CHƯƠNG 5
Một ngày dài cho những cảm xúc kiềm nén dâng trào, sao trời cứ mưa dai dẳng thế kia. Chốc chốc Nguyên lại giật mình vì hắt xì, Nguyên khó khăn lắm mới ép ngủ được một chút, nhớ trước khi ngủ có uống thuốc rồi mà ta.
- Hắt xì – Nguyên che mũi mình, khổ thật nhìn bơ phờ thấy rõ. Nguyên thế này không biết Trúc thế nào
Bên nhà Trúc cũng khổ sở vì tự xoay xở một mình.
Cầm điện thoại rồi lại đặt xuống Nguyên không biết nên nói gì nếu Trúc bắt máy.
- Hắt xì, mày rảnh không?
- Trời làm gì mà hắt xì với ho dữ vậy, có gì không
Đưa xa điện thoại Nguyên hắt xì liền mấy cái.
- Qua nhà Trúc xem cô ấy thế nào
- Sao mày không đi
- Giúp tao đi, nha, tao đi làm đây
- Này – chưa nói hết mà Nguyên đã tắt máy, đúng là làm Trang hơi khó chịu. Nhưng nghĩ đến lời Nguyên nên cô vội thay đồ rồi chạy đến chỗ của Trúc. Thời gian này đang chuẩn bị đám cưới nên Tuấn bảo cô ở nhà, làm đâu đó xong xuôi rồi hẳn đi làm chưa muộn
Trúc muốn xuống giường mà cũng không được. Cô đã chuyển ra ngoài cũng được vài ngày, thế này thì dễ thở hơn nhưng mà sống một mình cũng có cái khó.
- Ai vậy? – Trúc cố nói nhưng sao không nổi
Đợi lâu không thấy Trúc ra, Trang lấy chìa khóa và mở cửa, dù gì Trúc cũng làm cho cô một cái. Thân đến mức đấy đấy.
- Trời ơi, sao nóng thế này, hai cái người này không biết quý sức khỏe gì hết
Trong cơn mê Trúc chỉ biết có ai đó sờ trán rồi nói gì đó, nhưng cô mệt quá nên ngủ luôn không hay.
- Này nặng lắm đó – Trang nhăn nhó qua điện thoại
- Không sao đâu, Tâm đang đến – Nguyên ho vài tiếng và nói bình thản rồi cúp máy
- Sao lại là Tâm, cái tên Hạo Nguyên này chưa nói xong mà – bực tức Trang còn định mắng Nguyên vài câu nhưng nghĩ đến Trúc lại thôi, dù gì giờ lo cho Trúc vẫn là trên hết
Quả nhiểu không sai chừng 10 phút sau đã thấy Tâm đứng trước cửa với một túi thuốc, túi thức ăn.
Trang nhăn nhó, cô đang thầm trách Nguyên nhưng nghĩ lại Nguyên làm vậy cũng không phải không có lý. Đôi lúc chuyện tình cảm chỉ nhìn để nhận xét thôi thì chưa đủ.
Mệt mỏi Nguyên kéo cổng để dắt xe vào nhà, khi nảy đứng dưới chung cư nhà Trúc nhưng Nguyên không vào, Nguyên quên mất Trúc đã chuyển nhà. Thế là đành quay về nhà, đáng lý còn ở lại đền khuya vì còn nhiều việc nhưng vì Nguyên bệnh nên các anh chị ưu tiên cho về sớm.
Là giọng của bé Ngân, có chuyện gì mà nó hớt hải thế không biết.
Nguyên kéo tay em mình ra vì nó cứ sờ hết trán tới mặt, rồi tay.
- Chuyện gì?
- Bên nhà anh Nam sang xin hỏi chị cho anh ấy đấy
- Cái gì – mọi cảm giác mệt mỏi cứ muốn tung ra, và đang thay vào là sự giận dữ. Nguyên ghét nhất là người khác làm gì đó liên quan đến mình, chưa xin ý kiến thì đã tự tiện
Bé Ngân gãi đầu, không ngờ hai của nó phản ứng mạnh như vậy.
Nguyên bước vào trong điều đầu tiên là cúi chào người lớn, đồng thời kìm sự tức giận trong mình xuống, cần bình tĩnh trong chuyện này.
- Thưa ba mẹ, thưa hai bác
- Con về rồi sao, bên nhà Nam đến để nói về chuyện hai đứa – ba của Nguyên mỉm cười nhìn con mình
Nguyên không biết nụ cười của ba có ý nghĩa gì, và với Nguyên bây giờ điều đó cũng không quan trọng lắm. Vì Nguyên cần nói chuyện với Nam ngay lập tức.
- Xin phép hai bác cho con được nói chuyện riêng với Nam
Ba mẹ Nam đồng ý.
- Con xin phép ba mẹ - nói xong Nguyên cúi chào rồi đi ra ngoài trước
Bé Ngân đang lo sợ thay cho Nam, chị của nó nổi giận rồi, nhưng nó cũng đang cười thầm. Ít ra chị sẽ không bị gã đi đâu quá sớm.
Nam đi phía sau Nguyên mà tâm trạng thì đang rất hưng phấn, vì anh ta cảm thấy nắm chắt phần thắng trong tay, vì ít ra anh còn có người lớn sau lưng mình.
Nhưng Nam đã lầm vì rõ ràng anh không hiểu được con người Nguyên và cả ba mẹ của Nguyên, anh cũng chưa nắm bắt được tâm lí của họ.
- Nam đang làm gì vậy?
- Thì em thấy rồi đó, anh đến hỏi cưới em – mỉm cười, nụ cười khiến nhiều người say mê nhất là những cô gái, nhưng nụ cười ấy với Nguyên cũng chỉ là một nụ cười bình thường như xả giao
- Thế anh đã hỏi ý kiến của tôi chưa?
- Em lạ, ba mẹ em đồng ý là được – Nam nghiêm túc, anh trở nên nghiêm nghị hơn
Nguyên buồn cười, Nam nghĩ anh ta là ai, có thể làm Nguyên sợ hay sao. Gia trưởng đó là cách mà Nam đối đãi với vợ của anh ta sau này. Những người đến với anh ta đều vì điều này mà rời bỏ.
- Nhưng tôi không đồng ý
- Em muốn bất hiếu à
- Anh thôi đi, đừng dùng những lời đó nói chuyện với tôi, dừng việc này lại đừng để ba mẹ anh mất mặt – nói xong Nguyên bỏ vào trong, đứng đây một hồi Nguyên sợ mình sẽ phát điên lên. Mặt Nguyên đã đủ đỏ vì sốt rồi cũng không muốn đỏ thêm vì giận
Nam cũng giận, chỉ có Nguyên mới dám nói anh như vậy. Người ta còn cầu xin anh ban phát tình yêu còn Nguyên thì cứ đẩy anh ra xa, và Nguyên cũng không hề sợ anh.
- Xin lỗi anh chị, nhưng tôi vẫn phải nói cuộc nói chuyện hôm nay sẽ không đi đến kết quả nếu Hạo Nguyên nhà tôi từ chối – ba của Nguyên nhẹ nhàng phân trần
- Nhưng chúng ta vẫn có thể cho hai đứa nhỏ tiếp tục tìm hiểu mà – ba của Nam khó xử, trước khi đến đây ông đã cân nhắc rất kĩ. Ông không có tính gia trưởng cao như Nam, nhưng không hiểu sao nó lại như vậy. Phải chăng vì ảnh hưởng từ ông ngoại của nó
- Tất nhiên, việc tìm hiểu nhau là chuyện của chúng nó, còn được hay không thì vẫn không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta – bà Liên mẹ Nguyên cười đôn hậu. Dù gì cũng là những bậc làm cha làm mẹ với nhau nên bà hiểu tâm trạng của hai người trước mặt. Chắc rằng họ đang khó xử và thất vọng lắm
- Và chúng tôi tôn trọng ý kiến của con mình, nó không muốn chúng tôi không ép, mời anh chị dùng trà – ông Tâm vẫn phong thái ung dung và bình thản, nói rõ quan điểm của mình cũng như lịch sự với khách
Ba mẹ của Nam nhìn nhau, lời lẽ gì nữa khi mà từ nảy đến giờ đã gần 1 tiếng đồng hồ cũng chỉ có thể xoay quanh những gì vừa nói. Ba mẹ của Nguyên hiểu con và tôn trọng con đến vậy thì ông bà chỉ còn nước chấp nhận.
Mỉm cười Nguyên rất biết ơn ba mẹ, những lời này là động lực và sự an toàn cho Nguyên. Chỉ cần thế này thôi, dù Nguyên phải cô đơn cả đời nếu họ không chấp nhận con người của Nguyên cũng được. Nhưng mong ba mẹ đừng ép gã Nguyên cho ai khác.
- Nguyên, vào đây hai bác có chuyện muốn hỏi con
- Dạ - Nguyên lễ phép vâng lời
Ba mẹ của Nam rất hài lòng về Nguyên.
Nhìn sang ba mẹ mình thấy ông bà gật đầu cứ như bảo Nguyên cứ nói thật, và ba mẹ Nam cũng vậy. Có lẽ Nguyên nên nói vì đây là quyền lợi của mình, cũng như Nguyên không muốn có sự hiểu lầm đáng tiếc nào xảy ra.
- Thưa hai bác Nam là người tốt, giỏi nhưng lại thích làm theo ý mình, với con Nam là một người bạn tốt
- Chỉ là bạn thôi sao – ba của Nam hỏi Nguyên trong bất ngờ, ông quay sang nhìn Nam thì thấy con mình đang cúi đầu, sự giận dữ trong ông không biết từ đâu dâng trào. Thì ra là nó nối dối ông, để ông và bà đến đây như những con rối. Nó hành động gì thế chứ
- Dạ - Nguyên biết ngay mà, thì ra Nam đã nói hai người đang yêu nhau. Nam vẫn vậy vẫn không chịu nhìn nhận mọi chuyện khách quan. Hồi còn học đại học nhiều lần Nam làm Nguyên khó xử cũng không biết giải thích thế nào. Khiến nhiều người hiểu lầm hai người thật là người yêu. Nguyên rất giận nhưng nghĩ người ta có tình cảm với mình mình cũng nên tôn trọng nên thôi bỏ qua. Giờ lại nghiêm trọng hơn có cả người lớn đến, Nam ơi là Nam, Nguyên không còn gì để nói
- Con làm thế là thế nào, rõ ràng con nói hai đứa đã đến với nhau và còn – ba của Nam tức đến nỗi không nói được tiếp những lời sao
- Mong anh bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó – ông Tâm vội đứng lên đỡ lời và vuốt giận ba của Nam. Cái tên thanh niên này làm sao mà hợp với con ông, và Nam lại bị xếp vào kiểu người mà con ông không thích tiếp xúc đấy
- Chúng tôi xin lỗi anh chị
- Không sao, chỉ là hiểu lầm – bà Liên nắm tay mẹ của Nam để bà an lòng, thật ra chỉ là hiểu lầm không sao hết. Nhưng bà thấy Nam là không hợp với Hạo Nguyên con bà rồi
Nam chỉ biết cúi đầu, chẳng lẽ anh lại tính sai.
Không nghe câu người tính không bằng trời tính hay sao, nhưng lần này là Nam tính không bằng sự thẳng thắng của Nguyên.
- Thật lòng rất xin lỗi anh chị
- Không sao
- Xin phép anh chị - ba mẹ Nam lắc đầu nhìn con mình, không quên xin lỗi ba mẹ của Nguyên. Hôm nay đã đường đột đến chưa báo trước người ta đã bỏ qua, giờ lại thêm việc con mình hoang tưởng làm con người ta khó xử
Nam nhìn Nguyên ánh nhìn hờn dỗi, vậy là anh đã thua.
Còn Nguyên nhìn Nam cái nhìn thất vọng, và có chút gì đó có lỗi. Nhưng nếu Nguyên không làm vậy thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
- Sao mặt con đỏ vậy, sốt rồi - thấy mặt Nguyên đỏ ửng rất giống sốt bà Liên sờ trán con mình và nó sốt thật
- Ngân bắt nước nóng, ba đưa con vào phòng – ông Tâm vội vã đỡ Nguyên vì thấy con mình có biểu hiện choáng
Nguyên không phản kháng, đang hạnh phúc mà phản kháng làm gì.
Ba mẹ Nguyên cũng không quan tâm nhiều đến chuyện lúc nảy, mọi thứ đã rõ ràng và Nguyên không muốn, thế thì cần chi thêm rắc rối.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)