Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 12

340 0 0 0

CHƯƠNG 12

Đọc tin nhắn từ chiếc điện thoại mình vừa nhặt lại Tâm cười trong nước mắt. Tâm cười vì an lòng khi Trúc không sao, còn Tâm khóc, khóc vì mình cũng chỉ là người đến sau. Câu nói đến trước hay đến sau đều không quan trọng theo Tâm nó đúng đấy vì dù Tâm có đến trước Nguyên thì với Trúc, Nguyên vẫn là người cô ấy yêu.

Không gian vắng lặng, hôm nay lại không có trăng. Nguyên đưa Trúc thoát ra khỏi nơi hoảng loạn ấy, Nguyên lo có người đuổi theo nên chưa đưa Trúc về nhà. Rồi lại nảy ra ý định đến cái nơi mà ngày xưa hai đứa cũng thường đến.

  • Cảm ơn vì khi nảy
  • Việc Nguyên phải làm

Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau, rồi cười.

Nước sông cũng không óng ánh vì hôm nay không có trăng, nhưng có vẻ cũng không phải là thiếu ánh sáng.

  • Đom đóm
  • Ừ mỗi lần mình ra đây đều thấy chúng – Nguyên mỉm cười trước sự thích thú của Trúc, dù cô ấy có lạnh lùng đến đâu thì cũng là một cô gái đáng yêu và có sự tinh nghịch dễ thương nào đó. Và Nguyên biết mình đã tìm ra lâu rồi

Trúc biết có ánh mắt đang nhìn mình, vì sao Nguyên lại là người tìm thấy Trúc trong bóng tối thế kia. Như vậy thì làm sao cô có thể bỏ mặc Nguyên, làm sao cô có thể phớt lờ Nguyên, chắc là phải đau thêm chỉ để yêu, nhưng sao nỗi đau ấy chả là gì hết. Khi mà cô biết mình yêu Nguyên, cái này gọi là gì đây, chính cô cũng không rõ.

Chắc chỉ đơn giản là yêu.

Ngồi buồn bên ánh đèn trước hiên, Tâm không muốn nói chuyện với ai, vì trái tim của Tâm sao mà đau thế. Có phải Tâm nên từ bỏ, cứ tưởng nếu Nguyên không làm gì hết thì Trúc sẽ đến với Tâm. Nhưng Tâm đã lầm, vì Trúc không phải người thích lợi dụng để thoát khỏi sự cô đơn. Trời cao thấu hiểu gì chăng, chai rượu trên tay dần vơi đi vơi đi, Tâm khóc, khóc vì không thể kiềm chế được nữa. “Trúc xin lỗi”.

  • Tâm không cần – ném mạnh chai rượu vào một góc Tâm khóc, và hét lên, ba từ ấy văng vẳng trong đầu, sự từ chối thẳng thừng. Có phải cô ấy muốn thà Tâm đau một lần rồi thôi hay không
  • Thành Tâm

Ai đó lay mình thế kia, Tâm say rồi nên không biết ai đâu.

  • Không phải Trúc – và rồi Tâm lại gục gặt, Tâm say nhưng không mất lý trí đến nỗi không biết người đang bên cạnh mình là ai, tất nhiên không phải Trúc

Cô gái mỉm cười, cười vì điều gì.

Từng ánh nắng đầu tiên đã soi rọi, bên gốc cây có hai người đang nằm ngủ rất thanh bình, và tự nhiên.

Trúc mở mắt vì có tiếng chim hót, có chút bất ngờ khi nhìn xuống đùi của mình, Nguyên đang gối đầu lên đấy mà ngủ, mặt thì nhìn dễ thương gì đâu á. Cảnh tượng này nếu cô có máy ảnh là chụp ngay, nhìn Nguyên như một đứa bé to xác vậy. Muốn lắm chạm tay vào khuôn mặt kia ấy thế mà không dám, Trúc chỉ đành ngồi yên mà ngắm nhìn. Có gì đó lạ trên vai mình, đúng rồi thì ra là áo khoác của Nguyên, còn Nguyên chỉ có mỗi cái áo thun và đang co ro. Muốn lấy để khoác lên cho người ta nhưng nếu cô làm vậy thì Nguyên sẽ thức mất, cô muốn nhìn Nguyên lâu hơn chút nữa.

Tay chạm tay Tâm đang nắm tay ai, kì vậy, Tâm ngủ một mình mà. Trấn an để còn bình tĩnh, Tâm nghĩ mình không làm chuyện gì đâu.

  • Sao thế này – Tâm bật thốt nhưng không dám nói lớn, kì thật sao lại ôm người ta, mà là ôm ai đây chứ, hôm qua là Tâm say thật nhưng đang ở nhà kia mà, làm sao có cô gái nào lạ được

Nguyên vươn vai ngáp dài, nhưng vô tình tay của mình lại chạm vào mặt của người ta, hèn chi có cảm giác mềm mềm. Nguyên nhớ khi mình vươn vai trên giường thì chỉ có không khí thôi, giờ mới hiểu đêm qua không về nhà.

  • Chào buổi sáng
  • Chào buổi sáng – để tránh sự ngượng ngùng, Trúc quay sang hướng khác để Nguyên ngồi dậy

Nguyên nhấc người mình lên, thiệt tình ngủ gì kì thế này, lại nằm gần chỗ, chỗ, thật tình Nguyên giận bản thân dễ sợ, mất hình tượng và làm Trúc ngại mất rồi.

Tâm còn chưa biết nên làm thế nào thì đã nghe giọng nhẹ nhàng cất lên.

  • Tôi muốn xuống giường

Thôi tiêu rồi, cô ấy mà không mặc đồ là Tâm xong đời với mẹ, và tất nhiên bản thân của Tâm cũng không hơn gì mấy, phải có trách nhiệm với người ta đấy. Rõ ràng trên người Tâm còn đủ mọi thứ, chỉ là hơi xốc xếch thôi.

  • Ừ, hả - Tâm gật đầu thả lỏng tay sau đó lùi người lại nhưng hình như có gì đó không phải, và đúng như Tâm nghĩ
  • Đừng có nhìn – cô gái mắc cở muốn chết còn Tâm thì há hốc miệng mà nhìn mình, trong khi mình chẳng có lấy mảnh vải che thân
  • Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi cô, tôi xin lỗi tôi không nhìn – Tâm vẫn còn chưa hoàng hồn đấy, trời ạ chuyện gì thế này, Tâm ngơ ngác nhìn theo cô gái

Cô gái vội chạy vào phòng tắm, làm sao đây, khi nảy đừng đòi xuống có phải hay hơn không. Nhưng vì Tâm gác chân chạm vào cái nơi bí mật của mình, làm mặt cô đỏ rần rần, cô sợ mình sẽ có gì đó xấu hổ bị Tâm phát hiện nên phải yêu cầu. Nhưng cô vẫn chưa kịp giật lại cái mềm thì đã bị Tâm nhìn thấy hết.

Bên ngoài Tâm cứ nhìn về hướng phòng tắm, làm sao đây, Tâm cũng chả biết. Dù biết bản thân cũng có lúc buông thả mà làm cái trò tình một đêm thế này nhưng đó là Tâm muốn, còn lần này đâu phải. Mà những cô gái kia ít ra Tâm còn biết họ xuất phát từ đâu, còn cô gái này ở đâu vậy ta.

  • Mẹ vào được không?
  • Mẹ - Tâm cuống cuồng lên, trời ơi làm sao đây. Không biết hôm qua mẹ có biết là có người lạ mặt ở nhà không nữa

Thấy lâu mà không nghe tiếng của Tâm, bà Lan đẩy cửa vào, hôm qua nó uống rượu không biết hôm nay đã tỉnh chưa, bà chỉ lo nó ngủ miết rồi sinh bệnh.

  • Sao bừa bộn vậy con?

Tâm còn chưa biết nói sao thì đã thấy mẹ mình trợn mắt nhìn những thứ vung vãi dưới sàn. Bà nhặt lên, rõ ràng đây không phải đồ của con bà, nhìn lên Tâm thì nó vẫn mặc bộ đồ hôm qua và có phần xốc xếch.

  • Con đừng nói với mẹ là con dẫn – rất muốn nói từ sau nhưng nghe có phần không lịch sự nên bà Lan im lặng mà nhìn Tâm chờ đợi

Tâm đâu có dẫn, mà đây là cô gái tối hôm qua Tâm đã cứu, bộ váy vẫn còn nằm đó.

  • Nhưng sao giống váy của Trúc quá vậy – giờ thì bà Lan mới phát hiện, bà còn định cười thầm thì nghe tiếng hét
  • Chuyện gì vậy? – Tâm ngồi bật dậy và nhảy xuống giường chạy về hướng nhà vệ sinh, không cần suy nghĩ Tâm mở cửa
  • Rắn – cô gái vừa nói vừa khóc, nảy đến giờ cô lạnh mà không dám ra ngoài, vì nghĩ đến tối qua và khi nảy nên chưa biết đối diện với Tâm thế nào. Nhưng giờ thì vừa thấy Tâm cô đã chạy lại rồi ôm lấy thật chặt

Sao lại có rắn được, chuyện vô cùng lạ.

  • Chú hai phòng Thành Tâm có rắn
  • Dạ bà chủ - chú hai vội vàng chạy đi lấy dụng cụ

Bà Tâm cũng bước đến gần rồi mắt bà mở to hơn khi thấy cô gái đang ôm chặt lấy con mình, cô gái này không phải Trúc, và điều đặc biệt cô ấy không mặc đồ.

  • Chú hai khoan đã – nghe tiếng mở cửa Tâm vội nói, vì không thể để người khác thấy tình trạng của cô gái này được

Cô gái ấy xấu hổ không biết làm sao chỉ đành ôm Tâm thật chặt rồi úp luôn mặt vào đấy, cô mà để người khác biết chắc chỉ có nước độn thổ.

Giờ thì sức nặng của 1 thành 2, Tâm cũng không dám đẩy cô gái này ra vì như thế quá nhẫn tâm, Tâm thì không đành lòng. Dù gì nguyên nhân cũng vì mình mà ra.

  • Chị Lan con gái tôi ở đây phải không, mà sao nhà lại có rắn thế kia – giọng của một người đàn ông không phải chú hai

Bà Lan nuốt nước bọt khi biết người vừa nói là ai, lần này thì tiêu con của bà rồi.

Còn Tâm thì xanh mặt, vì câu nói của ông ấy. Con gái, mà vào được nhà lên được phòng của Tâm cũng không phải người xa lạ. Thế sao Tâm không biết cô gái này, hay vì Tâm không nhớ.

Thôi rồi, cô gái biết làm gì hơn đây, giờ úp mặt và ôm lấy Tâm đến khi nào. Điều cô lo sợ là đây, hôm qua cô đi dự tiệc thay ba nên tất nhiên ba biết cô ở đâu. Tối cô cũng có gọi cho ba để báo là không về mà ở lại đi vì được bà Lan giữ lại.

Giờ bà Lan mới thấy mình đãng trí, hôm qua đúng là bà có thấy cô bé này và hơn nữa bà còn mời người ta ở lại, giờ thành ra thế này.

  • Rắn đâu thưa bà chủ
  • Trong phòng – Tâm vội nói rồi ôm cô gái ép sát vào cánh cửa để chú hai không thấy hai người

Chú hai cũng không tò mò việc cô chủ mình đang có hành động kì quái chỉ chuyên tâm bắt vật cần bắt, chú đang thắc mắc làm sao trong nhà lại có rắn, trong khi vườn đều được xịt thuốc phòng rắn rồi.

  • Chị Lan sao vậy, ủa con gái tôi đâu, nó về rồi hả - người đàn ông mỉm cười hỏi lại

Bà Lan cười trừ.

  • Không con bé còn ngủ, mời anh ra ngoài uống nước
  • Cũng được – người đàn ông vui vẻ đồng ý nhưng khi quay đi thì vô tình ông nhìn thấy gì đó quen thuộc, bộ váy của con gái yêu quý đang ở đây, và còn những phụ kiện linh tinh khác

Chắc là bà nên mua thuốc trợ tim mất.

  • Phòng này Ân Nhã ngủ sao? – quay sang hỏi mà người đàn ông nhíu mày, nghiêm túc và không được vui

Bà Lan biết mình cũng nên đối mặt rồi, giờ bà nói không phải thì giải thích về những món đồ ấy thế nào, còn nói phải thì cũng sẽ giải thích ra sao.

  • Thưa bà chủ xong rồi – chú hai bước ra trên tay là một con rắn vừa trưởng thành, cũng không đáng ngại cho lắm

Nhưng điều người đàn ông quan tâm là con gái của ông ở đâu và vì sao thế này.

  • Bên trong còn ai nữa không? – nhịp nhịp chân người đàn ông hỏi

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: