CHƯƠNG 16
Sao sống trên đời là phải che dấu, không muốn nhưng cũng không có can đảm để giải bày, nói ra có khi chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Nguyên tựa lưng vào tường, chân thì nhịp nhịp, đang nghĩ định làm gì thì cánh cửa bật mở.
Nguyên gật đầu rồi nhường lối cho ông Phong, đầu thì suy nghĩ linh tinh.
Nhìn theo Nguyên nheo mắt.
Có lẽ nên quay lại với thực tại.
Tội cho Nguyên buồn rười rượi vì cứ tưởng sẽ khiến người ta ngạc nhiên mà ríu rít, hay ít nhất cũng cười với mình.
Ngồi đối diện với Trúc, sao Nguyên có cảm giác mình bị cô ấy lãng sang một bên thế ta. Thế là Nguyên không yên vị bật ti vi.
Cứ thấy màn hình sáng chớp Trúc mới ngước nhìn, lại phá nữa rồi.
Trúc vẫn không nói gì, cô ngồi yên và tiếp tục đọc báo, nói đọc chứ làm sao mà đọc được, toàn là nhìn nó một cách vô hồn, cho có.
Cười buồn Nguyên lắc đầu rồi quay lưng.
Nhìn Nguyên, Trúc thương lắm, yêu lắm mà sao cũng đau lắm. Một tình yêu đơn phương nếu chỉ tính ngày tháng chắc gì đã đủ.
Tiến thêm lại gần Trúc, Nguyên lắc đầu, đưa tay mình nhẹ nhàng vén làn tóc đang che đi một phần gương mặt thanh tú kia.
Gió vi vu, trời kéo mây đen mấy ai nhìn thấy, vì giờ bầu trời cũng không còn sáng nữa. Có phải lại sắp có mưa như trút nước.
Trúc lùi lại nhưng cô càng lùi lại thì Nguyên càng bước tới. Cô không sợ Nguyên vì cô biết Nguyên sẽ không làm điều gì vượt quá giới hạn khi chưa được sự đồng ý của cô.
Không để Trúc nói thêm lời nào Nguyên đã kéo cô gần mình rồi áp môi mình lên đôi môi đang run rẩy theo từng nhịp của từng lời nói ấy. Nguyên không biết từ lúc nào mà mình lại khao khát chạm rồi hôn lên đôi môi của người con gái này. Có lẽ là Nguyên tham lam nhưng ít ra Nguyên còn xác định được bản thân đang cần gì. Đó cũng chính là cơ hội mà Nguyên dành cho bản thân mình, còn Trúc. Nguyên không biết cô có ghê sợ và xa lánh mình hay không, cô có thể cho Nguyên cơ hội hay không.
Nước mắt rơi, Trúc thả lỏng cả cơ thể, rồi lơi luôn trong vòng tay của Nguyên, có lẽ trái tim đã cãi lệnh của lý trí. Lý trí bảo dừng mà trái tim thì cứ hối thúc và kêu gào. Cô đã bảo chỉ cần thấy Nguyên là cô lại muốn lao vào vòng tay ấy, xấu hổ nhưng cũng là điều cô rất muốn. Giờ đây bên cạnh Nguyên, cơ thể đang dán rất gần, môi lại áp môi. Con tim của cô cứ như không còn là của cô nữa, nếu là bình thường xa cách dù cô có nhớ Nguyên thì cô cũng có thể kiểm soát được nó. Còn bây giờ thì cô đầu hàng.
Một cái tát khi môi của Nguyên rời khỏi môi của Trúc. Nguyên đã cảm nhận được nước trên khuôn mặt mình, và Nguyên cũng biết đó không phải của mình mà là của Trúc.
Trúc không muốn thử thách, cô biết rồi mình sẽ lại bại dưới tay Nguyên, con tim của mình lại bị khuất phục trước những gì Nguyên làm cho mình. Nhưng cô cũng không thể dễ dàng chấp nhận được, cô cũng có nỗi khổ riêng.
Và Nguyên cũng không hề oán trách, Nguyên biết muốn có được hạnh phúc là phải phấn đấu, hạnh phúc có thể sẽ tự tìm đến mình nhưng muốn giữ thì phải phụ thuộc vào chính bản thân mình.
Mưa như trút nước, ào ào. Trúc ngồi lặng thin từ lúc Nguyên rời khỏi, cô không nói thêm lời nào sau câu nói cuối cùng mà Nguyên nói ở đây.
“Ầm”
Trúc vừa nói xong đã thấy Nguyên tiến đến gần mình nắm lấy tay mình và ôm chặt.
Trúc còn nhớ giọng cười ngày hôm ấy của Nguyên, vừa thách thức ông sấm vừa làm cô vui. Cảm giác an toàn đến.
Ôm hai vai mình Trúc muốn tìm cảm giác an toàn nhưng sao không có.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)