CHƯƠNG 2
Nhìn đồng hồ Nguyên phì cười, thì ra Nguyên đã dậy được 2 tiếng, giờ là 6 giờ sáng vậy là Nguyên đã dậy lúc 4 giờ sáng. Đây không phải là thói quen của Nguyên, đến tủ Nguyên lục tìm đồ để đi làm, hôm nay là ngày đầu tiên. Nguyên sẽ gặp gì phía trước, không biết nữa. Soi mình trong gương, Nguyên rất muốn khuôn mặt này có nước, nhưng giờ thì làm sao mà khóc. Nguyên không phải người tự dưng khơi khơi lại bật khóc ngon lành. Chắc là nên đi thôi, ba mẹ chắc là còn say giấc, cứ để họ ngủ, dù gì họ cũng nên được nghĩ ngơi sau những năm tháng lao động vất vã.
Vừa ra đến cửa thì nhỏ em đã kéo Nguyên lại, thì ra nó dậy sớm là vì mục đích này.
Nó cười hì hì rồi nhảy lên xe không chờ đợi.
Ước gì Nguyên được như nó không cần phải lo nghĩ, mà thời đó đã không còn lâu lắm rồi, giờ đây Nguyên đã phải tự mình đối mặt, công việc, tình cảm và cả tương lai.
Trúc không biết có người đang lo lắng cho mình, với cô ai lo cũng thế thôi. Băng giá là biệt danh mà thời phổ thông cả lớp đã đặt, đến lúc học đại học thì tảng băng ấy nó mới tan chảy ra được một chút, và rồi nó biến mất lúc nào cô cũng không hay. Đó là từ lúc cô gặp một nữ tân sinh viên, nghịch ngợm, hay cười và cũng hay làm cô cười.
Trúc gỡ tay phone để nghe xem ai đang gọi mình, khi biết người đó cần gì cô mới lách người cho người ta vào.
Ngày đầu tiên cho một năm học phải đi sinh hoạt đầu khóa, cả hội trường chật kín tân sinh viên.
Trúc còn nhớ khi ấy mình chỉ đứng nhìn, không cảm xúc, vì với cô những chuyện và những lời lẽ thế này đã quen rồi. Ở trường ai cũng gọi cô là công chúa băng giá, vì cô rất xinh nhưng lại lạnh lùng. Bạn của cô không có nhiều, chủ yếu họ chỉ vì cô có thể lợi dụng, cô học giỏi lại có năng khiếu âm nhạc. Họ dựa vào đó mà làm tiêu chí đánh giá xem cô mang lại gì cho họ. Có biết bao người theo đuổi cô, trong đó có cả Jack. Nhưng cô không đọng lòng trước ai vì với cô những điều đó hoàn toàn sáo rỗng. Người bên cạnh quan tâm, chăm sóc, bảo vệ và cho cô điểm tựa những lúc mỏi mệt nhất của cuộc sống nay cũng đã không còn, thì mong chờ điều gì nữa. Cứ ngỡ cuộc sống của cô sẽ tẻ nhạt và cô đơn mãi, nhưng một người đã đến và cho cô biết thật ra cuộc sống này vẫn còn rất mới mẻ, và chờ cô khám phá. Một người lớn lên không tình thương của ba mẹ, bằng sự cưu mang của cậu mợ như cô thì sao, có dám đòi hỏi gì. Người ta nói họ không có thân thuộc gì với cô cũng chỉ là sự quen biết, và mợ cũng nói giữa cô và gia đình này chả là gì cả. Cô biết bản thân mình là ai và đang đứng ở vị trí nào. Trong nhà cậu và người đó là thương yêu cô, còn mợ bà cứ xem cô như kẻ thù, cô không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Hay vì chính cô là nguyên nhân để mợ mất đi một người rất quan trọng, nhưng cô nào đâu muốn. Chẳng phải cô cũng rất đau hay sao. Rồi cô cũng sẽ phải đi, cô biết nếu mình đi thì cậu sẽ rất buồn nhưng nếu cô còn ở lại thì nỗi đau của mợ càng lớn hơn và bà sẽ càng ghét cô hơn nữa.
Cô gái lạ ấy vẫn bình thản.
Nghĩ lại mới thấy buồn cười, khi ấy Trúc đã nhíu mày và nhăn mặt. Sắp có đánh nhau mà vẫn có thể cười tươi như vậy, đúng là chỉ có Nguyên. Và đó cũng là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Mỉm cười trước sự ngạc nhiên đáng yêu của cô gái trước mặt cảm giác trong Tâm vẫn là sự vui vẻ khi gặp người con gái này, vẫn là yêu người ta.
Cả hai cùng nhau lên xe và đến chỗ hẹn. Tâm đã nhận việc ở công ty nhưng giờ cũng là giờ tan ca Tâm cũng muốn đến gặp Trúc, vì Tâm nhớ Trúc rất nhiều.
Hai người vừa chạy ngược chiều với Nguyên không phải là Tâm và Trúc hay sao, nhưng sao họ lại đi cùng nhau. Gõ đầu mình Nguyên tự thấy bản thân ngốc, Tâm yêu Trúc đó là sự thật và Trúc thì vẫn một mình, hai người họ xứng quá còn gì. Tâm là một cô nàng đẹp trai còn Trúc lại là công chúa băng giá, có bù trừ được hay không.
Nhưng tiếc rằng sự bù trừ ấy không nằm ở giả thiết của Nguyên.
Đúng như Nguyên dự đoán, bé Ngân đã vào lại phòng Nguyên và nằm ì trên giường, có tin hấp dẫn nó cần thông báo cho hai của nó biết.
Xả nước thật lớn Nguyên liên tục cho nước chạy từ đầu đến chân, làm mắt cũng không nhìn rõ phía trước, có gì đó mõi mệt. Tại sao đã chấp nhận sự thật rồi mà vẫn thấy đau, muốn buông bỏ nhưng sao khó quá. Còn Trúc nữa vẫn không liên lạc được, chắc Nguyên điên lên mất.
Con bé cười hì hì.
Nguyên trợn mắt nhìn con bé, nay ăn nói bạo dữ ta.
Ngân nhảy lên người chị mình.
Con bé ngoan ngoãn nằm xuống rồi bắt đầu câu chuyện của mình.
Cũng trùng hợp thật Nguyên tên Nguyên và mẹ Nguyên cũng tên Liên, nhưng đó không phải điều mà Nguyên quan tâm. Điều Nguyên quan tâm và muốn biết là mẹ đã nói và suy nghĩ gì.
Nhíu mày Nguyên ngồi bật dậy, nghe đến mấy từ àay không hiểu sao Nguyên có cảm giác bất an.
Còn bé Ngân thì cười khúc khích.
Nghe xong Nguyên đơ luôn, có nghe nhầm không đây, ý của mẹ là sao.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)