CHƯƠNG 21
Một chiếc may bay bay ngang qua Tâm vội nhìn lên, sao lạ thế. Từ ngày ở nhà của Nhã về mỗi lần có tiếng máy bay là Tâm lại nhìn, hay mỗi khi đi lang thang một mình thì lại nhìn trời. Tâm biết mình còn yêu Trúc, thế nhưng sao vẫn bị lung lây.
Thật ra thì đấy cũng không được gọi là phản bối, khi tình cảm mình dành cho người mà không hồi đáp mình vẫn có quyền có được tình cảm mới, một hạnh phúc mới, và hạnh phúc ấy phải dành cho mình thì mới tìm đến.
Nhưng hạnh phúc này chắc gì đã dành cho Tâm, khi mà chính Tâm đã đánh mất nó. Tâm không muốn vội vàng, như thế không công bằng cho cả hai. Bước ngang dãy nhà của Trúc, Tâm chần chừ. Nguyên bảo Tâm nên đến để nói chuyện với Trúc một lần, gỡ rối trong lòng, tìm câu trả lời xác thực nhất. Tâm đã bày tỏ nhưng cô ấy đã từ chối, Tâm tiếp tục theo đuổi nhưng vẫn bị đẩy xa. Giờ Tâm lại gặp Nhã làm không gian tình cảm bên trong cứ bị xáo trộn, có lẽ Nguyên đúng Tâm cần một câu trả lời xác thực hơn. Để bản thân còn biết nên làm gì tiếp theo.
Tiếng chuông cửa, Trúc còn đang lở dở mấy món trên bàn, còn tưởng là Nguyên với Trang đến. Hôm nay cô làm vài món đãi hai người họ, định có anh Tuấn nhưng lại đi công tác nên muốn làm nhỏ bạn vui. Từ lúc Trang cưới hai người cũng ít gặp nhau, phần vì công việc phần vì Trang còn bận việc gia đình. Giờ mới có thời gian, còn Hạo Nguyên đó thì không ngày nào cô không gặp. Nguyên làm cô không thể từ chối được, và cô biết Nguyên luôn thắng mình. Nhưng mà không vội cho biết vì không muốn người ta đắc ý.
Cảm thấy mình cũng hơi kì khi hỏi như vậy, Trúc mỉm cười rồi mời Tâm vào nhà. Ngửi được mùi thơm Tâm nhìn xuống bếp.
Sao Tâm cứ nhắc đến Nguyên, rót nước mời Tâm, Trúc cũng ngồi đối diện.
Uống nước mà Tâm lắng nghe, sợ phiền hay vì không muốn đối mặt.
Hình ảnh ấy sao mà lại thân thương, thân hình ấy Tâm luôn khao khát được chạm vào và ôm ấp. Muốn giữ cô ấy trong vòng tay của mình.
Tâm không nói mà tựa đầu lên vai Trúc, rồi siết thật chặt, chợt Tâm nhớ lại hình ảnh hôm ấy của Nhã. Chống cự van xin rồi khóc, Tâm cảm giác mình đang bị gì đó, không được, không thể để thú tính xuất hiện.
Nhã cũng không thể để yên được nữa, cô gạt tay Tâm ra khỏi người mình nhưng sao Tâm siết quá chặt.
Tâm không trả lời mà bóp chặt tay mình và siết chặt Trúc hơn.
Trúc rùng mình vì sợ.
Làm cô đau đến nhăn mặt.
Cảm xúc, cảm xúc Tâm bật cười rồi bật khóc.
Dù Tâm làm mình đau nhưng Trúc vẫn cảm thấy có lỗi, vì Tâm yêu cô, yêu thì sức chịu đựng cũng có giới hạn của nó.
Cảm giác vai của Trúc rời khỏi tay mình làm Tâm không cam lòng.
Tâm đuổi theo và nắm tay Trúc giữ lại.
Do mất đà nên Trúc bị Tâm kéo đến ngã xuống sàn, đau thật.
Trúc vùng vẫy và thoát ra được Tâm nhưng khi vừa chồm người thì đã bị Tâm kéo xuống, lần này cô đau hơn vì va trúng vào hàng ghế.
Cứ như sực tỉnh Tâm dừng hành động thô bạo của mình, nhưng vẫn giữ chặt lấy Trúc. Hình ảnh người con gái nằm phía dưới Tâm, cô ấy cũng vẫy vùng như Trúc, những giọt nước mắt của cô ấy khiến lòng Tâm chợt thắt lại, vì sao. Hai chữ vì sao này có giống với hai chữ vì sao mà Tâm hỏi Trúc.
Cũng may là Trang có đem theo.
Trúc cố gắng tránh né những cái chạm của Tâm trên mặt mình, Tâm sao thế này, có khi nào Tâm như thế đâu.
Tâm mặc Trúc kêu gào, vẫn tiếp tục, mặc cô ấy cào cấu mình.
Trang vội chạy lại kéo Nguyên ra.
Vẫn còn rất giận Nguyên xô Tâm ngã xuống nền rồi chạy lại để đỡ Trúc.
Trúc cũng không khóc chỉ là hơi đau và nếu không ai vào kịp, cô không ngăn được Tâm thì lúc đó chắc là suối chảy mất thôi.
Trang đứng ra giữa Nguyên và Tâm, Trang biết tính của Nguyên bình thường thì hay cười nói, vui vẻ hòa đồng và rất dễ cho qua. Nhưng nếu khi giận lên thì lại rất dữ tợn, đương nhiên con người ai cũng sẽ như thế.
Thấy vậy Nguyên đưa tay đặt lên lưng của Trúc rồi xoa, thấy Trúc nhăn mặt Nguyên cáu, đau mà không nói.
Tâm còn ôm mặt mình, nhưng vì thế mà con người Tâm cũng tỉnh táo hơn.
Nguyên bước đến kéo Tâm đứng lên, rồi nắm cố áo của Tâm ghì về phía mình.
Cả Trang và Trúc bật cười, Nguyên nói mà nghe tỉnh dễ sợ.
Cả Tâm đang bị Nguyên hành hung mà cũng phải cười.
Hình ảnh này cứ như là Nguyên đang xây dựng chủ quyền vậy.
Trúc liếc Nguyên vì lợi dụng, nếu không phải vì cô đang đau thì đã đánh cho Nguyên mấy cái vào người rồi.
Ăn gì nữa, Tâm còn mặt mũi nào. Tiến đến gần hai người họ Tâm cúi đầu.
Tâm cảm thấy xấu hổ, như thế này thì làm sao mà có thể làm bạn với nhau.
Nhưng Tâm không quay đầu mà vẫy tay chào.
Trúc rất muốn kêu Tâm dừng lại nhưng cô nghĩ mình nên để Tâm bình tâm lại.
Lắc đầu Trúc mỉm cười, có nên cho Nguyên biết là cô đã thua không nhỉ.
Nguyên nhún vai khoác vai Trúc vào trong.
Nhìn Nguyên, Trúc nghi ngờ cô không ngờ Nguyên lại tự tin như vậy. Thì ra bấy lâu này cô đã bị Nguyên biết mình là kẻ bại trận dưới tay Nguyên.
Mặt Trúc đỏ như ông mặt trời luôn.
Và ai kia cũng thế.
Ngọt ngào đi nha Trang ăn hết cho coi, còn đang nghĩ vậy thì đã bị Nguyên khẽ tay.
Nguyên mặc Trang ngạc nhiên đấy, hạnh phúc là phải biết trân trọng và giữ gìn. Ai ngạc nhiên mặc ai giờ Nguyên cần lo cho Trúc ăn.
Nguyên vội dừng lại, ừ đúng là nhiều thiệt.
Nhìn hai người này làm Trang nhớ Tuấn, cố lên mai anh về rồi. Và cô cũng vui cho hai con người này, cầu mong họ sẽ mau đi cùng nhau đến một bến bờ hạnh phúc.
Hạnh phúc ấy vốn dĩ không là của Tâm, vậy hạnh phúc của Tâm là nơi nào.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)