CHƯƠNG 12
Đọc tin nhắn từ chiếc điện thoại mình vừa nhặt lại Tâm cười trong nước mắt. Tâm cười vì an lòng khi Trúc không sao, còn Tâm khóc, khóc vì mình cũng chỉ là người đến sau. Câu nói đến trước hay đến sau đều không quan trọng theo Tâm nó đúng đấy vì dù Tâm có đến trước Nguyên thì với Trúc, Nguyên vẫn là người cô ấy yêu.
Không gian vắng lặng, hôm nay lại không có trăng. Nguyên đưa Trúc thoát ra khỏi nơi hoảng loạn ấy, Nguyên lo có người đuổi theo nên chưa đưa Trúc về nhà. Rồi lại nảy ra ý định đến cái nơi mà ngày xưa hai đứa cũng thường đến.
Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau, rồi cười.
Nước sông cũng không óng ánh vì hôm nay không có trăng, nhưng có vẻ cũng không phải là thiếu ánh sáng.
Trúc biết có ánh mắt đang nhìn mình, vì sao Nguyên lại là người tìm thấy Trúc trong bóng tối thế kia. Như vậy thì làm sao cô có thể bỏ mặc Nguyên, làm sao cô có thể phớt lờ Nguyên, chắc là phải đau thêm chỉ để yêu, nhưng sao nỗi đau ấy chả là gì hết. Khi mà cô biết mình yêu Nguyên, cái này gọi là gì đây, chính cô cũng không rõ.
Chắc chỉ đơn giản là yêu.
Ngồi buồn bên ánh đèn trước hiên, Tâm không muốn nói chuyện với ai, vì trái tim của Tâm sao mà đau thế. Có phải Tâm nên từ bỏ, cứ tưởng nếu Nguyên không làm gì hết thì Trúc sẽ đến với Tâm. Nhưng Tâm đã lầm, vì Trúc không phải người thích lợi dụng để thoát khỏi sự cô đơn. Trời cao thấu hiểu gì chăng, chai rượu trên tay dần vơi đi vơi đi, Tâm khóc, khóc vì không thể kiềm chế được nữa. “Trúc xin lỗi”.
Ai đó lay mình thế kia, Tâm say rồi nên không biết ai đâu.
Cô gái mỉm cười, cười vì điều gì.
Từng ánh nắng đầu tiên đã soi rọi, bên gốc cây có hai người đang nằm ngủ rất thanh bình, và tự nhiên.
Trúc mở mắt vì có tiếng chim hót, có chút bất ngờ khi nhìn xuống đùi của mình, Nguyên đang gối đầu lên đấy mà ngủ, mặt thì nhìn dễ thương gì đâu á. Cảnh tượng này nếu cô có máy ảnh là chụp ngay, nhìn Nguyên như một đứa bé to xác vậy. Muốn lắm chạm tay vào khuôn mặt kia ấy thế mà không dám, Trúc chỉ đành ngồi yên mà ngắm nhìn. Có gì đó lạ trên vai mình, đúng rồi thì ra là áo khoác của Nguyên, còn Nguyên chỉ có mỗi cái áo thun và đang co ro. Muốn lấy để khoác lên cho người ta nhưng nếu cô làm vậy thì Nguyên sẽ thức mất, cô muốn nhìn Nguyên lâu hơn chút nữa.
Tay chạm tay Tâm đang nắm tay ai, kì vậy, Tâm ngủ một mình mà. Trấn an để còn bình tĩnh, Tâm nghĩ mình không làm chuyện gì đâu.
Nguyên vươn vai ngáp dài, nhưng vô tình tay của mình lại chạm vào mặt của người ta, hèn chi có cảm giác mềm mềm. Nguyên nhớ khi mình vươn vai trên giường thì chỉ có không khí thôi, giờ mới hiểu đêm qua không về nhà.
Nguyên nhấc người mình lên, thiệt tình ngủ gì kì thế này, lại nằm gần chỗ, chỗ, thật tình Nguyên giận bản thân dễ sợ, mất hình tượng và làm Trúc ngại mất rồi.
Tâm còn chưa biết nên làm thế nào thì đã nghe giọng nhẹ nhàng cất lên.
Thôi tiêu rồi, cô ấy mà không mặc đồ là Tâm xong đời với mẹ, và tất nhiên bản thân của Tâm cũng không hơn gì mấy, phải có trách nhiệm với người ta đấy. Rõ ràng trên người Tâm còn đủ mọi thứ, chỉ là hơi xốc xếch thôi.
Cô gái vội chạy vào phòng tắm, làm sao đây, khi nảy đừng đòi xuống có phải hay hơn không. Nhưng vì Tâm gác chân chạm vào cái nơi bí mật của mình, làm mặt cô đỏ rần rần, cô sợ mình sẽ có gì đó xấu hổ bị Tâm phát hiện nên phải yêu cầu. Nhưng cô vẫn chưa kịp giật lại cái mềm thì đã bị Tâm nhìn thấy hết.
Bên ngoài Tâm cứ nhìn về hướng phòng tắm, làm sao đây, Tâm cũng chả biết. Dù biết bản thân cũng có lúc buông thả mà làm cái trò tình một đêm thế này nhưng đó là Tâm muốn, còn lần này đâu phải. Mà những cô gái kia ít ra Tâm còn biết họ xuất phát từ đâu, còn cô gái này ở đâu vậy ta.
Thấy lâu mà không nghe tiếng của Tâm, bà Lan đẩy cửa vào, hôm qua nó uống rượu không biết hôm nay đã tỉnh chưa, bà chỉ lo nó ngủ miết rồi sinh bệnh.
Tâm còn chưa biết nói sao thì đã thấy mẹ mình trợn mắt nhìn những thứ vung vãi dưới sàn. Bà nhặt lên, rõ ràng đây không phải đồ của con bà, nhìn lên Tâm thì nó vẫn mặc bộ đồ hôm qua và có phần xốc xếch.
Tâm đâu có dẫn, mà đây là cô gái tối hôm qua Tâm đã cứu, bộ váy vẫn còn nằm đó.
Sao lại có rắn được, chuyện vô cùng lạ.
Bà Tâm cũng bước đến gần rồi mắt bà mở to hơn khi thấy cô gái đang ôm chặt lấy con mình, cô gái này không phải Trúc, và điều đặc biệt cô ấy không mặc đồ.
Cô gái ấy xấu hổ không biết làm sao chỉ đành ôm Tâm thật chặt rồi úp luôn mặt vào đấy, cô mà để người khác biết chắc chỉ có nước độn thổ.
Giờ thì sức nặng của 1 thành 2, Tâm cũng không dám đẩy cô gái này ra vì như thế quá nhẫn tâm, Tâm thì không đành lòng. Dù gì nguyên nhân cũng vì mình mà ra.
Bà Lan nuốt nước bọt khi biết người vừa nói là ai, lần này thì tiêu con của bà rồi.
Còn Tâm thì xanh mặt, vì câu nói của ông ấy. Con gái, mà vào được nhà lên được phòng của Tâm cũng không phải người xa lạ. Thế sao Tâm không biết cô gái này, hay vì Tâm không nhớ.
Thôi rồi, cô gái biết làm gì hơn đây, giờ úp mặt và ôm lấy Tâm đến khi nào. Điều cô lo sợ là đây, hôm qua cô đi dự tiệc thay ba nên tất nhiên ba biết cô ở đâu. Tối cô cũng có gọi cho ba để báo là không về mà ở lại đi vì được bà Lan giữ lại.
Giờ bà Lan mới thấy mình đãng trí, hôm qua đúng là bà có thấy cô bé này và hơn nữa bà còn mời người ta ở lại, giờ thành ra thế này.
Chú hai cũng không tò mò việc cô chủ mình đang có hành động kì quái chỉ chuyên tâm bắt vật cần bắt, chú đang thắc mắc làm sao trong nhà lại có rắn, trong khi vườn đều được xịt thuốc phòng rắn rồi.
Bà Lan cười trừ.
Chắc là bà nên mua thuốc trợ tim mất.
Bà Lan biết mình cũng nên đối mặt rồi, giờ bà nói không phải thì giải thích về những món đồ ấy thế nào, còn nói phải thì cũng sẽ giải thích ra sao.
Nhưng điều người đàn ông quan tâm là con gái của ông ở đâu và vì sao thế này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)