CHƯƠNG 25
Hả hê với trò chơi Trần Đăng đang chờ xem mình nên tiếp tục chơi hay là nên thách thức, có thể ông sẽ cho chơi theo kiểu sự thật. Trò chơi này xưa rồi nhưng nó vẫn còn làm ông hứng thú.
Trần Đăng biết ông Phong sẽ không đứng yên, lần này ông ta gần như khiêu chiến với rất nhiều người. Để xem họ có đến kịp để cứu 4 diễn viên đa tài mà ông đã vô tình bắt gặp hay không, kịch bản này vẫn phải diễn đến lúc hạ màn.
Tâm phát cáu, đổ cả mồ hôi mà vẫn phải đi lòng vòng.
Thế có bằng Nguyên không, Nguyên bắt đầu trước Tâm 1 tiếng thế mà vẫn phải chờ Tâm, nảy giờ chân cẳng mềm nhũn rồi đây, Nguyên không thích tí nào.
Nguyên nhìn xung quanh, phía trước có một ngôi nhà nhỏ, Nguyên nghĩ giọng nói ấy phát ra từ nơi ấy. Nguyên lạnh cả xương sống rồi đây, thật là.
Trần Đăng cười nhếch môi.
Vuốt vuốt tóc mình, ừ thì Nguyên cũng trẻ con thật, mấy cái vụ lừa thế này làm sao qua mắt được bậc tiền bối này. Nguyên biết mình chỉ là chú nai vàng ngơ ngác.
Bật cười Nguyên không ngờ người như ông Đăng cũng thích chơi trò này.
Vì nó gắn với tình yêu của ông ta.
Chợt Nguyên nảy ra ý tưởng, sao không ghi âm lại nhỉ, như vậy càng làm Trúc giữ vững lòng tin về mình hơn. Nhưng giờ mà Nguyên có hành động đó chắc không còn cơ hội mà gặp cô ấy. Thôi thì cố gắng bỏ qua cơ hội tốt này.
Nguyên biết mình nên im lặng, đừng có lạc quan quá đáng là tốt nhất.
Trúc cứ nghĩ mình đang được coi phim 3D vậy đó, không cần công nghệ mà lại rất thật. Vì đó là Nguyên của cô.
Kia rồi cuối cùng cũng nhìn thấy căn nhà ấy, Tâm lã người luôn, vội bước vào nhưng chả thấy gì, có ghế Tâm liền ngồi xuống.
Giật bắn người Tâm suýt ngã.
Nguyên mà không sợ mới lạ, chẳng qua cũng không muốn quá căng thẳng. Quan trọng Nguyên không muốn Trúc phải lo lắng nhiều về mình, Nguyên đã thấy camera ở trong phòng, chắc rằng Trúc đang xem những gì diễn ra. Và tất nhiên Nguyên cũng có giới hạn, vì Nguyên không muốn đùa với chính mạng sống của mình.
Trò chơi này giờ lại được tái hiện, Tâm cũng như Nguyên vừa bất ngờ mà vừa buồn cười, nhưng thôi tốt nhất nên chơi.
Sao lại là câu hỏi này khi mà lòng Tâm đang bị xáo trộn.
Hừ một tiếng ông Đăng đành phải làm vậy, vì luật là thế.
Ông Đăng chỉ cười.
Màn hình tắt đi chỉ còn mỗi Tâm.
Sao Tâm lại không nói là có, nếu vậy thì đâu phải gặp khó khăn. Nhưng nếu nói có thì rất dối lòng, không hiểu nỗi mình nữa Tâm chỉ đành tìm cách ra khỏi đây nếu còn muốn gặp lại mọi người.
Nhã không biết làm sao để thoát khỏi đây, chỉ có thể ngồi nhìn. Dù biết ba đang tìm mình nhưng chắc rằng có thể hay không. Có điều cô vui trong lòng vì câu trả lời của Tâm, mà nói đúng hơn thì Tâm đã không nói. Phải chăng cô vẫn còn cơ hội, hay là do cô tưởng tượng.
Có chút gì đó nhẹ lòng, Trúc cứ sợ Tâm sẽ nói có, như thế thì mối quan hệ của cả ba sẽ phức tạp hơn, càng rối hơn. Nhất là cô không muốn vì mình mà Tâm và Nguyên trở mặt, cũng biết là họ hiểu chuyện nhưng tình cảm cũng có thể bị lung lay.
Chật vật, cực nhọc, rồi đau Tâm khó khăn lắm mới có thể thoát được thanh xà ngang trên đầu mình. Cứ tưởng đã thoát nhưng không ngờ tai họa lại đến.
Cả hai cùng chạy thật nhanh, nhưng ra đến cửa thì lại bị khóa.
Tâm cũng thế, hai người muốn toàn thây thì phải nhanh lên.
Ở đây Trúc và Nhã gần như nín thở trước cảnh tượng của Nguyên và Tâm.
Trúc sợ ánh mắt mà ông Đăng nhìn mình, làm cô bất an mà lại rất ghét nữa là khác.
Trúc và Nhã lùi lại, hai tay và hai chân đang bị trói nên hai người họ không thể chạy đi đâu được. Mà giờ thì có chạy đằng trời.
Trúc im lặng nhìn ông Đăng gương mặt hiện rõ sự căm giận. Cứ tưởng ông ấy thật lòng tốt với mình vì mẹ, không ngờ ông ấy chỉ đang lợi dụng mình để trả thù.
Cười dịu dàng Trúc hít thật sâu.
Một lời an ủi hay một sự dối lòng để tìm sự lạc quan.
Trúc không biết, chỉ biết giờ mà lo lắng ưu sầu thì cô sợ tình trạng sẽ căng thẳng hơn. Cô chỉ mong cả hai thoải mái hơn để có đủ sức mà chờ mọi người tới. Cô đang rất lo cho Nguyên và cả Tâm.
Nguyên cùng Tâm chạy lên lầu, ở đây nói là nhà hoang thế mà đến 3 tầng, bỏ hoang lâu rồi, nhưng có nhiều phòng và nhiều nơi, rất giống nhà cổ. Nguyên và Tâm cứ nghĩ mình đang là diễn viên đóng thế thật.
Quay lại thì ra ông ấy ở phía sau mình.
Ông Đăng ngồi xuống ghế nhâm nhi ly rượu, ông ta có vẻ thích trò chơi và kịch bản của mình, không cần biết diễn viên có thích đóng bộ phim bất đắc dĩ này hay không.
Hai câu hỏi quan tâm cùng phát ra khi thấy đối phương, rồi sau đó là nụ cười.
Nụ cười an tâm, yêu thương và ấm áp mà Nguyên và Trúc dành cho nhau.
Tâm không nói gì chỉ nhìn Nhã, thấy cô ấy bình an thì Tâm cũng an lòng.
Còn Nhã cô âm thầm quan sát Tâm, Tâm bị thương. Cô chỉ mong mọi chuyện mau chóng kết thúc. Cô không muốn nhìn thấy thêm bất kì vết thương nào trên người Tâm nữa, vì điều đó cũng làm cô đau.
Cả 4 người tập trung ánh mắt về phía Trần Đăng, ông ta muốn gì ở họ.
Không trả lời ông ta chỉ nhìn Trúc rồi chỉ tay về phía Nguyên.
Nguyên còn chưa kịp định hình thì từ đâu xuất hiện hai người và kéo Tâm về phía của bọn họ, còn Nguyên cứ như bị cô lập.
Lại không nói ông ta chỉ phất tay, lập tức có ba người lao về phía Nguyên.
Nguyên cố gắng chống trả.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)