kê trên bệnh án, khổ sở. Tại sao con gái hắn lại tội nghiệp đến vậy! Từ nhỏ đã không có mẹ thương yêu, tình thương của hắn với con gái vì sự nghiệp mà rạn nứt khiến nó bỏ đi tha hương. Bây giờ, nhìn con gái duy nhất chỉ còn mỗi thân xác tàn tạ, mỏng manh đến một cơn gió cũng có thể thổi bay. Triệu Kính Thành ngươi làm cha thật thất bại.

Hai tháng sau...

Triệu gia ngày càng kín cổng cao tường, nội xuất bất nhập. Triệu Kính Thành ra lệnh bất cứ ai cũng không được phép gặp con gái hắn. Còn Triệu Gia Tuệ sau khi xuất viện bị giam trong nhà, mỗi ngày cứ như người mất hồn. Khiến Triệu Kính Thành lo lắng không thôi.

Triệu Gia Tuệ mặc dù ngẩn ngơ suốt ngày nhưng không phải trí óc mất đi. Gần đây nàng phát hiện ra phía dưới có vài hiện tượng lạ, dì cả cũng không tới, cơ thể ngày càng mệt mỏi vô lực. Lén lút giấu Triệu Kính Thành ra ngoài, Triệu Gia Tuệ đến một bệnh viện tư nhân kiểm tra. Ngồi đợi nửa ngày, trong đầu chẳng nghe nổi lời khuyên của bác sĩ, vô thức đi về.

Tay cầm bệnh án nặng trĩu, bước từng bước nặng nhọc, kể cả người khác va vào nàng, chẳng chẳng để ý.

Đôi chân lang thang cứ bước mãi về phía trước, nàng cũng chẳng để ý mình đã đi qua bao nhiêu người, bao nhiêu con phố, như người vô hồn.

Đứng trước cổng Triệu gia, Triệu Gia Tuệ nhìn căn nhà trước mắt. Đúng rồi, đây là nhà nàng, cả thanh xuân của nàng đều ở đây. Mở cửa bước vào, đám người hầu đang lo lắng tìm chủ nhìn thấy Triệu Gia Tuệ thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao. Các ngươi cứ tiếp tục làm việc.” Triệu Gia Tuệ thấy mọi người lo lắng cho mình, nhẹ nhàng phân phó.

Tất cả người hầu trong nhà đều đồng thuận cúi đầu rồi ai làm việc nấy, không khí tiếp tục rộn rã.

Bước vào phòng, Triệu Gia Tuệ đặt bệnh án trên bàn, nhìn chính mình trên chiếc gương đồng, ngày càng tiều tụy. Mặt trắng không huyết sắc, hốc mắt sâu, con ngươi chẳng còn chút thần khí. Chính mình cũng nhìn không nổi bản thân hiện giờ, nói chi so sánh với Lam Hoàng.

Đến bên mộc dũng, Triệu Gia Tuệ thẫn thờ bước vào, toàn thân chìm sâu trong nước.

Nhớ từng lời an ủi của bác sĩ: “Xin lỗi, Triệu tiểu thư, khung xương bị chấn thương mạnh. Sức khỏe quá yếu, lại bị tác động mạnh. E là khả năng thụ thai của cô rất thấp.”

“Cũng tốt…” Triệu Gia Tuệ lẩm bẩm. Nàng không cần phải lo lắng bản thân có con với Tề Hạo, nàng không muốn sinh đứa trẻ ra lại nhìn thấy nó mà áy náy. Chỉ là, cha, con có lỗi với người.

Lại nghĩ đến người trong lòng,  Ngu Thư Hân bảo mình chính là Lam Hoàng, nhớ đến nàng ấy rên rỉ gọi tên người khác.

Ngu Thư Hân, nàng thật nhẫn tâm!

Tại sao nàng ấy lại đối xử với ta như vậy? Ta không làm gì sai trái với nhân đạo, chỉ có trái tim chân thành muốn trao cho nàng ấy. Ta hận mình không khống chế được trái tim, yêu phải nàng. Thật muốn ngủ một giấc, quên đi tất cả.

Một dòng máu từ từ rỉ ra, tay phải nắm chặt chiếc trâm sắc nhọn run rẩy rơi xuống. Đau ở nơi cổ tay, không bằng trong trái tim.

Từng giọt máu chảy xuống, hình ảnh Lam Hoàng đút máu cho Phong Tuyết hiện lên. Nếu được, nàng cũng nguyện dùng máu này đút cho nàng ấy.

Haha..

Triệu Gia Tuệ đau khổ cười.

Không ngờ rằng bản thân lại là một người lụy tình. Vì yêu một người mà tâm lý vặn vẹo đến vậy.

Ngu Thư Hân sẽ chán ghét dáng vẻ này của nàng. Chính nàng cũng không thể chấp nhận nó.

Máu loang đỏ cả mộc dũng, Triệu Gia Tuệ cảm nhận dừng giọt máu được rút ra từ cổ tay, môi nhợt nhạt, hoa mắt mệt mỏi ngất đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16