CHƯƠNG 28
Thật ra thì Nguyên chỉ muốn khẳng định một điều mình và Trúc cũng như bao người, cũng yêu thương nhau, chăm sóc nhau. Nguyên muốn mọi người nhìn Nguyên và Trúc bằng ánh mắt bình thường.
Hiểu ý nghĩ của người yêu nên cô chìu Nguyên, nhưng nếu sang hôm sau Nguyên đau nhiều hơn thì cô nhất quyết đưa Nguyên sang phòng chăm sóc đặc biệt. Đồng ý ánh mắt của mọi người quan trọng nhưng sức khỏe của Nguyên mới quan trọng hơn. Với lại ở đây ít người thì những bệnh nhân còn lại sẽ có nhiều thời gian gặp bác sĩ hơn.
Thế nhưng bệnh nhân và bệnh viện tỷ lệ nghịch với nhau.
Ba mẹ của Nguyên cùng bé Ngân cũng đã về nhà. Mọi chuyện xảy ra không vượt tầm kiểm soát nhưng ông bà nghĩ đến lúc mình nên làm cái gì đó.
Bà Liên cười hiền quay sang xoa đầu Ngân.
Bật cười, ông Tâm gật đầu.
Bé Ngân cười hì hì để chữa ngượng, nó cũng như chị của nó tỉnh dễ sợ.
Còn lại ba mẹ của Nguyên cùng những suy tính.
Chốc chốc Nguyên lại hít hà vì đau, không cử động mạnh được, nhưng không cử động thì thật khó chịu.
Không phải Nguyên chọc gì Trúc, chỉ là Nguyên vô tình chọc giận Trúc thôi. Từ nảy đến giờ mỗi lần giật mình là Trúc lại thức, Nguyên chỉ sợ cô ấy ngủ không được rồi ảnh hưởng sức khỏe.
Nhưng Nguyên cùng đừng quên rằng Trúc sẽ không đi vì Nguyên không ngủ được và đau thế này.
Mỉm cười Nguyên cố đưa tay để vuốt tóc Trúc nhưng giơ cũng không nổi, tức thật.
Thương lắm, vậy phải mau khỏe thôi.
Phì cười Nguyên đang nghĩ cô người yêu của mình cũng có lúc cũng lém lỉnh thật.
Nguyên thì bị cả người còn Tâm nhẹ hơn nên không phải đi bệnh viện nhưng vẫn còn ê ẩm nên tự chăm sóc. Còn định vào trông cái tên bạn ấy nhưng nghĩ lại thân Tâm còn lo chưa xong, với lại cũng có Trúc trong đó. Tâm đang muốn bình tâm mình lại, nếu gặp Trúc, Tâm sợ bị xáo trộn. Tâm hi vọng có một ngày nào đó mình không còn phải nhìn Trúc mà nội tâm rối bời nữa.
Đáng yêu thật, Tâm nhìn mình trong gương thì phát hiện môi mình đang mỉm cười.
Cuộc đối thoại tuy bề ngoài đơn giản và không có gì đặc sắc nhưng mấy ai biết được đó là những tình cảm chất chưa nay đã được giải bày.
Cứ cười Nhã nằm xuống rồi lăn qua lăn lại, người ta buồn thì ngủ không được, còn cô giờ thì vui không ngủ được. Cô sợ giấc mơ tan biến.
Nhưng Tâm tin có một ngày mình sẽ làm giấc mơ trong Nhã không phải là hạnh phúc ảo của hai người mà là những khoảnh khắc vui vẻ của cả hai.
Thời gian cứ trôi không bao giờ dừng, con người nên biết sử dụng hiệu quả. Những ngày ở trong viện thấy Trúc cực thân vì mình nên Nguyên luôn ngoan và nghe lời. Nguyên biết mình cần phải khỏe mạnh vì như vậy mới có thể cùng Trúc xây đắp tương lai. Và Nguyên nghĩ mình cần có điều gì đó hợp lý, cũng như thỏa đáng. Nguyên biết trong thâm tâm trái tim mình Trúc ngày càng một quan trọng. Sau mẹ thì Trúc là người phụ nữ thứ hai mà Nguyên quyết dùng cả đời để yêu thương, chăm sóc. Dù biết không gì là mãi mãi nhưng ít ra thời điểm này Nguyên yêu Trúc hơn tất cả.
Bé Ngân trề môi chạy ra ngoài, thầm nói “hai đáng ghét”. Nó nghĩ gì đó rồi chạy xuống nhà tìm mẹ.
Ba mẹ Nguyên đang chuẩn bị gì đó, cả tuần này hai người họ cứ đắn đo suy nghĩ.
Không chỉ có ba mẹ Nguyên mà còn có cả ba mẹ Tâm, các bậc tiền bối đang suy tính điều gì thế nhỉ.
Tâm không biết, Nguyên cũng không biết chỉ biết hai người bây giờ đang phải lao vào công việc, ăn uống cũng không đủ giấc, thời gian dành cho người yêu cũng không có. May là ở chung với ba mẹ nên còn bên cạnh họ, nếu không không biết làm sao mà về thăm. Có phải vì hối hả trong năm hay không nữa. Mà chắc là vì công trình mà hai bên đang hợp tác.
Nhíu mày khó hiểu, Nguyên nghĩ giờ Trúc phải ở tòa soạn chứ. Hôm qua đâu có nghe nói cô ấy đi công tác. Mà chắc cô ấy đi ăn.
Cúp máy nhìn đống giấy tờ trên bàn Nguyên không có hứng đụng đến, cũng không muốn làm nữa, ngồi thừ ra ghế Nguyên đang nghĩ mình vô tâm. Đến nỗi người yêu xin nghĩ mà mình cũng không biết. Mấy hôm nay chỉ có nhắn tin và gọi điện, nhưng cũng là giới hạn. Chỉ có buổi tối mới nói chuyện lâu được, thường là sẽ kể lịch làm việc cho nhau nghe. Mà tối qua Nguyên nói mệt nên ngủ sớm, đáng lý Nguyên phải đợi để nghe Trúc nói cô ấy đi đâu chứ.
Nhưng có vẻ Tâm không quan tâm là mấy.
Tâm kí xong tờ giấy mà thư kí vừa đưa thì mặc áo khoác rồi căn dặn dời tất cả cuộc hẹn vào chiều và tối nay. Tâm cũng đang lo lắng cũng như không vui vì Nhã nói cô ấy có việc. Thế mà Tâm còn định dành buổi chiều cho tình yêu. Cái gì cũng cần được quan tâm và vun đắp, cứ thờ ơ không khéo mất khi nào không hay.
Nhã cũng muốn đi cùng Tâm lắm, vì thời gian này hai người không có ở bên nhau nhiều, phần vì việc của Tâm phần vì việc học của cô. Mà Nhã lại có cuộc hẹn với Trúc, chị ấy đã ngõ lời từ hôm trước nên cô không thể chối từ. Có gì giải thích với Tâm sau vậy. Nơi hai người đến cũng không dễ chịu và thoải mái gì mấy.
Không lâu sau hai anh cảnh sát dắt ra một người, trên tay người đó là hai cái còng.
Người đó nhìn Trúc mà bất ngờ.
Mỉm cười ông Đăng nhẹ giọng.
Nghe Nhã nói mà ông Đăng cảm thấy xấu hổ.
Ông Đăng cũng phì cười, hai cô gái trước mặt còn quá trẻ, cả hai con người mà ông đem ra thử thách cũng thế. Nếu ngày trước ông gặp họ có lẽ ông đã trở thành đạo diễn chứ không phải chỉ là người viết kịch bản. Họ không biết nhưng ông thì nhìn ra được tài năng diễn xuất của họ. Chỉ là họ không có duyên với cái nghề này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)