CHƯƠNG 1
Có lẽ chỉ nên yêu thương thế thôi, dừng lại để người khác vui vẻ và hạnh phúc. Người ta mong mỏi một gia đình sau bao năm phấn đấu, cũng đến lúc mình nên biết bản thân đang ở vị trí nào.
Những cơn gió cứ miên man thổi, Trúc lang thang trong ánh chiều tà. Người ta thì yêu người khác đến mức trong mắt chỉ có người đó, còn cô thì yêu người ta đến mức trong mắt cũng chỉ có người ta. Người ta thì buồn vì người khác còn mình thì buồn vì người ta.
Trúc cười lắc đầu, thì ra là nhỏ bạn tinh nghịch của mình.
Hạo Nguyên, Trúc cười trong chua xót.
Nếu được thì chẳng phải sẽ hay hơn hay sao.
Nghe giọng ỉu xìu của bạn Trúc cười lắc đầu.
Tiếng chuông đồng hồ điểm, 8 giờ Nguyên thay đồ rồi ra ngoài, lâu rồi mới về quê để gặp gỡ tụi bạn nên Nguyên cũng tranh thủ. Cả bọn hẹn nhau dưới bến phà, nhắc đến bến phà mới nhớ. Nơi đây cũng có rất nhiều kỉ niệm với Nguyên, nghĩ đến đã làm Nguyên bật cười. Khi ấy mình trẻ con và vô tư thật, muốn làm là làm không quan tâm người khác nhìn mình thế nào.
Mấy đứa bạn bàn tán xôn xao làm Nguyên cũng vui lây, hôm nay đi chơi với tụi nó thế nào cũng ăn cho mà nứt bụng, tụi này được cái ăn rất dữ. Và Nguyên ăn cũng không vừa đâu.
10 giờ Trúc nhìn màn hình điện thoại, không thấy tin nhắn trả lời của Nguyên, Trang nói Nguyên về quê rồi. Vì có hẹn họp nhóm bạn tuổi thơ ở dưới đó. Ngã người ra giường cô thở dài, nhìn lên trần nhà rồi lại lắc đầu.
Điện thoại có tin nhắn Nguyên biết nhưng không quan tâm, khi nảy Nguyên đã xin phép ba mẹ rồi nên không lo nữa. Dù gì ba mẹ cũng đang trên thành phố, Nguyên lại ở dưới quê cùng ông bà ngoại và cậu mợ. Tuổi thơ của Nguyên đều gắn bó ở mảnh đất này, chiếc phà mà Nguyên đang đứng chất chứa khá nhiều tình cảm. Mỗi lần lên phà sao mà Nguyên vẫn nhìn về phà bên cạnh, cứ như để chờ đợi hình bóng của ai đó quen thuộc. Nhưng có lẽ Nguyên mơ, người ta giờ đã là người có gia đình.
Mỗi đứa giờ đã mỗi phương, có việc riêng, có đứa học cao đẳng, trung cấp và rồi đã đi làm trước, Nguyên thì vừa tốt nghiệp đại học.
Cả bọn vẫy tay chào nhau rồi cùng nhau về nhà, cũng cùng chung một đường lớn nên có thể đi cùng nhau. Vào nhà Nguyên nhẹ nhàng vào phòng của mình, mọi người đã ngủ, còn mợ là thức và mở cửa cho Nguyên. Tắm xong Nguyên trầm ngâm bên chiếc máy tính và lại đánh chữ vào đó, cứ như là nhật kí. Mọi thứ đã quá trễ, giờ dù Nguyên có thổ lộ thì cũng chả được gì, ngược lại chỉ làm mọi chuyện thêm rắc rối. Tốt nhất Nguyên nên im lặng, để bình yên cho tất cả.
Sáng ra Nguyên đã về lại thành phố, chỉ ăn sáng với mọi người trong nhà rồi nghe căn dặn. Nguyên không thể ở đây lâu hơn, Nguyên không muốn tim mình lại rỉ máu, dù biết không phải lỗi của người ta nhưng trót yêu rồi nên nó đau đấy.
Một cô gái bước lại gần Nguyên.
Cô gái cũng cười với Nguyên, nhìn đồng hồ rồi quay sang Nguyên gấp gáp.
Phì cười Nguyên gật gù, người trước mặt là bạn thân của Nguyên trong thời đại học, người này yêu Trúc.
Từng tiếng nhạc vang lên du dương và êm ả, đã lâu rồi cả hai không gặp nhau. Từ lúc Tâm đi tu nghiệp vào 1 năm trước. Nay trở về chắc là quản lý công ty gia đình, kể cũng hay bạn Nguyên cũng có nhiều người là những người có địa vị.
Địa vị là gì nếu bản thân không đạt được điều mình muốn. Có thể Tâm hơn Thiên ở tiền tài, vật chất và quyền thế nhưng Tâm thua Thiên ở chỗ tình tình cảm. Tâm yêu Trúc âm thầm đã nghĩ là hay nhưng không ngờ Trúc còn hơn cả Tâm. Có nhiều chuyện đúng là không ngờ mà vẫn đến, Tâm biết nếu mình cứ cố chấp thì sẽ mất Trúc và mất cả Nguyên. Nên Tâm chọn cách im lặng không làm mọi chuyện thêm rắc rối. Nhưng nếu một ngày nào đó Trúc cần Tâm thì bất chấp Tâm sẽ đến bên cô ấy. Chỉ sợ đến khi ấy Tâm lại là người thay lòng, thôi thì cứ để mọi chuyện trôi theo lẽ tự nhiên của nó.
Cô gái không trả lời, chỉ nhâm nhi cái chất có cồn trong chiếc ly của mình.
Anh chàng cười lắc đầu.
Cô gái vẫn không nói gì.
Điều này khiến chàng trai có chút lạnh người, anh đã từng thích vẻ lạnh lùng của cô gái này. Thật lòng mà nói cô ấy mang đến cho anh nhiều cảm xúc rất lạ, nhưng chắc rằng anh đành bỏ cuộc vì cô ấy chẳng thuộc về anh dù chỉ là 1 giây.
Băng giá nhưng sâu sắc, Jack cười nụ cười thật lòng.
Cô gái cười như không cười và uống cạn ly rượu trên tay mình.
Về đêm gió lạnh thật, Trúc ôm hai vai mình và lại bước từng bước. Đã hai ngày rồi cô không biết Nguyên ra sao, dù thế nào thì Nguyên cũng sẽ trả lời ít nhất là 1 tin nhắn cho cô. Thế mà lần này, chắc là Nguyên về quê và vui vẻ bên những kỉ niệm, nhưng đó cũng chỉ là những kỉ niệm của quá khứ, tương lai vẫn còn phía trước. Cô hi vọng Nguyên sẽ vẫn vui vẻ và lạc quan như chính thái độ sống của Nguyên, còn ai là người Nguyên yêu tiếp theo cũng không quan trọng, quan trọng là Nguyên có thể hạnh phúc.
Ngồi xuống cạnh cậu mình Trúc khẽ nói.
Còn ông Phong nhìn theo Trúc, mà ánh nhìn ấy lại chứa đựng tâm sự buồn của chính ông. Nếu một ngày nào nó Trúc biết sự thật thì sao đây, liệu Trúc có tha thứ cho ông.
Không suy nghĩ cũng không bận tâm Trúc ép mình vào giấc ngủ, dù có ra sao thì cô cũng cần có sức khỏe để mà làm việc. Còn chuyện này đến đâu thì đến.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)