CHƯƠNG 24
Nhưng họ không biết ngoài cửa có một người che mặt và bước đi rất nhanh.
Nhã thấy lạ người đó là ai. Cô đã nhìn thấy Tâm nên đi theo xem sao, cô cũng đang vào để thăm một người bạn. Cuộc nói chuyện khi nảy cô chỉ nghe ở tên thuộc hạ có mấy từ, nên chưa dám khẳng định gì.
Không lâu sau Tâm cũng rời khỏi, vì còn nhiều việc.
Nhã hú hồn, suýt bị phát hiện.
Trong phòng Nguyên cứ coi đi coi lại hai tin nhắn khi nảy, đều là cùng một số, chần chừ vì không biết có nên gọi lại hay không. Vì thường thì những tin nạp danh thế này sẽ hủy ngay sim đó.
Là một giọng nói, Nguyên bất an thật sự, điều quan trọng là hắn ta lại chờ Nguyên.
Đầu dây kéo theo một tràng cười thật to.
Cả người Nguyên cứ như mất tự chủ mà run lên, đời mấy ai gặp được chuyện thế này, nếu không gặp thì càng tốt. Chỉ tiếc rằng Nguyên và Trúc lại đang gặp phải.
Người đàn ông im lặng.
Nguyên chỉ nghe được hơi thở của ông ta, Nguyên muốn gặp Trúc ngay bây giờ.
Nỗi sợ hãi, sự lạnh lẽo rồi cảm giác bất an. Nguyên muốn buông cả điện thoại vì câu nói này.
Tiếng tút tút làm Nguyên nổi cả da gà, Nguyên thở dài rồi nhìn ra hướng cửa. Trần Đăng đã ra tay, Nguyên tin mình đón không sai. Hắn ta nói Thành Tâm là người phía sau, hoang đường, hắn ta vốn dĩ không chơi trò giấu mặt. Kịch bản, hắn ta có vẻ thích viết truyện, diễn viên là những người bên cạnh Trúc. Diễn viên chính là Trúc, chắc ông ta đùa. Nhưng nếu ông ta là người thật sự thích biên kịch thì sao.
Thế Nguyên có ổn không.
Mỉm cười vì sự an lòng Trúc nói nhỏ.
Ngượng ngùng Trúc biết mình muốn nói điều này lâu lắm rồi.
Giờ thì Trúc mới tỉnh tâm lại.
Cúp máy nhanh thật. Nguyên mỉm cười nhìn điện thoại của mình, vì hình của Trúc đang trên ấy, cô ấy cười nhìn rất giống thiên thần. Với Nguyên cô ấy là tình yêu là điều tuyệt vời. Sự vô tâm của Nguyên đã làm Trúc đau một thời gian dài, giờ Nguyên không chỉ là bù đắp mà còn là yêu thương.
Nguyên biết không, Trúc yêu Nguyên từ lâu rồi nên những nỗi đau đó đã hóa thành hư vô, giờ cô mãn nguyện và rất hạnh phúc.
Vở kịch kia đã bắt đầu từ khi nào cả Tâm và Nguyên đều không biết thì làm sao có thể tính toán được thời gian nó sẽ hạ màn, chỉ còn cách điều tra. Nếu ông ta muốn ở trong tối thì Tâm sẽ ở trong tối hơn nữa, và Nguyên sẽ trở thành một diễn viên dở tẹ trong vở kịch của ông ta. Sự lo lắng làm Nguyên đôi lúc không suy nghĩ được nhưng vì Trúc, Nguyên sẽ cố gắng.
Nghe tên thuộc hạ nhắc nhở ông Đăng cũng cảm thấy đúng, ông biết mình không nên xem thường đối thủ của mình.
Trúc vẫn bên Nguyên mỗi khi tan giờ làm, cô từ chối mọi lời mời đi chơi của những người trong tòa soạn, chỉ khi là trong tổ thì mới đi, vì đó là giả giao và giữ mối quan hệ. Những lời mời ngoài tổ thường là những người có tình ý với cô, cô không muốn Nguyên phải phát ghen lên vì mình.
Mà Trúc có biết Nguyên còn ghen hơn cả Trúc hay không, chỉ là không nói. Vì đơn giản Nguyên tin Trúc nên mấy người đó chỉ làm Nguyên ứa mắt, Nguyên đã bảo là không thích ai nhìn Trúc với ánh mắt thèm thuồng kia mà.
Thì biết đây không phải lỗi của Trúc, mà là con người đáng ghét kia nhưng mà sao Trúc lại biết cái người đó vậy chứ.
Nghe câu này Nguyên rất hài lòng, lòng vui nhưng chưa biểu hiện.
Phì cười Nguyên xoa đầu Trúc.
Tặng nụ cười xinh đẹp cho Nguyên, Trúc nói trong hạnh phúc.
Nụ hôn ngọt ngào chất chứa tình cảm lại trao nhau, Trúc mãn nguyện, cô hòa quyện cùng Nguyên khoảnh khắc hạnh phúc, ngọt ngào này.
Ngọt ngào là cung bậc của tình yêu, Tâm biết thế nhưng vẫn chỉ có thể một mình. Ngồi nhìn từng dòng người qua lại Tâm lại nhớ đến những kỉ niệm với … Nhã.
Nhã thật thà gật đầu.
Nhã phồng má rồi tiếp tục ăn kem.”
Muốn thay đổi cũng phải có người giúp mình, đúng rồi. Mỉm cười Tâm đứng lên và định chạy đi, nhưng rồi lại bỏ ý định mà ngồi xuống.
Có ai đó phá tan những suy nghĩ của Tâm về Nhã. Điều này chả vui vẻ gì, vì giọng nói này không mấy thân thiện.
Người đó vừa đưa cho Tâm một chiếc điện thoại thì vụt bỏ chạy.
Tâm vẫn quyết đuổi theo, nhưng lúc gần bắt kịp thì chiếc điện thoại lạ ấy có chuông.
Tâm vội mở xem, đúng là Nhã.
Tâm nghiến răng, nghĩ đến cảnh Nhã bị trói và còn phải ở chung với cái con người đó làm Tâm như muốn phát điên.
Khiến Tâm không dám làm trái, dù vẻ ngoài là không sợ nhưng thật ra Tâm đang rất sợ, chỉ cầu mong hắn ta đừng làm gì Nhã. Nhưng vừa định xem tin nhắn Tâm chợt nhớ đến Nguyên và Trúc.
Thôi chết rồi Nguyên cũng đang bị khống chế.
Cúp máy với Tâm mà lòng Nguyên như lửa đốt, Nguyên đã cố gắng diễn thật dở tệ để Trần Đăng nghĩ Nguyên chỉ là con rối chả có gì đáng lo ngại. Thế mà ông ta vẫn đánh đố Nguyên, nếu giờ Nguyên cứ vờ khờ khạo thì sẽ không giúp được gì trong truyện này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)