Bách Hợp Tiểu Thuyết

KHỞI NGUỒN - TA NGUYỆN VÌ NÀNG 3

418 0 3 0

Đã hai tháng kể từ khi Ngu Thư Hân nằng nặc đòi ở lại Côn Lôn. Ngày ngày Lam Hoàng cùng Phong Tuyết cãi nhau không dưới năm lần.

Nào là Ngu Thư Hân để giường đối diện Lam Hoàng bị Lam Hoàng đánh nát, Ngu Thư Hân còn tự ý xây một căn bếp ở phía sau, không biết tìm đâu ra những nguyên liệu dưới trần gian. Ngày ngày nấu ăn dụ dỗ Lam Hoàng. Những thứ Ngu Thư Hân lén đem để vào nhà gỗ của Lam Hoàng đều bị Lam Hoàng ném ra ngoài. Ngu Thư Hân sau khi biết Lam Hoàng trữ một kho tàng trân châu dị bảo ngàn năm, lén lẻn vào lấy Thất Thải vạn năm của Lam Hoàng đem thêu làm gối ôm ngủ...

“Phong Tuyết. Ta nói rồi. Ta không ăn. Thần tiên đã tịch cốc thì cần ăn làm gì. Ngươi cũng bớt ăn những thứ phàm phu tục tử như thế này đi.” Lam Hoàng chịu không nổi kỳ kèo của Ngu Thư Hân nữa.

“Tiểu Đường, đừng mà. Người ta đã mất công hầm năm canh giờ. Ngươi thử một chút cũng được. Xem ta làm có ngon không. Đi mà...” Ngu Thư Hân õng ẹo dính sát người Lam Hoàng năn nỉ.

Lam Hoàng có chút hối hận rồi. Sau lần luyện công suýt bị tẩu hỏa nhập ma, Phong Tuyết không những ngăn cản ma khí thâm nhập, truyền tiên lực cho nàng. Ngày ngày còn chăm sóc nàng đến từng cọng tóc. May rằng thần tiên chỉ cần dùng tiên khí tẩy rửa. Không thì Phong Tuyết kia chu đáo còn muốn tắm cho nàng. Nàng cũng khá cảm động vì sự chăm sóc ấy. Cảm thấy ở cùng nhau cũng không tệ.

Sau đêm đó, cả hai cùng nhau uống rượu, nhìn gương mặt đỏ đỏ say rượu của Phong Tuyết, rất xinh đẹp. Nàng gần như không thể thoát khỏi đôi môi quyến rũ kia. Cả người muốn đến gần để nhìn kỹ hơn, vô tình ngã vào người Phong Tuyết.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Nàng chỉ biết rằng cả hai mơ hồ ngã lên giường. Phong Tuyết kia còn dụ dỗ hỏi tên của nàng. Đã lâu lắm rồi, ai cũng gọi Tiên hiệu của nàng - Lam Hoàng Thần Quân, người biết tên nàng, chắc chỉ còn Bàn Cổ, Phục Hy và Nữ Oa, nhưng bọn họ cũng đã không còn tồn tại. Đến khi không thể tỉnh táo được nữa mà ngủ thiếp đi, nàng chỉ biết nàng thốt ra một cái tên Bàn Cổ đặt cho nàng - “Triệu Tiểu Đường. Ta tên Triệu Tiểu Đường.”

Lúc tỉnh dậy thì cả hai đang nằm cùng nhau. Y phục có chút lộn xộn.

Lắc đầu không muốn nghĩ đến sự việc đêm đó nữa. Lam Hoàng đang dùng tiên khí của mình để tâm tịnh lại. Không được để Phong Tuyết dụ dỗ. Một lần bước vào vết xe đổ, không thể nào lại cố chấp bước đi nữa.

“Phong Tuyết, ngươi xa Nam Cảnh cũng lâu rồi. Trở về đi. Tiên lực của ta cũng hồi phục rồi. Ngươi không cần chăm sóc ta nữa.”

Lam Hoàng bất ngờ bảo cô trở về làm Ngu Thư Hân trở tay không kịp. Tim có chút khó chịu, cảm giác ấm ức trào lên.

Cô ở đây cũng lâu rồi. Ngày ngày chăm sóc nàng ấy, nấu cho nàng ấy ăn, chọc cho nàng ấy tức giận... còn nhiều thứ cả hai cùng nhau làm. Khỏe rồi thì không cần mình nữa.

Đồ phụ bạc! Ta không thèm quan tâm ngươi nữa.

Ngu Thư Hân ấm ức xoay người quay đi: “Được thôi! Ai cần ở lại nơi này chứ. Ta đi đây!” Cứ thế quay lưng lại bước đi.

Nhìn dáng vẻ tức giận của Phong Tuyết, Lam Hoàng muốn nắm lấy tay giữ lại. Nghĩ lại ở cùng mình, nàng ấy chịu quá nhiều thiệt thòi. Là thượng thần, nàng ấy không ngại nàng không có người hầu, ở bên chăm sóc nàng. Nàng ấy không nên như vậy, vị trí của Phong Tuyết, là cuộc sống tráng lệ người hầu kẻ hạ như trước đây.

Bỗng một giọt nước sượt qua má nàng nóng hổi.

“Nàng ấy đã khóc sao?” Lam Hoàng lẩm bẩm. Vuốt nhẹ lên vệt nước còn đọng trên má nàng. “Ta đã sai rồi ư?”

Lặng người một lúc lâu, rồi cùng bước về lại căn nhà gỗ. Nhìn những thứ Phong Tuyết mang từ trần giới về nhà mình. Vuốt ve từng tượng gỗ, mặt mạ hí kịch treo trên tường. Không có Phong Tuyết, nơi này thật tĩnh lặng.

Ngu Thư Hân giận dỗi bay về Nam Cảnh, giọt nước mắt kia đúng là nàng khóc thật. Uất ức đến rơi lệ.

"Ngu Thư Hân ta đây không thèm quan tâm ngươi nữa. Đồ Gà Đen chết tiệt, không biết tốt xấu!" Ngu Thư Hân chỉ tay về nam hét to.

Tiên đồng thấy chủ tử về. Vội vàng chạy lại bẩm báo.

“Thần Quân, ngài đi đâu hai tháng nay vậy ạ? Tiên Đế ban hôn cho Hạ Lan Tiên Quân cùng Y Thước Tiên nữ. Hạ Lan Tiên Quân phát thiếp mời ngài đến dự ạ.”

Ngu Thư Hân bây giờ mới nhớ đến nam nữ chính.

Chết ta rồi, ở bên Lam Hoàng, quăng mất tiêu hai vị nam nữ chính cực phẩm kia. Vội vàng xác nhận lần nữa.

“Hạ Lan đã quay về Tiên giới rồi sao?”

“Bẩm đúng vậy ạ! Còn mang theo một vị Tiên nữ. Cầu Tiên Đế ban hôn, tuyên bố rằng chỉ chọn nữ nhân kia làm tiên lữ. Như thế để Lam Hoàng Thần Quân ở đâu chứ...” Tiên đồng âm giọng bực dọc.

“Được rồi. Dù sao Lam Hoàng với Hạ Lan cũng hủy hôn rồi. Ngươi đừng đi đồn thổi nhiều làm gì, kẻo tai bay vạ gió.” Ngu Thư Hân nhắc nhở.

“Nhưng cả tiên giới đều biết Hạ Lan Tiên Quân không xứng với Lam Hoàng Thần Quân. Thế mà hắn lại kén cá chọn canh.”

“Hắn đúng là không xứng. Nàng tốt đẹp như vậy, không thể để hắn nhúng chàm được.” Ngu Thư Hân nghĩ nghĩ. Mặc kệ Tiên đồng, quay đầu bước vào trong phòng, bị Lam Hoàng đuổi về, một đống bực bội trong người chưa có chỗ để xả. Đi ôn tuyền tắm cho đẹp trời cái đã.

Năm ngày sau, Ngu Thư Hân đang nằm trên cỏ suy nghĩ về nhân sinh thì bỗng nhiên Tiên đồng hớt hải chạy vào.

“Thần Quân, không hay rồi. Lam Hoàng Thần Quân phá tan hôn lễ của Hạ Lan Tiên Quân rồi. Tiên Đế giận dữ cho tiên binh vây bắt ngài ấy.”

“Cái gì?” Ngu Thư Hân bật dậy.

Tại sao lại như vậy? Mình ở bên nàng hai tháng. Thấy nàng đâu hứng thú gì với tên Hạ Lan kia. Làm sao lại chạy đến phá hủy hôn lễ rồi. Chẳng lẽ cốt truyện không thể nào thay đổi được ư, nghiêng đầu hỏi Tiên đồng.

“Tại sao Lam Hoàng lại đến đó, không phải nàng ấy ở Côn Lôn ư? Ai mời nàng ấy đến hôn lễ đó.”

Nhìn thượng tiên nhà mình nổi giận, Tiên đồng biết được bao nhiêu thông tin đều nói hết: “Thần Quân, ngài không biết đấy thôi. Nữ nhân Y Thước kia thật không biết điều, nghe tin Lam Hoàng Thần Quân tỉnh dậy, lén cho người mời Lam Hoàng Thần Quân đến dự hôn lễ của ả. Không biết tại sao ngài ấy lại đồng ý đến nữa. Trong buổi tiệc mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, Y Thước nữ nhân đó kính rượu với Tiên Hậu, kính rượu thì kính rượu, ả ta còn bảo ngài không nể mặt ả, không thèm đến hôn lễ. Gì mà dù sao Hạ Lan Tiên Quân là Tướng quân của Tiên giới nhưng ngài ỷ vào cấp bậc lớn hơn, không thèm để hắn vào mắt. Cười nhạo ngài có phải không đã già nua, không còn xinh đẹp nữa nên không dám đi ra ngoài. Lam Hoàng Thần Quân nghe vậy nên đã giận dữ, dùng Tiên lực vả cho Y Thước ả kia một tát. Hạ Lan Tiên Quân thấy thế liền xông lên, nhưng vốn dĩ đánh không lại bèn mách với Tiên Đế. Tiên Đế bị mất hết mặt mũi cho Tiên binh đánh ngài ấy rồi.”

Đúng là không cho ai sống lương thiện mà. Ngu Thư Hân lo lắng hỏi: “Nàng ấy bây giờ sao rồi?”

“Không sao rồi ạ. Tiên binh không dám làm gì ngài ấy, cũng chỉ có ai không cần mạng mới đối đầu với ngài ấy. Trước khi đi còn thêm một câu với nữ nhân kia. Miệng ngươi thật thối, vấy bẩn tiên giới. Á, soái quá đi!!! Ngài ấy thật tốt với ngài.”

Nhìn nam Tiên đồng vui vẻ nói không ngừng. Ngu Thư Hân lắc đầu cảm thán. Lam Hoàng, bây giờ Tiên đồng của ta cũng thành fan của ngươi rồi. Trong lòng hờn giận lúc trước cũng giảm đi. Không tệ, không uổng công ngày ngày hầm canh cho ngươi. Nếu vậy cốt truyện vẫn diễn ra như cũ, Lam Hoàng vẫn đến phá hôn lễ đó. Vậy không hay rồi! Ta phải đi ngăn chặn nữ chính kia phá hoại nhân duyên của Lam Hoàng.

Ngu Thư Hân vừa đi vừa suy nghĩ, bỗng chốt nhớ ra thần tiên cũng như người phàm, không phải có dây tơ hồng gì đó sao. Cưỡi mây đến Nhân Duyên Phủ, nơi Nguyệt Lão se duyên cho các cặp tình nhân. Vừa đến đã thấy ai đó đang bí mật nói chuyện. Phất tay ẩn thân, tiến đến gần nghe lén.

“Y Thước Tiên nữ, ta chỉ là một tiên nô trong phủ Nhân Duyên thôi. Ta không đến gần được cây nhân duyên đâu ạ.” Một Tiên đồng nói nhỏ với một nữ nhân.

Nữ nhân kia nghe thế liền luồn vào trong tay một chiếc nhẫn không gian. Thì thầm: “Trong này có vô số bảo vật và linh dược quý hiếm. Ngươi giúp ta lần này. Đem dây tơ hồng của Lam Hoàng Thần Quân quấn vào Hạ Lan Tiên Quân. Dù sao hai người họ cũng từng có hôn ước. Ngươi xem, ngươi làm việc ở Nhân Duyên phủ, chẳng phải nên tán hợp hai người họ sao?”

Tiên đồng bất ngờ kinh ngạc: “Không phải cô kết tiên lữ với Hạ Lan Tiên Quân sao?”

Y Thước ra vẻ tội nghiệp: “Ta biết, ta rất yêu chàng, sau khi biết được Lam Hoàng cũng rất yêu chàng ấy, ta đành phải lùi một bước. Hạ Lan tốt đẹp như vậy, chỉ có Lam Hoàng Thần Quân mới xứng với chàng. Ta chỉ là Tiên nữ nhỏ nhoi. Ta không xứng.” Nói rồi bậc khóc.

Nhìn dung nhan thanh tú ướt đẫm nước mắt có chút không đành lòng. Nam tiên đồng nhỏ nhẹ vỗ về: “Được, để ta thử xem.”

Không chứng kiến thì không hay biết, chứng kiến rồi Ngu Thư Hân mới bất ngờ.

Kỹ thuật diễn này. Quả là không tệ. Không hổ danh nữ chính. Đổ một giọt lệ cũng khiến ai nấy động lòng. Nhìn hai người trước mặt rời đi. Lén đi theo sau nam Tiên đồng. Phát hiện tiên đồng ấy lẻn vào cửa sau, lén lút đến một căn phòng.

“Lam Hoàng Thần Quân, Lam Hoàng...sợi dây của ngài ấy nằm ở đâu nhỉ?” Nhìn Tiên đồng đi qua đi lại mở cũng thẻ tre tìm kiếm gì đó. Có lẽ đang tìm vị trí dây tơ hồng của Lam Hoàng.

Nam Tiên đồng bước đến sau một cánh cửa. Lấy ta xoay khối ngọc Kỳ Lân, bất nhờ một khe vách hiện ra, hắn lẻn vào. Cửa nhanh chóng đóng lại.

Tên Tiên đồng này làm việc của Nhân Duyên Phủ này lâu lắm rồi. Nguyệt Lão là một ông già suốt ngày tìm Nam Ông uống rượu, tất cả mọi việc đều đưa cho chủ quản thư tịch làm hết. Gần đây dưới trần công chúa Nam Yên phải gả cho Lương quốc. Thấy điều dị thường, chủ quản phải xuống trần một phen. Cả phủ Nhân Duyên chỉ còn mỗi hắn. Có lần hắn canh cửa, ngủ thiếp đi, lúc lơ mơ tỉnh dậy thấy Nguyệt Lão lén lút mở căn mật thất này, hắn liền ghi nhớ nhưng không dám đến gần. Lần này, bí mật của Lam Hoàng Thần Quân, chắc chắn nằm trong này rồi. Trong thế giới này, Tiên – Yêu – Nhân, không ai là không có tình duyên cả.

“Ha ha. Ta tìm ra rồi. Thì ra là ở đó.”

Nói rồi tên Tiên đồng kia luồn ra khỏi mật thất. Đi về phía sau tòa phủ, nơi đó có một cây bồ đề rất to, to đến nỗi không thể nào thấy được ngọn cây, sợi tơ hồng ánh lên từng đợt tiên khí, chằng chịt như mạng nhện. Thấy tên Tiên đồng phi thân lên một cành nhỏ, lấy một sợi dây màu hồng nhạt, chuẩn bị đem nối với một sợi tơ khác.

Sắp thấy hắn chuẩn bị đem dây tơ của Lam Hoàng đến nơi khác, Ngu Thư Hân vận công ngưng đọng thời gian, đây là một công pháp cô nhận ra được khi tu luyện thần công. Cảm thấy nó rất lợi hại, dù chỉ nhưng đọng mười giây nhưng cũng có tác dụng to lớn. Đến phía sau nam Tiên đồng, đánh ngất hắn. Gạt tay ném hắm ra ngoài cầm lấy sợi tơ. Nhìn sợi tơ hồng trước mắt, Ngu Thư Hân bối rối suy nghĩ nên thắt vào ai. Bỗng nhiên, sợi tơ biến mất không dấu vết. Ngu Thư Hân hoảng sợ, có khi nào cô phá nát tình duyên của Lam Hoàng rồi không. Đâu biết rằng sợi tơ kia cuốn quanh cổ tay cổ chân cô, sau đó lóe một vệt sáng, tạo hình chiếc vòng thất sắc rồi ẩn mất. 

Thở dài đáp xuống mặt đất, cảm thấy bản thân đi đến nửa cốt truyện vẫn chưa làm được gì. Chẳng lẽ nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ, ở đây đến ngàn vạn năm nữa sao. Vậy quá chán rồi! Lắc đầu chán nản bước ra khỏi Nhân Duyên phủ. Ngu Thư Hân chẳng biết đi đến đâu nữa. Nhớ đến cốt truyện xem nào. Hình như có nhắc đến Ti Mệnh thì phải. Ta phải đi tìm Ti Mệnh cái đã. Bắt lấy một tiểu Tiên nữ hỏi đường, rốt cuộc Ngu Thư Hân cũng tìm đến Ti Mệnh Phủ.

Chưa kịp gõ cửa, đã nghe giọng nói của một nam nhân ôn nhã cất lên: “Phong Tuyết Thần Quân, mời ngài vào.”

Ngu Thư Hân bất ngờ, đúng là Tiên Quân cai quản số mệnh tam sinh có khác. Biết được mình sắp đến nên đã ngồi đợi sẵn ở đây.

Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Phong Tuyết Thần Quân, Ti Mệnh khẽ cười.

“Thần Quân ngài đừng bất ngờ. Ta là người nắm hết mọi chuyện trong tam giới. Ngài nói xem. Muốn tìm ta thỉnh giáo điều gì?”

“Ta muốn hỏi ngươi, tiên lữ của Lam Hoàng là ai?”

Ti Mệnh nhìn sâu vào mắt của Phong Tuyết. Muốn nói nhưng ngập ngừng. Ánh mắt của hắn chìm trong hồi ức. Vừa rồi hắn đang thiền định, bỗng nhiên một loạt sự việc xuất hiện trong minh tưởng. Liên quan đến Lam Hoàng Thần Quân. Hắn không dám nói, cùng không có gan để nói. Biết trước thiên cơ, nhưng vẫn phải để nó xảy ra,vốn dĩ là tiên mệnh của hắn. Tam sinh đều có luân hồi, nhiệm vụ của hắn, là để luân hồi trôi chảy không được can thiệp.

Nhìn Ti Mệnh lắc đầu, Ngu Thư Hân càng lo lắng. Nhiệm vụ cấp một mà đã khó thế này, không biết thế giới sau còn gì nữa. Hối người để lại chút gợi ý cũng được. Ti Mệnh chỉ để lại một câu .

“Số kiếp của Lam Hoàng Thần Quân, tại hạ không thể nói ra được. Về tiên lữ của ngài ấy, cũng nói không được. Vì ngài tác động đến dây tơ hồng của ngài ấy. Ngài ấy vỗn dĩ là Xích Điểu không nhiễm bụi trần, không có tình duyên, số mệnh cùng sống cùng chết với đất trời. Nay bỗng nhiên đại biến. Tình duyên hay nghiệt duyên. Thiên mệnh khó đoán.” Ti Mệnh cảm thán. Nhìn hắn như già thêm chục tuổi vậy.

Nói xong cúi đầu bái lạy: “Tại hạ có việc, không tiễn Thần Quân”.

“Là ý gì?” Ngu Thư Hân vẫn chưa hiểu được lời nói thâm thúy của Ti Mệnh.

Ti Mệnh sau khi bước đi, nhìn lại Phong Tuyết lần nữa. Trong đầu nhớ đến cảnh Lam Hoàng Thần Quân vì Phong Tuyết Thần Quân trọng thương mở cửa Hồng Điệt Hoang, mất cả pháp lực vạn năm của chính mình. Thầm lẩm bẩm. “Chính là ngài.” Hai vị Thần Quân của Tiên giới, vốn dĩ cả hai đều không có tình, nay vướng vào nhau, không biết là tốt hay xấu nữa.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16