CHƯƠNG 27
Nhưng Nhã thì sao.
- Tâm cần chi phải làm vậy – cuối cùng Nhã cũng lên tiếng, lòng cô bị xáo trộn. Cô không biết vì điều gì Tâm làm thế, vì thương hại có phải không
Dùng hai tay bị trói Tâm giữ lấy hai tay cũng đang bị trói của Nhã.
- Vì Tâm không muốn xa em vào lúc này
- Chỉ lúc này thôi sao?
Câu hỏi được đặt ra và nó cũng gây bối rối, Tâm không nghĩ Nhã sẽ đặt câu như thế.
- Không chỉ là lúc này
- Tâm đùa thôi – cười lắc đầu Nhã không đủ tự tin để nghĩ những gì Tâm nói là dành cho mình
Bàn tay rời khỏi bàn tay khiến Tâm hụt hẩn, là Nhã không tin Tâm.
- Được rồi, kịch bản của ta có cảnh này nhưng diễn viên không phải diễn như thế - thất vọng trước những suy tính ông Đăng nói trong buồn bã
- Kịch bản có thể vẫn được đổi, Trần Đăng dù ông có sắp xếp thì đây cũng là đời thực
- Mà đời thực thì không phải phim để theo sự sắp đặt của đạo diễn – tiếp sau lời Tâm là lời của một người
Người này gây chú ý cho tất cả.
- Thất vọng khi tôi vẫn còn đứng vững hay sao, thưa ông Trần Đăng – là một giọng ngạo nghễ, Nguyên thích nhìn thấy vẻ mặt của Trần Đăng lúc này, bất ngờ và cứ như ông ta chưa tính được rằng sự xuất hiện của mình sau những phân đoạn trước - gây go và khốc liệt
- Giỏi lắm bạn hiền – Tâm không quên dành lời khen cho bạn mình
- Thế nào cảm giác ra sao, tôi đến để sửa lại kịch bản của ông cho đẹp hơn, xác thật hơn. Nghĩ sao mà lại ghép người yêu của tôi với bạn thân của tôi thế. Không được cô ấy là người yêu của tôi – vẫn đứng tại chỗ vì sợ nếu mình bước đến sẽ lộ mọi chuyện, Nguyên cố gắng câu thời gian. Dù biết mình cũng đang ngỗ ngáo nhưng mà Nguyên ghét cách áp đặt của ông ta, Nguyên ghen đấy
Trúc phì cười, không biết từ khi nào mà người yêu của cô thích đặt chủ quyền thế không biết nữa.
Nụ cười của Tâm làm Nhã cảm thấy mình có phải đã quá vội vàng khi kết luận rằng chỉ là Tâm thương hại cô.
- Các người giỏi lắm
- Thả Trúc ra – Nguyên định bước đến để ngăn cô gái kia bắt Trúc đi nhưng không thể, Nguyên mà bước càng dài càng sâu thì sẽ ngã thật
- Về chỗ của Nguyên đi – trước khi bị hai kẻ phía sau kéo đi Tâm không quên nhắc nhở và đẩy Nhã về phía của Nguyên, một nụ cười xuất hiện. Ít ra Tâm biết Nhã sẽ an toàn khi ở đấy
- Bỏ hai đứa nhỏ ra
- Ba – Tâm gọi trong hi vọng, cuối cùng ba đã đến kịp
Ông Tài mắt long lên, người của ông đã có mặt ông không cho phép ai làm hại đến con mình và những người bạn của nó.
- Vậy là cái kẻ hèn nhát kia chưa đến, con thấy chưa Trúc thật ra thì ba của con chỉ có vậy thôi, đê tiện – ông ta nói trong háo hức và cười thật to, nụ cười khiếm nhã
- Đủ rồi, ông đừng nói nữa – Trúc khóc không được mà cười cũng không xong,cô chẳng thể nào nói thay cho ba. Cô không thể nói vì ngay cả cô cũng không tin được ba mình
- Trúc chưa đủ đau lòng hay sao, ông nói đi ông còn muốn dùng bao nhiêu từ ngữ để tổn thương cô ấy nữa. Ông nói ông muốn tốt cho cô ấy nhưng chẳng qua chỉ là ngụy biện, ông mới là người đê tiện – căm hờn Nguyên nghiếm qua kẻ răng, kẻ đó dám làm Trúc của Nguyên đau lòng, dám làm cô ấy đau. Nguyên thề sẽ cho ông ta một bài học cho dù ông ta có lớn hơn Nguyên cả 30 tuổi đây chăng nữa
Tức không biết nên làm gì Nguyên, Trần Đăng kéo Tâm lại và đánh.
- Bỏ nó ra trước khi ông mất tất cả - ba của Tâm cùng người của mình chạy lên, ông sốt ruột, con của mình lời nói nặng mình còn suy nghĩ, thế mà kẻ kia lại đánh nó không chút bận tâm
- Các người lùi lại – nắm lấy Trúc, Trần Đăng thản nhiên ra lệnh
- Lùi lại – ông Tài giơ tay ra hiệu
Trúc gần như nín thở khi người đàn ông hung hãn này dồn mình vào góc tường.
- Tiểu Ánh – bật thốt Trần Đăng cuối người rồi kề mặt mình thật sát mặt của Trúc
Cảm nhận hơi thở của con người này càng gần mình Trúc cắn chặt môi, tay không tự do cô chỉ có thể cản trước ngực của ông ta. Còn chân không ngừng đạp.
Nguyên mặc mọi thứ lao về phía của Trúc.
Cả đoàn người của ông Tài cũng chạy lên, nhanh chóng khống chế tất cả.
Kéo Trúc ra khỏi người của Trần Đăng, Nguyên dùng sức lực còn sót lại trong người mình giữ thật chặt người yêu và đánh cho kẻ điên cuồng kia té ngã, cô ấy đang run rẩy.
- Con yêu nó đến vậy sao? – quay sang nhìn Trúc khi đã bị bắt ông ta hỏi, có lẽ giờ ông ta đã sực tỉnh
- Tôi yêu Nguyên – những hơi thở không còn đều vì vẫn còn run sợ nhưng Trúc vẫn có thể nói, cô nói trong hạnh phúc và nụ cười vẫn trên môi
Gật đầu ông ta cười, nụ cười bình thường giản dị.
Bóng dáng của người đàn ông đã nhiều tuổi ấy dần khuất xa. Một con người yêu chân thành nhưng cũng mù quáng.
- Con có sao không? – ông Phong đã đến nhưng vẫn chưa dám gặp Trúc, ông gọi cảnh sát để đến hỗ trợ
Thật ra ba của Tâm đã đề nghịvới ba của Trúc là để ông đến trước. Đã điều tra Trần Đăng rất thù ông Phong, ông ấy xuất hiện sẽ làm mọi chuyện rắc rối hơn, nên ông Tài mới nghĩ ra cách này. Mình đến để trực tiếp hỗ trợ con ông Phong sẽ gọi cảnh sát chi viện sau.
Ngước nhìn người trước mặt mấp máy môi Trúc không biết nên gọi là gì.
- Con không sao
- Chúng ta về thôi – là tiếng của Tâm
Sóng gió dường như đã tạm thời lắng xuống, cũng không ai biết được phía trước sẽ tiếp tục là gì.
Ngồi bên nhau mà Tâm vẫn chưa biết nên nói sao với Nhã, cô ấy im lặng làm Tâm cũng im lặng theo. Cô ấy đang nghĩ điều gì.
- Tâm chảy máu này – không vô tâm được Nhã lấy khăn chậm chậm lên khéo môi của Tâm, cứ như nó bị toét rồi vậy
Tâm nhăn mặt, vì đau, rồi tay không yên vị nắm lấy bàn tay xinh đẹp mềm mại trên mặt mình.
- Tâm
- Cho Tâm một cơ hội, được không?
Lời nói sao quá đỗi tha thiết, Nhã sợ mình sẽ mềm lòng.
- Tâm biết mình có phần không tốt, Tâm biết em sẽ khó mà chấp nhận, nhưng không sao Tâm chờ được. Vì em biết không, vì Tâm – hít hít vì đau và cũng vì hơi ngại nên Tâm có chút chần chừ, ngượng thật, Tâm nhớ khi mình tỏ tình với Trúc đâu có thế này
- Vì sao? – hỏi không nhìn vào mắt của Tâm, Nhã chỉ tập trung lo cho vết thương trên mặt Tâm
- Vì Tâm nghĩ, mình có tình cảm với em rồi
- Chỉ tình cảm thôi sao
Bối rối Tâm gãi gãi đầu.
Nhã phì cười, trông cũng đáng yêu đó chứ.
- Để xem
- Tâm thật lòng đó, ừ vì trái tim này nó hỏi … hình bóng của em sao cứ ở trong đây thế? - lời nói song song hành động. Tâm đã đặt tay của Nhã lên trước ngực của mình, vì Tâm muốn cô ấy cảm nhận được nhịp tim của Tâm
Mặt Nhã đỏ ửng lên, tay thì run, nhưng cô cảm nhận được nhịp tim của người trước mặt. Thôi thì cô hoang tưởng cũng được, nhưng cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
- Cơ hội thì nhiều quan trọng là ai kia có nắm bắt được không
- Được, ui da
- Thấy chưa, từ từ thôi – nhăn nhó Nhã cẩn thận lau lại, máu lại tuôn ra đây này
Máu tanh nhưng Tâm chỉ ngửi được mùi ngọt ngào.
Nhã cười, nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng lại vương niềm vui không thể che dấu. Thế là cô đã đạt được ước nguyện, hi vọng ước nguyện này không phải chỉ là thoáng qua, mà là hạnh phúc lâu dài.
Có gì đó rất lạ, có phải chăng là hạnh phúc.
- Con ngồi đi
- Dạ - đồng ý trước yêu cầu của mẹ Nguyên, Trúc ngoan ngoãn ngồi xuống nhưng vẫn nhổm người để nhìn vào trong, nhưng chả thấy gì
- Chị xinh thật đấy, bù cho hai của em
- Con bé này – ông Tâm cốc đầu bé Ngân vì tội nhiều chuyện
Bà Liên lắc đầu với hai cha con, tình yêu đồng giới nói xa lạ cũng không xa lạ, nói gần cũng không gần mấy với bà. Nhưng bà có cảm giác con của bà và Trúc có vẻ mặn nồng đấy. Trước đây chúng là bạn chỉ là không ngờ bây giờ lại tiến triển nhanh như vậy.
Nguyên đang được cấp cứu bên trong, khi nảy Nguyên ngã khụy cạnh Trúc khiến người yêu sợ xanh cả mặt. Hết cái chân giờ lại thêm toàn thân, thế này thì làm sao đi làm rồi ai nuôi đây nhỉ.
- Vậy mà chị Trúc cứ đứng ngồi không yên – lên tiếng châm chọc bé Ngân đẩy cái xe lăn về phía Nguyên
Giờ mới cảm nhận được cơn đau, hôm qua đâu có như thế, nhưng thấy xe lăn thì Nguyên nhất quyết không chịu lên.
- Sao con không lên – mẹ của Nguyên thắc mắc
Nguyên khổ sở lắc đầu.
Thấy vẻ mặt nhăn nhỏ của Nguyên vì đau mà ai cũng xót xa, Trúc cầm lòng không được nên đến để dìu cái con người bướng bỉnh này.
- Cảm ơn em – khoác tay lên vai Trúc, Nguyên mỉm cười, thà thế này còn hơn để người khác đẩy, nhưng đau thì vẫn đau
- Con nặng lắm biết không – ông Tâm nhắc nhở
Nghe ba nói vậy Nguyên mới thấy mình bướng.
- Thôi để Nguyên ngồi xe cũng được
- Không sao – mỉm cười Trúc cố gắng đưa Nguyên lại giường để nằm, mặc kệ mọi người đang nhìn bằng ánh nhìn thắc mắc
Do cũng không phải trường hợp đặc biệt gì, với lại Nguyên chỉ bị đau bên ngoài nên có thể nhanh chóng xuất viện. Vì sợ ảnh hưởng đến bên trong nên mới ở lại để theo dõi. Lần trước ở phòng dịch vụ vì cái chân không đi lại được, lần này vẫn đi được thì làm sao bắt Nguyên ngồi xe lăn. Có điều lần này Nguyên bị đau toàn thân.
- Sao con không sang phòng bên đấy, ba đi chuyển lại nha
- Thôi mà ba – giữ ba lại Nguyên nhăn mặt vì giơ tay
- Thôi Nguyên ngoan đi – ngồi xuống bên cạnh, Trúc giữ người yêu của mình, thật khổ tâm đã vậy mà còn động thủ
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)