CHƯƠNG 26
Nhưng đã muộn, vừa quay lại một cú thật mạnh làm Nguyên ngã khụy, máu từ vai tuông ra, còn chân thì cứ như không đứng được.
Nhã phát sợ thật sự, miệng cô không thể nói thêm lời nào, nhìn Nhã không đứng được mà phải lê dưới sàn cố về phía Nguyên, cô còn đau lòng. Còn Nguyên vừa cố chống vừa phải chịu đòn, dù gì thì cũng là con người với nhau có cần tàn nhẫn như thế không.
Nguyên đau lòng nhìn Trúc, nhìn cô ấy hạ người vì mình. Tuy người của Nguyên bị thương nhưng không có nghĩa Nguyên khuất phục, chỉ là do máu chảy trên người Nguyên nên Trúc mới sốt ruộc.
Tiếng khóc cứ hòa vào nhau, cả 4 bạn trẻ của chúng ta đều khóc, khóc vì bản thân, khóc vì đối phương.
Cười hay là khóc, Trúc không biết, chỉ biết cô đang rất đau, muốn tới chỗ người mình yêu chỉ cách có vài mét mà cũng không được. Khiến tâm can cô rối bời.
Tâm nhìn Nguyên, cả hai gật đầu.
Nguyên hạ người nằm xuống, dù gì cơ thể của Nguyên cũng chỉ là thịt và xương, tất nhiên là biết đau.
Nhưng Trúc không phản ứng chỉ nhìn Nhã, rồi lại lẳng lặng đi về phía trước. Có ngoái lại cũng chẳng nhìn thấy Nguyên đâu nữa, cô không biết rồi sẽ ra sao nhưng cô hi vọng Nguyên sẽ gặp may.
Tâm quan sát xung quanh, lạ thật khắp nơi đều là máy quay, tại sao lại như vậy. Chẳng lẽ lời Nguyên nói là đúng, lời đùa ấy là thật sao.
Vậy mà khi ấy Tâm lại bật cười vì nghĩ Nguyên đùa, giờ có lẽ không đùa rồi.
Lời nói căm tức và đe dọa ấy đã làm ông Đăng có chút lung chuyển.
Trúc không thèm nhìn mặt ông ta, cô đi thẳng đến nơi mà người của ông ta chỉ. Con người này độc ác, tàn nhẫn, dám đánh Nguyên của cô, cô sẽ không tha thứ.
Lập tức có một người lao tới đánh Tâm ngã xuống.
Nhưng Tâm vẫn không hề sợ, với loại người này thế là chưa đủ.
Ánh mắt của Trần Đăng cũng dừng ở nơi Trúc.
Điện thoại reo Nguyên vội tìm, đúng là điện thoại của Tâm.
Trần Đăng cau mày rồi nhìn Trúc, con bé muốn nói gì.
Trúc bật cười, cười chua chát.
Trúc không nói gì chỉ cười nhếch môi.
Cứ như đó là sự khinh bỉ mà con bé dành cho mình, điều này càng làm phần dữ tợn trong ông ta trổi dậy.
Tâm lùi lại.
Không biết ông ta định làm gì nhưng Trúc nghĩ đó không phải là điều gì thú vị, ngược lại nó còn đáng sợ.
Cười lớn rồi ông ta tiếp.
Sao lại là kiểu câu hỏi như thế.
Hừ lạnh một tiếng Trần Đăng thất vọng, chẳng lẽ Tâm đã hết yêu Ánh Trúc.
Nhắm mắt Tâm muốn buông xuôi, Tâm phải chọn hay sao. Giờ phút này Tâm không thể đặt tình cảm lên nữa, vì điều Tâm cần phải làm là cố hết sức đưa cả 3 rời khỏi đây.
Nhã vẫn vậy vẫn sợ Tâm khó xử mà rút lui mà chịu thiệt. Nhưng Nhã có biết sự khó xử của Tâm bây giờ là gì không. Không phải là sợ có lỗi với Nhã, mà là sợ có lỗi với Nguyên. Vì Tâm biết bản thân mình và tình cảm với Trúc chưa phải đã là lý do. Tâm lo cho sự an toàn của Nhã, nếu Trúc có chuyện gì thì Tâm biết ăn nói với Nguyên thế nào. Quan trọng Tâm không muốn 2 người họ xảy ra bất cứ chuyện gì.
Trúc nhìn Tâm rồi đưa mắt về Nhã.
Còn Nhã cô hướng Tâm về phía Trúc.
Tâm muốn hét lên, phải chi có Nguyên ở đây thì hay biết mấy.
Con người này đúng là không thể xem thường.
Vì mình sao nghe thật đáng sợ. Trúc cười như không cười, cô đang gặp phải kiểu chuyện gì thế này, chuyện kiểu thế này cả đời cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải.
Quyết định của Tâm làm mọi người bất ngờ.
Trần Đăng cứ nghĩ mình nghe nhầm, không thể nào rõ ràng ông ta đã tính trước mọi chuyện. Chẳng lẽ kịch bản này lại bị sai ở phút cuối hay sao.
Tâm đã không chọn cách mà Trúc cũng như Nhã đã nói. Tâm đi về phía của Nhã rồi mỉm cười nhìn cô.
Nên cười hay nên khóc, quyết định của Tâm làm Nhã bất ngờ, vì điều gì, vì sự thương hai hay sao.
Còn Trúc cô biết nói gì bây giờ, Tâm đã chọn như thế, cô lo Tâm đang dùng sự thương hại, nhưng cô tin mình đã nghĩ sai.
Nhưng Tâm thì không thích cơ hội này.
Mỉm cười Trúc nghĩ cây si tình kia đã dần bật gốc khỏi nhà mình, cũng tốt ít ra nó cũng đã đến được bến bờ hạnh phúc khác. Giờ Trúc đã hiểu vì sao Nguyên thường nói Nguyên và Tâm giống nhau mà chỉ là một điểm. Đó là không thương hại trong tình yêu. Cô đã tin Nguyên và giờ cô nghĩ mình cũng tin Tâm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)