Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 28

335 0 0 0

CHƯƠNG 28

Thật ra thì Nguyên chỉ muốn khẳng định một điều mình và Trúc cũng như bao người, cũng yêu thương nhau, chăm sóc nhau. Nguyên muốn mọi người nhìn Nguyên và Trúc bằng ánh mắt bình thường.

Hiểu ý nghĩ của người yêu nên cô chìu Nguyên, nhưng nếu sang hôm sau Nguyên đau nhiều hơn thì cô nhất quyết đưa Nguyên sang phòng chăm sóc đặc biệt. Đồng ý ánh mắt của mọi người quan trọng nhưng sức khỏe của Nguyên mới quan trọng hơn. Với lại ở đây ít người thì những bệnh nhân còn lại sẽ có nhiều thời gian gặp bác sĩ hơn.

Thế nhưng bệnh nhân và bệnh viện tỷ lệ nghịch với nhau.

  • Anh định thế nào về chuyện của Nguyên

Ba mẹ của Nguyên cùng bé Ngân cũng đã về nhà. Mọi chuyện xảy ra không vượt tầm kiểm soát nhưng ông bà nghĩ đến lúc mình nên làm cái gì đó.

  • Ánh Trúc có tuổi thơ không mấy tươi vui, con bé lại không có mẹ, có ba nhưng anh thấy đó, anh Phong nhà bên ấy cũng chỉ mới nhận lại con
  • Ý em là gì, em muốn nhận thêm đứa con nữa sao – uống một ngụm trà ông Tâm nhướng mày hỏi vợ

Bà Liên cười hiền quay sang xoa đầu Ngân.

  • Cũng không hẳn, nhưng em nghĩ nếu hai đứa nó đến với nhau thì chuyện đó em không ngại

Bật cười, ông Tâm gật đầu.

  • Được đó mẹ, để coi từ nay hai còn dám cãi con không
  • Con bé này, hai mà con dùng từ cãi hả - nghiên khắc nhắc nhở vì cách xưng hô có phần không đúng ông Tâm nói
  • Ba nói đúng đó

Bé Ngân cười hì hì để chữa ngượng, nó cũng như chị của nó tỉnh dễ sợ.

  • Thôi con học nếu không hai lại cằn nhằn – nói xong con bé chạy về phòng

Còn lại ba mẹ của Nguyên cùng những suy tính.

Chốc chốc Nguyên lại hít hà vì đau, không cử động mạnh được, nhưng không cử động thì thật khó chịu.

  • Em ngủ đi, nếu không em về đi, như vậy không tốt
  • Nguyên không nói nữa, còn kêu em về lần nào nữa là em không nói chuyện luôn cho xem – người ta thì đang lo mà cái con người đáng ghét này cứ thích chọc

Không phải Nguyên chọc gì Trúc, chỉ là Nguyên vô tình chọc giận Trúc thôi. Từ nảy đến giờ mỗi lần giật mình là Trúc lại thức, Nguyên chỉ sợ cô ấy ngủ không được rồi ảnh hưởng sức khỏe.

Nhưng Nguyên cùng đừng quên rằng Trúc sẽ không đi vì Nguyên không ngủ được và đau thế này.

  • Nghĩ sao mà đuổi người ta vậy hả, coi như đó là động lực mà ngủ đi – anh thanh niên bên cạnh mỉm cười và khuyên Nguyên. Mấy đêm trước anh cũng như Nguyên khiến người yêu của mình giận dỗi, cũng phải thôi ai lại muốn về khi mình đang trong tình trạng không đi đứng bình thường, còn suýt xoa vì đau
  • Chắc thế rồi – mỉm cười với người thanh niên Nguyên quay sang nhìn Trúc đang chỉnh sửa mền lại cho mình
  • Nguyên ráng ngủ đi, mai em đổi phòng, nếu không em kêu ba mẹ Nguyên vào – nói xong Trúc tiếp tục ngồi bên cạnh

Mỉm cười Nguyên cố đưa tay để vuốt tóc Trúc nhưng giơ cũng không nổi, tức thật.

  • Đây này – giúp Nguyên, Trúc nắm tay Nguyên rồi để lên mái tóc của mình, cô nằm nghiêm đầu xuống giường

Thương lắm, vậy phải mau khỏe thôi.

  • Em lên đây đi
  • Thôi Nguyên đang đau, em lên Nguyên càng đau hơn – lắc đầu Trúc cương quyết vì cô sợ chạm vào mấy vết thương của Nguyên
  • Nhưng
  • Không sao, mai qua phòng kia là được rồi – nháy mắt tinh nghịch rồi Trúc nằm xuống kéo tay Nguyên áp vào mặt mình

Phì cười Nguyên đang nghĩ cô người yêu của mình cũng có lúc cũng lém lỉnh thật.

Nguyên thì bị cả người còn Tâm nhẹ hơn nên không phải đi bệnh viện nhưng vẫn còn ê ẩm nên tự chăm sóc. Còn định vào trông cái tên bạn ấy nhưng nghĩ lại thân Tâm còn lo chưa xong, với lại cũng có Trúc trong đó. Tâm đang muốn bình tâm mình lại, nếu gặp Trúc, Tâm sợ bị xáo trộn. Tâm hi vọng có một ngày nào đó mình không còn phải nhìn Trúc mà nội tâm rối bời nữa.

  • Em ngủ chưa?
  • Chuẩn bị thôi, Tâm còn đau nhiều không
  • Cũng có, mai mình đi thăm Nguyên nha
  • Dạ

Đáng yêu thật, Tâm nhìn mình trong gương thì phát hiện môi mình đang mỉm cười.

  • Em ngủ ngon, mai Tâm đến đón
  • Tâm cũng ngủ ngon nha

Cuộc đối thoại tuy bề ngoài đơn giản và không có gì đặc sắc nhưng mấy ai biết được đó là những tình cảm chất chưa nay đã được giải bày.

Cứ cười Nhã nằm xuống rồi lăn qua lăn lại, người ta buồn thì ngủ không được, còn cô giờ thì vui không ngủ được. Cô sợ giấc mơ tan biến.

Nhưng Tâm tin có một ngày mình sẽ làm giấc mơ trong Nhã không phải là hạnh phúc ảo của hai người mà là những khoảnh khắc vui vẻ của cả hai.

Thời gian cứ trôi không bao giờ dừng, con người nên biết sử dụng hiệu quả. Những ngày ở trong viện thấy Trúc cực thân vì mình nên Nguyên luôn ngoan và nghe lời. Nguyên biết mình cần phải khỏe mạnh vì như vậy mới có thể cùng Trúc xây đắp tương lai. Và Nguyên nghĩ mình cần có điều gì đó hợp lý, cũng như thỏa đáng. Nguyên biết trong thâm tâm trái tim mình Trúc ngày càng một quan trọng. Sau mẹ thì Trúc là người phụ nữ thứ hai mà Nguyên quyết dùng cả đời để yêu thương, chăm sóc. Dù biết không gì là mãi mãi nhưng ít ra thời điểm này Nguyên yêu Trúc hơn tất cả.

  • Hai chọn đi
  • Hai đang bận, nằm viện gần cả tuần công việc nhiều lắm – cứ tưởng là chỉ bài thì còn có thể, chứ chọn mấy thứ linh tinh này thì không. Nguyên đang tối mắt tối mũi, công việc đổ đống đây này. Không có thời gian dành cho Trúc luôn mới khổ. Dù biết bản thân nên làm điều gì đó nhưng mà Nguyên không thể chống lại áp lực của công việc. Sự nghiệp cũng quan trọng, hơn nữa dự án lần này mà tốt đẹp thì sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho Nguyên

Bé Ngân trề môi chạy ra ngoài, thầm nói “hai đáng ghét”. Nó nghĩ gì đó rồi chạy xuống nhà tìm mẹ.

Ba mẹ Nguyên đang chuẩn bị gì đó, cả tuần này hai người họ cứ đắn đo suy nghĩ.

Không chỉ có ba mẹ Nguyên mà còn có cả ba mẹ Tâm, các bậc tiền bối đang suy tính điều gì thế nhỉ.

Tâm không biết, Nguyên cũng không biết chỉ biết hai người bây giờ đang phải lao vào công việc, ăn uống cũng không đủ giấc, thời gian dành cho người yêu cũng không có. May là ở chung với ba mẹ nên còn bên cạnh họ, nếu không không biết làm sao mà về thăm. Có phải vì hối hả trong năm hay không nữa. Mà chắc là vì công trình mà hai bên đang hợp tác.

  • Chị cho em hỏi có Ánh Trúc ở đó không ạ
  • Xin lỗi ai đầu dây vậy
  • Em là bạn của Trúc
  • Ừ, Trúc không có đây em

Nhíu mày khó hiểu, Nguyên nghĩ giờ Trúc phải ở tòa soạn chứ. Hôm qua đâu có nghe nói cô ấy đi công tác. Mà chắc cô ấy đi ăn.

  • Vậy chị biết Trúc đi không ạ
  • Chị không rõ, nhưng Trúc ra ngoài rồi, cô ấy xin nghĩ buổi chiều
  • Em cảm ơn chị, em chào chị
  • Không có gì, chào em

Cúp máy nhìn đống giấy tờ trên bàn Nguyên không có hứng đụng đến, cũng không muốn làm nữa, ngồi thừ ra ghế Nguyên đang nghĩ mình vô tâm. Đến nỗi người yêu xin nghĩ mà mình cũng không biết. Mấy hôm nay chỉ có nhắn tin và gọi điện, nhưng cũng là giới hạn. Chỉ có buổi tối mới nói chuyện lâu được, thường là sẽ kể lịch làm việc cho nhau nghe. Mà tối qua Nguyên nói mệt nên ngủ sớm, đáng lý Nguyên phải đợi để nghe Trúc nói cô ấy đi đâu chứ.

  • Làm gì đấy
  • Đang ngồi thôi
  • Giám đốc mà rảnh vậy sao? – Nguyên lên tiếng châm chọc

Nhưng có vẻ Tâm không quan tâm là mấy.

  • Đi đâu không, tôi muốn nghĩ buổi chiều
  • Thế không dành thời gian cho tình yêu mới nở sao – vừa nói Nguyên vừa nhấn nút trên điện thoại bàn và mặc áo khoác
  • Gặp rồi nói
  • Chỗ cũ nha – nói xong Nguyên tắt di động và nghe sang máy bàn

Tâm kí xong tờ giấy mà thư kí vừa đưa thì mặc áo khoác rồi căn dặn dời tất cả cuộc hẹn vào chiều và tối nay. Tâm cũng đang lo lắng cũng như không vui vì Nhã nói cô ấy có việc. Thế mà Tâm còn định dành buổi chiều cho tình yêu. Cái gì cũng cần được quan tâm và vun đắp, cứ thờ ơ không khéo mất khi nào không hay.

Nhã cũng muốn đi cùng Tâm lắm, vì thời gian này hai người không có ở bên nhau nhiều, phần vì việc của Tâm phần vì việc học của cô. Mà Nhã lại có cuộc hẹn với Trúc, chị ấy đã ngõ lời từ hôm trước nên cô không thể chối từ. Có gì giải thích với Tâm sau vậy. Nơi hai người đến cũng không dễ chịu và thoải mái gì mấy.

  • Hai cô đợi một chút
  • Vâng – Trúc cùng Nhã ngồi chờ

Không lâu sau hai anh cảnh sát dắt ra một người, trên tay người đó là hai cái còng.

Người đó nhìn Trúc mà bất ngờ.

  • Là con
  • Chú khỏe không

Mỉm cười ông Đăng nhẹ giọng.

  • Cảm ơn con, chú khỏe, con thế nào
  • Con ổn, con có mua ít đồ cho chú, mấy anh đang kiểm tra – ông Đăng gầy hơn trước rất nhiều, vẻ hung hăng cũng không còn nữa. Ông ấy dính đến pháp luật thì phải chịu hình phạt thích đáng
  • Ba tôi nói sẽ xin giảm án cho ông – dù không muốn nhưng Nhã nghĩ mình cũng nên nói điều này

Nghe Nhã nói mà ông Đăng cảm thấy xấu hổ.

  • Tại sao ba của cô lại làm vậy
  • Vì nhờ ông mà tôi mới biết được tình cảm luôn công bằng – cười tươi Nhã giải thích, có thể nói nếu không có ngày hôm đó thì có lẽ cô cũng sẽ không tìm ra được đáp án

Ông Đăng cũng phì cười, hai cô gái trước mặt còn quá trẻ, cả hai con người mà ông đem ra thử thách cũng thế. Nếu ngày trước ông gặp họ có lẽ ông đã trở thành đạo diễn chứ không phải chỉ là người viết kịch bản. Họ không biết nhưng ông thì nhìn ra được tài năng diễn xuất của họ. Chỉ là họ không có duyên với cái nghề này.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: