Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 26

328 0 0 0

CHƯƠNG 26

Nhưng đã muộn, vừa quay lại một cú thật mạnh làm Nguyên ngã khụy, máu từ vai tuông ra, còn chân thì cứ như không đứng được.

  • Chú điên rồi, thả Nguyên ra, không được đánh nữa, không được đánh – vừa nói vừa khóc Trúc cứ như đang hét toán lên, người đang bị đánh là người yêu của cô. Không được cô không thể nhìn Nguyên thế này
  • Giữ con bé lại – ông ta vẫn lạnh lùng
  • Tôi thề ông sẽ ngồi tù cả đời – Tâm cũng cố vung ra nhưng cũng không thể

Nhã phát sợ thật sự, miệng cô không thể nói thêm lời nào, nhìn Nhã không đứng được mà phải lê dưới sàn cố về phía Nguyên, cô còn đau lòng. Còn Nguyên vừa cố chống vừa phải chịu đòn, dù gì thì cũng là con người với nhau có cần tàn nhẫn như thế không.

  • Chú muốn gì, chú nói đi, tôi xin chú, tôi xin chú, đừng đánh nữa – Trúc hạ mình quỳ xuống trước mặt ông ta, cô liên tục cầu xin, nhìn Nguyên thế này cô không cầm lòng được

Nguyên đau lòng nhìn Trúc, nhìn cô ấy hạ người vì mình. Tuy người của Nguyên bị thương nhưng không có nghĩa Nguyên khuất phục, chỉ là do máu chảy trên người Nguyên nên Trúc mới sốt ruộc.

  • Con vì kẻ chẳng ra gì đó mà hạ mình thế sao, chú thật thất vọng – kéo Trúc đứng lên nhưng không được ông ta lắc đầu
  • Tôi không cần ông tự hào, tôi yêu Nguyên, vì tôi yêu Nguyên

Tiếng khóc cứ hòa vào nhau, cả 4 bạn trẻ của chúng ta đều khóc, khóc vì bản thân, khóc vì đối phương.

  • Được vậy thì đi theo chú – ra lệnh ngừng cuộc chơi Trần Đăng đi trước
  • Nguyên
  • Nguyên … không sao, em … đừng lo – mỉm cười dù miệng có là máu Nguyên muốn Trúc hiểu một điều, dù có thể nào thì với Nguyên, cô vẫn là người Nguyên yêu, là người mà mãi nụ cười này vẫn dành cho cô

Cười hay là khóc, Trúc không biết, chỉ biết cô đang rất đau, muốn tới chỗ người mình yêu chỉ cách có vài mét mà cũng không được. Khiến tâm can cô rối bời.

  • Em sẽ trở lại
  • Đi thôi

Tâm nhìn Nguyên, cả hai gật đầu.

Nguyên hạ người nằm xuống, dù gì cơ thể của Nguyên cũng chỉ là thịt và xương, tất nhiên là biết đau.

  • Chị đừng khóc nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi – đi bên cạnh Nhã tìm lời để an ủi Trúc như khi nảy cô ấy an ủi mình

Nhưng Trúc không phản ứng chỉ nhìn Nhã, rồi lại lẳng lặng đi về phía trước. Có ngoái lại cũng chẳng nhìn thấy Nguyên đâu nữa, cô không biết rồi sẽ ra sao nhưng cô hi vọng Nguyên sẽ gặp may.

Tâm quan sát xung quanh, lạ thật khắp nơi đều là máy quay, tại sao lại như vậy. Chẳng lẽ lời Nguyên nói là đúng, lời đùa ấy là thật sao.

  • “Tôi nghĩ có khi ông ta là một nhà biên kịch lâu rồi mới tái xuất cũng không chừng. Mẹ của Trúc có khi từng là diễn viên trong những tác phẩm của ông ta, giờ thì là cô ấy và chúng ta”

Vậy mà khi ấy Tâm lại bật cười vì nghĩ Nguyên đùa, giờ có lẽ không đùa rồi.

  • Cho ông biết nếu Nguyên có mệnh hệ nào thì ông đừng trách tôi, cũng không thể nhìn mặt mẹ tôi được nữa đâu

Lời nói căm tức và đe dọa ấy đã làm ông Đăng có chút lung chuyển.

Trúc không thèm nhìn mặt ông ta, cô đi thẳng đến nơi mà người của ông ta chỉ. Con người này độc ác, tàn nhẫn, dám đánh Nguyên của cô, cô sẽ không tha thứ.

  • Thôi được rồi ta cũng muốn kết thúc sớm, bây giờ chúng ta chơi trò chơi cuối
  • Không ai rảnh mà chơi mấy trò nhảm nhí của ông – Tâm phun một ngụm nước bọt rồi nói rít qua kẻ răng

Lập tức có một người lao tới đánh Tâm ngã xuống.

Nhưng Tâm vẫn không hề sợ, với loại người này thế là chưa đủ.

  • Đủ rồi ông muốn chơi trò gì nói đi – Nhã vội lên tiếng khi người kia có động tác tương tự động tác làm Tâm ngã, một Nguyên đã đủ rồi cô không muốn Tâm cũng như vậy. Nếu Nguyên đau thì Trúc đau, thì Tâm đau cô cũng sẽ như thế
  • Việc cô không lên tiếng bảo vệ Trúc, tôi đã bỏ qua giờ còn dám xấc láo
  • Thế ông có biết thế nào là yêu hay không? – lần này bình thản hơn Trúc hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm

Ánh mắt của Trần Đăng cũng dừng ở nơi Trúc.

Điện thoại reo Nguyên vội tìm, đúng là điện thoại của Tâm.

  • Cô chủ chúng tôi điều tra được rồi
  • Nói đi tôi là Hạo Nguyên đây – cố gắng dùng sức để nói Nguyên không thể bỏ lỡ cơ hội nào để cứu cả 4 người

Trần Đăng cau mày rồi nhìn Trúc, con bé muốn nói gì.

  • Ông chẳng hiểu thế nào là yêu
  • Con im đi, không biết thì đừng nói – cảnh cáo Trúc, ông ta có phần hung hăng

Trúc bật cười, cười chua chát.

  • Yêu không phải là ép buộc, điều ông đang làm chả là gì cả, ông ép tôi phải rời xa Nguyên, buộc Tâm đến với tôi, hoang đường
  • Con – giận run tay ông ta đập mạnh xuống bàn

Trúc không nói gì chỉ cười nhếch môi.

Cứ như đó là sự khinh bỉ mà con bé dành cho mình, điều này càng làm phần dữ tợn trong ông ta trổi dậy.

  • Vậy chú sẽ cho con thấy điều chú làm là đúng – nói xong Trần Đăng đứng lên tiến về phía Tâm

Tâm lùi lại.

  • Ông định làm gì nữa đây? – lại là Nhã lên tiếng
  • Như đã nói chơi trò chơi - ông ta trả lời vẫn hướng về phía Tâm không nhìn người hỏi là Nhã

Không biết ông ta định làm gì nhưng Trúc nghĩ đó không phải là điều gì thú vị, ngược lại nó còn đáng sợ.

  • Tôi cho cô lựa chọn giữa sự thật và thử thách
  • Được thôi, sự thật – một lời kêu ngạo nhưng thật ra chỉ là lời trong bước đường khó có sự lựa chọn khác vào lúc này

Cười lớn rồi ông ta tiếp.

  • Giữa Ánh Trúc, và Ân Nhã cô sẽ chọn ai?

Sao lại là kiểu câu hỏi như thế.

  • Thử thách

Hừ lạnh một tiếng Trần Đăng thất vọng, chẳng lẽ Tâm đã hết yêu Ánh Trúc.

  • Vậy thì có hai lựa chọn. Thứ 1 cô chọn một người và cùng người đó rời khỏi đây. Thứ 2 cô cũng chọn một người nhưng sẽ cùng người ấy ở lại đây. Tôi cho cô 5 phút để nghĩ

Nhắm mắt Tâm muốn buông xuôi, Tâm phải chọn hay sao. Giờ phút này Tâm không thể đặt tình cảm lên nữa, vì điều Tâm cần phải làm là cố hết sức đưa cả 3 rời khỏi đây.

  • Tâm và Nhã đi đi – Trúc nói lớn, cô sẽ ở lại vì giờ cô không biết Nguyên ra sao, với lại cô nghĩ ông Đăng sẽ không làm gì cô. Mà có đây chăng nữa cũng không phải bây giờ và ít ra cô còn có cách kiềm hãm ông ta
  • Tâm đi với chị Trúc, em không sao đâu – dù biết lời của mình là ngốc nghếch nhưng nhìn Tâm khó xử thế này Nhã không cam

Nhã vẫn vậy vẫn sợ Tâm khó xử mà rút lui mà chịu thiệt. Nhưng Nhã có biết sự khó xử của Tâm bây giờ là gì không. Không phải là sợ có lỗi với Nhã, mà là sợ có lỗi với Nguyên. Vì Tâm biết bản thân mình và tình cảm với Trúc chưa phải đã là lý do. Tâm lo cho sự an toàn của Nhã, nếu Trúc có chuyện gì thì Tâm biết ăn nói với Nguyên thế nào. Quan trọng Tâm không muốn 2 người họ xảy ra bất cứ chuyện gì.

  • Quá thời gian rồi – nhắc nhở Trần Đăng đang rất tự tin

Trúc nhìn Tâm rồi đưa mắt về Nhã.

Còn Nhã cô hướng Tâm về phía Trúc.

Tâm muốn hét lên, phải chi có Nguyên ở đây thì hay biết mấy.

  • Thế ông đảm bảo thế nào cho người được rời khỏi đây
  • Thế cô chọn thử thách thứ 2 sao?
  • Ông trả lời tôi trước đi

Con người này đúng là không thể xem thường.

  • An toàn rời khỏi
  • Ông chắc chứ
  • Đương nhiên, vì Trúc ta đảm bảo – nhìn sang Trúc, Trần Đăng nói chắc nịch

Vì mình sao nghe thật đáng sợ. Trúc cười như không cười, cô đang gặp phải kiểu chuyện gì thế này, chuyện kiểu thế này cả đời cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải.

  • Được vậy thì ông để Trúc đi, tôi sẽ ở lại với Nhã, tôi chọn thử thách thứ 2

Quyết định của Tâm làm mọi người bất ngờ.

Trần Đăng cứ nghĩ mình nghe nhầm, không thể nào rõ ràng ông ta đã tính trước mọi chuyện. Chẳng lẽ kịch bản này lại bị sai ở phút cuối hay sao.

Tâm đã không chọn cách mà Trúc cũng như Nhã đã nói. Tâm đi về phía của Nhã rồi mỉm cười nhìn cô.

Nên cười hay nên khóc, quyết định của Tâm làm Nhã bất ngờ, vì điều gì, vì sự thương hai hay sao.

Còn Trúc cô biết nói gì bây giờ, Tâm đã chọn như thế, cô lo Tâm đang dùng sự thương hại, nhưng cô tin mình đã nghĩ sai.

  • Ông thấy rồi đó, ông đã lầm
  • Thành Tâm tôi cho cô suy nghĩ lại – cương quyết không thua ông Đăng lập lại một lần nữa cơ hội dành cho Tâm

Nhưng Tâm thì không thích cơ hội này.

  • Vẫn thế thôi

Mỉm cười Trúc nghĩ cây si tình kia đã dần bật gốc khỏi nhà mình, cũng tốt ít ra nó cũng đã đến được bến bờ hạnh phúc khác. Giờ Trúc đã hiểu vì sao Nguyên thường nói Nguyên và Tâm giống nhau mà chỉ là một điểm. Đó là không thương hại trong tình yêu. Cô đã tin Nguyên và giờ cô nghĩ mình cũng tin Tâm.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: