CHƯƠNG 29
Trúc đã nghĩ rất nhiều mới đến đây, cô không muốn thù hằn, dù gì chuyện cũng đã qua. Ông Đăng cũng không muốn tổn hại quá nặng nề đến bọn cô, chỉ là cô giận khi ông ta đối xử tàn nhẫn với Nguyên. Mà cũng là vì cô, do đó cô muốn bù đắp. Không phải cô không nói cho Nguyên biết mình đi đâu mà vì hôm qua không có cơ hội. Thật ra thì Nguyên không biết có khi lại hay, cô lo Nguyên sẽ bỏ việc mà đi cùng. Tính Nguyên tuy vui vẻ, lạc quan nhưng từ lúc quen nhau cô phát hiện Nguyên cũng có phần ích kỉ trong tình yêu. Nguyên cũng khá rộng lượng nhưng nếu là liên quan đến cô thì Nguyên có thể trở nên hẹp hòi bất cứ lúc nào, đương nhiên là với người làm tổn thương cô.
Vừa ra khỏi trại giam không bao lâu thì mưa xuống Nhã cùng Trúc vội trú mưa.
Trong khi Nhã đang gọi taxi thì Trúc lại mơ màng nhớ về những kỉ niệm liên quan đến mưa. Cô phì cười khi ấy mình cũng thật trẻ con. Còn nhớ cái ngày mà cô nói mình thích Nguyên rồi bướng bỉnh bỏ mặc Nguyên cứ đi vô định trong mưa. Hôm ấy Tâm đã đến nhưng cô nhớ đến Trình, trong phút chốc có phần yếu lòng trước Tâm. Nhưng rồi cô đã chấn chỉnh lại bản thân mình, nếu đến với nhau vì thương hại thì chẳng đi được bao lâu cả. Hơn nữa hình ảnh của Nguyên đã ngự trị quá lâu trong tim của cô. Mà Nguyên thì vô tâm cũng không vô tâm, thật ra cô biết Nguyên rất quan tâm mình, chính vì thế mà cô cứ ôm hi vọng và chờ đợi.
Ngược lại với Tâm, ở Trúc, Tâm cứ ôm hi vọng nhưng Tâm biết chỉ là mình ảo tưởng, Trúc ảo tưởng về Nguyên 1 còn Tâm ảo tưởng về cô ấy đến 10. Vui ở chỗ cô ấy và Nguyên thật sự có duyên nợ với nhau. Còn Tâm sớm muộn gì cũng phải có hạnh phúc khác. Chắc cũng không ngẫu nhiên mà Nhã xuất hiện, còn khiến cả hai được một phen ngượng ngùng, hiểu lầm, đến nỗi người lớn phải vào cuộc.
Lại mưa, kêu một ly sữa nóng Nguyên cứ nhâm nhi mà cũng không biết khi nào sẽ uống hết nó. Nguyên phát hiện mình lại nhớ Trúc.
Nói xong cả hai bật cười.
Nhưng sau đó chợt Nguyên nảy ra một ý định.
Mưa đã tạnh sau hơn 30 phút dai dẳng, Nhã cùng Trúc đi ăn xong mới về. Trúc cứ nhìn điện thoại vì chưa thấy Nguyên gọi, cô cũng chỉ vừa mở nguồn, cô cần yên tĩnh. Giờ thì không cần như vậy nữa. Đếm từng tầng lầu cuối cùng cũng đến lầu nhà của mình. Bước từng bước phòng đã ở phía trước, cô nhớ Nguyên quá đi. Không nghe được giọng của Nguyên cô buồn buồn ấy, mấy hôm nay gặp nhau cứ như là chạy nạn, chỉ trong giây lát. Làm sao để mỗi ngày đều được thấy nhau, và cùng nhau ở một chỗ. Lắc đầu cô nghĩ mình suy tính thôi.
Ngày đầu Trúc gặp Nguyên, Nguyên cũng tung tăng và tinh nghịch như vậy, lần ấy là Nguyên giúp Trúc. Vậy mà con người ấy có biết chính giây phút ấy chính con người ấy đã khắc sâu vào tim cô rồi hay không.
Không cho Trúc suy nghĩ lâu Nguyên nắm tay Trúc rồi hôn lên đó.
Đúng là làm người ta hết hồn, Trúc đỏ mặt, dù là trong đêm thì dưới ánh đèn điện nhỏ nhoi của đèn chớp tắt Nguyên vẫn nhìn ra được.
Nhưng vẻ nghiêm túc của Nguyên chỉ làm Trúc thêm tức cười, vì nó đáng yêu và không hề khiến cô sợ. Và cô đã gật đầu.
Chỉ vừa vài giây đã bị Trúc đẩy ra, Nguyên khó hiểu nhìn người yêu.
À chết rồi Nguyên quên mất.
Bật cười Trúc hôn lên môi Nguyên thật nhanh.
Không để Nguyên nói thêm, Trúc đã để vật cô vừa hỏi vào lòng bàn tay của Nguyên.
Phì cười, Nguyên cốc đầu Trúc, người yêu của Nguyên chiếm hữu cao thật.
Trúc vội lắc đầu.
Thì ra là vậy, cũng đúng thôi, hai người còn trẻ phía trước lại không biết có cán dỗ gì. Nhưng Nguyên không muốn Trúc chờ thêm nữa, cô ấy đã chờ Nguyên lâu lắm rồi. Nguyên cũng biết mình càng lúc càng yêu Trúc nhiều hơn, Nguyên cũng có sự hấp tấp cũng sự hiếm hữu của riêng mình.
Bật cười Nguyên ôm lấy Trúc.
Tình cảm của hai người họ khiến những người bên trong ganh tị mà còn đỏ mặt vì ai cũng đang trong tình trạng như hai người họ nói.
Sau khi đeo nhẫn xong thì Nguyên bật đèn.
Trúc bất ngờ vì có thêm 4 người nữa bước ra và đều không xa lạ với cô, họ đang dọn dẹp bãi chiến trường.
Trúc thì cười khúc khích, thấy Nhã cô vội hỏi nhỏ.
Nhã gãi gãi đầu, cô chưa kịp nói gì hết mà.
Nhưng cả 4 đôi này phải nhướng mày rồi nheo mắt vì nhìn thấy cảnh tượng trước mặt. Tuấn đang gắp cho Trang thức ăn, mà Trang thì không hề khách sáo.
Còn Trang thì khác, với Nguyên cần lí sự thì cô mới thắng.
Hết nói cả 4 nhún vai nhìn nhau.
Đôi lúc hạnh phúc chỉ đơn giản thế thôi, nhưng người bạn cùng ngồi lại với nhau, những cặp yêu nhau cùng chung một mục đích hướng đến tương lai.
Nhưng phải chăng hạnh phúc trường tồn mãi, không đâu. Nên nhớ không gì là tuyệt đối, tương đối mới là sự tồn tại thật sự.
Đắp chìm trong tình yêu nhưng không quên nhiệm vụ là điều mà các bạn trẻ luôn dặn lòng và hứa với nhau. Nguyên chăm chút cho ba mẹ và em gái nhiều hơn, vì nếu sau này Nguyên và Trúc lấy nhau thì cũng ra ngoài. Nguyên đã hỏi ý kiến ba mẹ và họ đồng ý, không đơn giản mà đồng ý nhanh thế. Vì nếu sau này bé Ngân có gia đình thì buộc Nguyên phải dắt Trúc về. Ba mẹ của Nguyên đã tính kĩ rồi, Trúc và Nguyên không thể về nhà bên ấy, còn Nguyên con của hai người thì lại không muốn vợ mình phục vụ cho ai. Nó độc đoán vậy đó nên không muốn có kiểu làm dâu ở đây. Mà tính Trúc lại hiền lành, con bé có vẻ xem ông bà là người thân, lại ngoan và có hiếu. Dù ngoài mặt không nhận ông Phong là ba nhưng vẫn quan tâm, dù gì cũng có công nuôi dưỡng, nhưng Trúc vẫn gọi là cậu. Về đó thì bên nhà Nguyên lo Trúc không sống được với vợ của ba mình, mà Trúc thì cũng dọn ra ngoài rồi. Sớm muộn gì căn nhà của ba mẹ Nguyên cũng là của Nguyên, bé Ngân thì được đặt cách cho nhiều hơn. Phần này ba mẹ Nguyên không lo ganh tị, vì biết Nguyên rất thương em. Với lại Nguyên cùng Trúc đều có việc, tụi nó lại là những đứa tuổi trẻ tài cao, lo gì không có cái để sống. Tạm thời thì sau này kết hôn hai đứa sẽ tự xoay xở bên ngoài, ở chung mới là thử thách đấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)