CHƯƠNG 8
Ngày tháng trôi không bao giờ dừng lại, đứa con ngày nào giờ đã khôn lớn trưởng thành. Nó có cánh và có thể tự mình tung bay, chỉ lo khi đôi cánh ấy bị thương thì nó sẽ không có nơi bám víu, và khi ấy gia đình là điểm tựa của nó. Lâu rồi không hút thuốc, cảm giác từng làn khói được phả ra làm ông Tâm khó chịu. Nguyên đã đi ông biết vì nghe tiếng xe của con, ông phải làm sao vào lúc này. Dù đã chuẩn bị tinh thần cùng vợ nhưng sao lại khó chấp nhận đến vậy.
Điếu thuốc trên tay rơi xuống làm phỏng cả chân, ông Tâm lơ đểnh nhìn về một hướng trong đầu ông vang lên tên con của mình “Hạo Nguyên”.
Chồng biến sắc trước tin dữ còn bà thì lo lắng và nước mắt đã rơi, khi nảy nghe tin bà đã buông chiếc điện thoại không chủ đích.
Tựa người vào ghế Nguyên nhắm mắt, chàng trai với đôi mắt long lanh, gương mặt hiền hậu hiện ra. Từ bé mỗi khi về quê anh luôn là người bên cạnh chia sẽ buồn vui với Nguyên, thế mà giờ anh lại ra đi. Chữa bệnh trong 2 năm, 1 năm ở viện tâm thần, 1 năm ở nhà như ở tù cuối cùng có phải anh đã được giải thoát.
Chiếc xe lăn bánh cả nhà Nguyên cùng về quê và gác mọi công việc. Sự việc đến quá bất ngờ không ai đón trước được. Khoảng cách từ nhà về đến quê không quá xa nhưng sao hôm nay Nguyên có cảm giác thật xa xăm. Thế là Nguyên không được nhìn anh của mình lần cuối, từ 2 năm nay Nguyên chỉ có thể gặp anh số lần đếm trên đầu ngón tay. Nhìn sang thấy ba mẹ trầm ngâm Nguyên cũng không dám nói gì, chuyện đó vẫn còn là ẩn số chưa lời đáp, Nguyên không muốn mọi chuyện rắc rối hơn. Còn bé Ngân thì thôi nó khóc bù lu bù loa từ lúc biết tin, cứ thút thít mãi.
Cả nhà Nguyên đem đồ vào trong, lần này về chắc cũng phải ở 2, 3 ngày nên Nguyên cũng viết đơn xin nghĩ phép luôn.
Trong nhà toàn là mùi tan tốc, có một người phụ nữ vô hồn bên chiếc quan tài lạnh lẽo, người cũng đã được đưa vào, chỉ là màu trắng. Nhìn thôi đã thấy sợ.
Đằng chỗ thắp hương Nguyên thấy mẹ đang đỡ ai đó, hình như là bác hai, trời ơi bác già hơn trước rất nhiều, ốm nữa, khiến Nguyên cũng không nhận ra nếu không nghe mẹ gọi là chị hai.
Ba của Nguyên vẫn không nói gì, ông tiến lại và thắp hương để cả nhà cùng thắp cho chàng trai trẻ kia, cháu của ông, nó gọi ông là chú đấy.
Ba mẹ cùng Nguyên đi theo bác ấy, lâu rồi không gặp ông nội, cũng gần 1 năm từ tết năm rồi đến giờ.
Bên trong có một ông cụ đang ngồi xe lăn, ánh mắt nhìn xa xăm hướng về khung cửa sổ, trông ông thật cô đơn, lặng lẽ.
Nguyên thấy bác khóc, khóc mà cũng không dám khóc.
Xót xa quá đổi, Nguyên còn chưa kịp làm theo lời ông thì ba đã lên tiếng.
Bên ngoài có gì đó ồn ào, Nguyên chỉ nghe tiếng của ai đó cãi nhau, mà nói đúng hơn là la hét.
Nguyên đỡ lấy cậu bé rồi chạy nhanh ra phía ngoài, ai lại đến gây sự trong khi nhà người ta lại đang có tang chứ, chẳng biết phép tắc và lịch sự gì cả.
Nguyên đang đứng cạnh bác hai gái, bà vẫn ngồi đó điềm nhiên và không ngừng đốt giấy tiền cho anh Bin, bà đau đến nỗi không thể nghĩ gì đến xung quanh, có khi bà đã trở nên vô thức.
Nghe Nguyên nói phía đối phương dừng tay.
Nguyên nhíu mày, những người này không phải vừa, nhưng dù có lớn lao thế nào thì cũng không có quyền gây huyên náo ở đây. Không khí cũng không còn quá nhiều tạp âm, Nguyên cất điện thoại, cầm nó chỉ là đe dọa nó sẽ gây căng thẳng. Phải xem những vị khách kia là ai.
Sau đó bác hai, rồi ba của Nguyên cùng bước ra, bên cạnh mẹ đang đẩy ông nội ra cùng. Vợ của chú út vội chạy lại đỡ lấy chú, cô năm thì đang dỗ con mình vì nó sợ đến phát khóc, cô tư vội chạy đi tìm nước nóng để chờm cho em trai.
Ông Tâm kéo anh mình ngồi đối diện với những người trước mặt, dù gì trong nhà, ông Dũng cũng là lớn nhất và tiếng nói tất nhiên có giá trị. Ông không phải người thích chiếm quyền và ra vẻ ta đây, ông không muốn các con bắt chước mình thói hốc hách và bắt nạt người khác.
Điều này làm các cô của Nguyên bất ngờ, còn ba của Nguyên và bác hai thì khác, có vẻ như hai người họ đã hiểu gì đó nên không mấy lo lắng.
Có vẻ như không khí càng lúc càng căng thẳng.
Người thanh niên ấy cúi đầu rồi ngẩng đầu bật dậy, cậu vương ánh nhìn căm phẫn hướng về chú út của Nguyên.
Làm ông Toàn im bặt không dám lên tiếng.
Người thanh niên nghiếm chặt răng và siết chặt tay, có lẽ cậu ta phải căm phẫn lắm.
Nguyên nhìn bác của mình, trong đầu đặt ra câu hỏi vì sao bác lại không cứu được anh Bin, đứa con mà bác rất yêu thương
Câu hỏi của Nguyên cũng chính là nỗi đau của ông Dũng – một người làm cha.
Cứ như có một tia hi vọng nào đó, Nguyên thấy người thanh niên thả lỏng cơ thể và chợt trên khóe môi là một nụ cười.
Có gì đó xót xa trong dạ, nhìn sang Nguyên ông Tâm đọc được sự cảm thông của con dành cho người thanh niên này. Bi kịch này xảy ra nguyên nhân là từ đâu.
Ông Dũng không nói gì ông chỉ khóc, nước mắt của một người đàn ông không còn quá trẻ và cũng chưa hẳn quá già đã rơi. Ông cảm nhận được nỗi đau mà con mình gánh chịu, là ông nhu nhược là ông không bảo vệ được con mình.
Cậu thanh niên vội đứng lên, khi nảy cậu đã đánh ông Toàn, giờ cậu chỉ còn biết nghe theo nếu như còn muốn ở lại đây.
Ông Tâm lùi lại để anh mình giải quyết, chợt ông cười, cười vì sự tự hào. Anh của ông chỉ hiền thôi chứ đâu có nghĩa là nhu nhược.
Mọi người quay lại, giọng của ai đó phát ra, run run nhưng quen thuộc.
Vung tay người phụ nữa tát thật mạnh vào mặt của Bảo một cái rõ kêu và đau.
Bảo vẫn đứng vững, có thể nhìn thấy từng mạch máu trên mặt anh dãn ra và đỏ ửng lên nhưng anh không phản kháng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)