CHƯƠNG 17
Mưa, mưa rơi làm gì cho lòng Tâm thêm nặng sầu. Ngồi buồn nhìn màn đêm tối tăm cùng những hạt mưa cứ thi nhau rơi xuống Tâm tự cười chính mình. Tâm đã nhớ việc hôm ấy, sau hơn 1 tháng lao đầu vào công việc cuối cùng Tâm cũng có thể dũng cảm mà chấp nhận sự thật. Sự thật đã khiến mọi chuyện chệch quỹ đạo ban đầu của nó. Giờ không những đối diện với Trúc, Tâm không dám mà ngay cả với Nhã. Tâm không ngờ cái phần thú trong người mình lại bộc phát mạnh mẽ như vậy và người gánh chịu lại là một cô gái lương thiện – Ân Nhã.
“Chai rượu buông lơi Tâm ngước nhìn người vừa gọi tên mình, rõ ràng không phải Trúc, Tâm biết điều đó. Rồi người đó dìu Tâm vào phòng.
Giờ thì Tâm cũng mặc ai đứa vào.
Nhã ân cần tháo giày rồi chỉnh sửa tư thế cho cái tên bượm rượu này, cô phì cười trước vẻ mặt đáng yêu của Tâm. Say mà cũng dễ thương. Nhưng đến lúc cô đứng lên chuẩn bị về phòng thì cô nghĩ mình nên rút lại những suy nghĩ vừa rồi. Người say đa phần đều mất tự chủ, và có phải cô sẽ là nạn nhân tiếp theo, nhưng đâu dễ vậy.
Giọng nói nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ nhưng không có tác dụng với Tâm vào lúc này. Tâm vẫn đè mạnh Nhã xuống giường, hai tay mình giữ chặt hai tay của cô ấy, chân mình cũng quấn lấy chân của cô ấy.
Nhã không muốn la lên, không phải cô buông thả mà vì cô không muốn lớn chuyện, nếu mẹ của Tâm hay người trong nhà biết thì không hay chút nào. Nên cô đành khuyên nhủ Tâm, và nếu không được thì cô đành bạo lực.
Câu thứ hai nhưng Tâm vẫn không nghe, lần này một tay của Tâm đã không yên vị.
Người say nhưng sao lại mạnh như vậy.
Tâm giận, Tâm nghĩ đến những gì mà mình âm thầm chịu đựng trong cái tình yêu vô vọng. Tâm thừa biết người đang nằm phía dưới mình không phải Trúc, sao Tâm lại trở nên hung bạo như vậy. Giờ Tâm sấn tay mình bóp chặt miệng của Nhã lại rồi hôn hít khắp nơi ngoài lớp áo trên vùng ngực.
Nhã đau vì cú ngã không định trước nên cũng yếu dần sức chống cự, cô cố vùng nhưng đau quá nên không được. Chẳng lẽ khi say Tâm lại đáng sợ như vậy, nhưng cô cũng không thể bỏ cuộc.
Nghe Nhã gọi tên mình Tâm vẫn không màng, Tâm nhấc Nhã lên rồi đặt cô xuống giường tiếp tục việc mình muốn.
Sao sức lực của Nhã đi đâu hết thế này, nếu là người khác có lẽ cô đã liều mình nhưng sao với Tâm thì cô lại yếu thế thế kia. Trời ơi cô muốn hét lên, chẳng lẽ cô bị điên hay sao, vừa muốn chống lại vừa muốn buông tay. Vì mệt vì không thể, và vì cái gì đó cũng được gọi là dục vọng trong cô nhưng chỉ là dành cho Tâm.
Môi áp môi Tâm hôn siết vào đôi môi khiêu gợi ấy, tay vẫn giữ hai tay của Nhã, giờ thì thế của Tâm mạnh hơn rất nhiều. Tay còn lại Tâm đã bắt đầu đưa xuống vùng tam giác bí ẩn làm Nhã oằn người vì bị kích thích, trong mắt Tâm sao lại có ngọn lửa ham muốn và có gì đó gọi là trả thù. Thật ra thì chuyện tình cảm không đến được với nhau cũng đâu phải là lỗi do nhau, nhưng sao hôm nay Tâm lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.
Chiếc váy được kéo ra cũng là lúc những giọt nước mắt đầu tiên của Nhã đã rơi, cô vẫy vùng nhưng không thể, hai chân của Tâm giữ quá chặt cơ thể vừa bị đau của cô.
Tâm vẫn tiếp tục hôn môi của Nhã, khi cảm giác có nước chạm vào mặt mình Tâm mới ngẩng nhìn, cô gái phía dưới không hợp tác cũng không chống trả, điều này càng làm cái mảnh thú trong Tâm trỗi dậy và gia tăng thêm sự chiếm đoạt. Tâm cúi người và hôn lên vùng ngực của Nhã, rồi từ từ gỡ luôn phần vãi đang che đi vùng ngực gợi cảm ấy. Trước mặt Tâm bây giờ là thứ dục vọng khó cưỡng lại được.
Nhã mặc, cô đã đẩy, đã cào đã đạp đã vẫy vậy mà Tâm vẫn không buông tha. Có lẽ cô cũng đã trở thành người dễ giải từ giây phút này, cũng không thể thoát được. Miệng của cô không thể mở lên vì đã bĩ Tâm cướp lấy và làm cô hụt hơn.
Tiếng ren khẽ khẽ cuối cùng đã phát ra, Tâm cười nụ cười khó hiểu phải chăng đó là nụ cười của sự chiến thắng.
Nhã đau vì đây là lần đầu tiên cô bị người khác xâm nhập vào vùng kín, nơi tư mật luôn được bảo vệ.
Mảnh vải cuối cùng trên cơ thể của Nhã cũng đã được ra ngoài, giờ đây hiện ra trong mắt Tâm là một cơ thể trần trụi nhưng lại rất thanh tao và sáng như ngọc thạch. Có phải sau ít phút nữa chính Tâm sẽ là kẻ phá hủy đi sự trong sáng, thanh tao ấy.
Có lẽ có gì đó chạnh lòng, tỉnh táo vài giây Tâm đưa tay lau đi từng dòng nước mắt đang chực chờ rơi. Nhưng sau đó Tâm lại cho phần thú của mình hiện ra, không thương tiếc Tâm liên tục xâm chiếm phần nhạy cảm và quý giá của Nhã.
Tâm cứ tha hồ mà vào trong mình làm Nhã không thể kiểm soát được nữa, cô đã trở nên xấu hổ, trơ trẻn thật rồi. Vì cô đang đạt khoái cảm, cô biết làm sao đây, kiềm chế không phát ra âm thanh của dục vọng nhưng sao lại vẫn thua. Hai chân trần trụi của cô báu chặt vào hai chân của Tâm, còn hai tay thì vẫn phải níu kéo chiếc áo trên người của Tâm. Toàn cơ thể của cô bây giờ đã là của Tâm, không có ngóc ngách nào mà Tâm chưa chạm đến, mà Tâm không làm cô oằn người và khẽ rên.
Tiếng rên ấy kích thích Tâm nhiều hơn, và Tâm càng vào sâu hơn cho dù biết người phía dưới mình đang cố gắng. Khoái cảm là gì trong chuyện này, người ta nói hai đứa con gái thì làm tình thế nào, hai thằng con trai rồi đấu kiếm với nhau à. Bật cười chua chát Tâm càng tiếng sâu và mạnh hơn, vì đó là sự căm tức.
Nhưng Tâm có biết khoái cảm thì cũng có giới hạn, Tâm đang đi quá sâu. Điều này làm Nhã mệt mỏi và đau đớn chứ không còn là sự dễ chịu. Cho dù cô biết mình từ bị cưỡng ép đã thành tự nguyện nhưng cô vẫn không thể chấp nhận sự dày vò.
Lần này Tâm dừng thật, trước khi kết thúc cuộc hoan tình Tâm cuối xuống hôn lên phần nhũ hoa bên ngoài vùng kín của Nhã, nước rất nhiều, mỉm cười Tâm nghĩ mình cũng không làm người phía dưới thất vọng.
Chắc rằng Tâm sẽ lãnh một cái tát khi Nhã phát hiện Tâm nghĩ như vậy.
Nhã không còn sức để mà đi, chỉ có thể nằm đó mặc cho Tâm ôm chặt lấy mình. Cô úp mặt vào ngực của Tâm mà khóc, cô còn gì nữa trên cơ thể là nguyện vẹn. Dù biết trinh tiết hiện giờ có nhiều người không quan tâm, nhưng nếu trao cho người mình yêu vẫn tuyệt hơn. Nhưng sao cô không thể hận được người này, hay vì chính cô cũng đã bị người này đánh cắp không chỉ phần đời con gái mà còn cả trái tim.”
Tiếng sấm làm Tâm lật đỗ cả ly rượu của mình, chuyện ấy vẫn còn đọng lại trong đầu. Tiếng van xin, rồi tiếng dục vọng cứ bám lấy Tâm suốt thời gian từ lúc xảy ra chuyện ấy đến giờ.
Ông Tài nhìn con giây lát.
Đưa tay vuốt tóc mình Tâm lắc đầu rồi đi lại giường.
Về nước cũng được 1 tuần mà ông vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Tâm, ông cũng đã nghe việc mẹ nó kể. Lúc đầu giận lắm muốn gọi nó về để mà làm cho ra lẽ nhưng khi ấy nó lại đang kí hợp đồng ngoài Đà Nẵng. Sau đó vợ của ông cũng đã giải thích và nói về tình trạng của Tâm nên ông cũng lắng xuống.
Tâm chỉ cười lắc đầu.
Đúng là có những chuyện có gia đình vẫn sẽ tốt hơn. Là một người đồng tính được gia đình chấp nhận không chỉ là hạnh phúc mà còn là một niềm tự hào, an vui. Tâm có tất cả, có thể nói Tâm là một trong những người đồng tính may mắn hiếm hoi của cộng đồng, khi có gia đình, tiền bạc và cả sự phục tùng.
Màn đêm buông xuống, con người chìm vào giấc ngủ, nhưng đâu phải là hoàn toàn. Trên đời không gì là tuyệt đối và tính tương đối thì vẫn luôn tồn tại.
Công việc thì vẫn phải lao theo, cũng chính điều đó cuốn con người vào những cái vòng lẫn quẩn, nếu chỉ biết có công việc thì cũng không ổn. Trúc không lẫn tránh Nguyên nhưng cũng không có can đảm để gặp, sao cô trở nên nhút nhát thế không biết. Mấy hôm nay cô cứ thường nhận được tin nhắn của Nguyên, vào buổi sáng là chúc một ngày mới, buổi trưa là nhắc nhở nghĩ ngơi và buổi tối là chúc ngủ ngon. Nguyên không gọi, chắc vì Nguyên sợ cô không bắt máy.
Một đồng nghiệp trong tòa soạn giơ bó hoa lên.
Lại là những lời khen ngợi, ngưỡng mộ và ganh ghét. Trúc không quan tâm mấy, chỉ cười với mọi người rồi đem bó hoa đi về phía băng công của văn phòng. Nhìn xuống đường thì vẫn là từng dòng xe nối tiếp nhau.
“ngày mới làm việc vui vẻ, đừng ném nó nha đau nó đấy, Nguyên biết Trúc rất thương hoa tiếc ngọc mà”
Kèm theo đó là hình mặt cười, không muốn cười cũng không được. Cảm giác đang yêu và được yêu nó vui thích thế đấy.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)