Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 11

356 0 0 0

CHƯƠNG 11

Nguyên đâu cần làm thế, vì làm thế để làm gì. Nếu chỉ vì chuyện tình cảm mà trở mặt thì trên đời này làm gì có hai chữ tình bạn. Nói chuyện với Tâm xong cũng đã 9 giờ tối, Nguyên nghĩ mình nên đi ngủ. Cũng mệt thật, vừa về lúc trưa là dẫn nhỏ em đi mua đồ, vì Nguyên cần đồ mới cho buổi tiệc sắp tới của công ty. Nói mới thôi chứ thật ra Nguyên chỉ mua thêm áo sơ mi và áo thun, vì cũng gần tết rồi. Mà hay ở chỗ khi nảy Nguyên mua cho bé Ngân chứ không phải mình. Nằm thì sẽ suy nghĩ, Nguyên nào muốn bản thân tự làm khó mình, chỉ là cứ lấn cấn trong đầu.

  • Gì thế - ngồi bật dậy Nguyên chạy vào phòng tắm, tạt thật nhiều nước vào mặt. Vì sao ư, vì Nguyên thấy Trúc, cô ấy đang cười với Nguyên, nụ cười đầu tiên mà cô ấy cười với Nguyên từ lúc Nguyên biết cô ấy. Nụ cười ấy đã làm Nguyên xao xuyến nhưng khi ấy nụ cười của cô Hà hiện ra làm Nguyên hoang mang, vì trong lòng của Nguyên vẫn là cô. Còn giờ, sao chỉ có mình nụ cười của Trúc
  • Mày là người xấu, mày không tốt – Nguyên lại tạt nước vào người, nhìn mình trong gương Nguyên muốn xem thử bộ mặt thật của mình. Nguyên yêu cô, đúng nhưng còn Trúc, Nguyên phải lý giải thế nào. Tuột người xuống cạnh cửa Nguyên nhìn về một hướng vô định, tại sao Nguyên lại nhớ tiếng nói giọng cười của Trúc. Từ ngày vào thành phố để học và ở cùng ba mẹ, dường như cảm giác nhớ cô không còn làm Nguyên đau nhiều nữa. Chỉ là khi gần cô hay nhắn tin, nói chuyện thì Nguyên lại phải kiềm chặt tình cảm trong mình. Còn ở đây ở bên Trúc, cứ như mọi thứ không bị xáo trộn, nó bình thản đến nhẹ nhàng. Cho dù người ta nói Trúc là công chúa băng giá thì với Nguyên cô ấy vẫn rất ấm áp. Vuốt tóc rồi vuốt mặt Nguyên cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến những hình ảnh mà mình nhìn thấy, hình ảnh Trúc và Tâm gần nhau, ôm nhau, hình ảnh Trúc bên cạnh bà Lan. Nhưng Nguyên có quyền không thích hay sao, khi mà ánh nhìn lo lắng yêu thương mà cô ấy dành cho Nguyên, Nguyên đã không chú ý đến, đã vô tâm và rồi vô tình làm tổn thương người ta, vậy thì Nguyên được phép đòi hỏi điều gì

Hỏi, thì sẽ hỏi thế nào và hỏi ai. Đó cũng chỉ là câu hỏi, còn câu trả lời thì sẽ đến từ đâu và xuất phát từ đâu.

Một ngày lại bắt đầu, Nguyên vẫn phải đi làm dù là thứ bảy, cũng tốt làm cho không suy nghĩ lung tung.

Chuyến công tác dời lại vì Trúc không muốn để mẹ của Tâm buồn khi vừa về nước, Tâm lại đi làm suốt ngày nên không có thời gian nhiều cho bà.

Tâm đã giải thích với mẹ vì sao cái tay của mình bó bột, mừng là mẹ đã thông cảm. Giờ Tâm phải lao vào làm vì cũng sắp đến cuối năm, đang chạy nước rút để thu hồi vốn và tính tiền lời, để còn chi trả cho cổ đông. Tâm mà làm không xong sẽ bị ba bắt qua lại đó mà đào tạo, không được Tâm vẫn còn chưa có hành động gì mà.

Hành động là hành động gì, bà Lan nhiều lần nhắc khéo thế mà con của bà cứ im hơi. Yêu người ta thì nói, mà nói rồi thì nó lại cứ chần chừ, như vậy có phải sẽ lỡ nhiều thứ hay không. Nhưng dù Tâm không đến được với Trúc thì cũng không sao. Bà vốn dĩ rất thích cô bé này, ngoan hiền lại giỏi bà có con gái cũng như không có nên rất có cảm tình với Trúc. Còn việc Tâm cứ như con trai, với ông và bà không vấn đề. Nó bộc lộ từ nhỏ chứ có phải mới đây. Trước khi về Việt Nam ở bên ấy nó cứ bám lấy cô bé con lai của đối tác làm ăn với ba nó, làm người ta sợ quá mà cắt đứt quan hệ luôn. Thấy con buồn nên ông và bà mới cho nó Việt Nam, và chuyện tình cảm cũng không can thiệp quá sâu. Miễn sao có ai đó kiềm hãm được tính hiếu động, ăn chơi của nó và giúp nó biết cầu tiến là được.

Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Nguyên còn một cái hẹn ở nhà Tâm nên phải tranh thủ về, cũng không tham gia buổi tiệc chia tay một đồng nghiệp, dù gì mình cũng là người mới nên Nguyên chọn phương pháp gửi quà và gửi lời hỏi thăm. Người ta cũng rộng lượng, xong một chuyện giờ là đến nhà của Tâm.

Tâm muốn sốt với mẹ, cứ tưởng bà chỉ mời Nguyên, Trúc cùng Tuấn và Trang ai ngờ lại đông như vậy. Hèn gì hồi sáng Tâm nghe chị người làm nói là phải cùng chú 2 đi chợ, vì xách đồ nhiều. Vậy mà Tâm còn trêu chị ấy, giờ thì hay rồi Tâm phải cười đến mỏi cả quai hàm. Nào là bạn của mẹ rồi con bạn của mẹ, bạn của Tâm có mấy người đâu, có cả con bạn của ba nữa chứ, sao mà đông thế.

  • Mẹ định hại chết con của mẹ à
  • Không chết được đâu – nói xong bà Lan cười mãn nguyện, ra ngoài đón tiếp khách của mình

Sao đông quá vậy, Nguyên chỉ nhận ra vài người thôi, vì có gặp vài lần. Cười lắc đầu Nguyên biết Tâm đang khổ thế nào.

  • Thưa cô
  • Con vào mà phụ nó, nó cứ lảm nhảm riết hà – thấy Nguyên, bà Lan tươi cười rồi nói luôn
  • Dạ - Nguyên thật nễ mẹ của Tâm, giờ thì người khổ tâm là Tâm chứ ai, cũng không phải lần đầu nên Nguyên cũng quen rồi

Khách cứ đến, Tâm phải kêu cả trợ lý của mình rồi mấy chú cũng như mấy bác thân thiết đến tham dự, nói là tham dự chứ thật ra là dẹp loạn giúp. Mẹ chỉ được cái bày trò dù biết trò này của mẹ cũng hay, vừa tạo quan hệ làm ăn lại thêm sự thâm tình ngoài đời. Tâm cũng biết vì bà sợ Tâm ở đây sẽ bị ăn hiếp, nên muốn tìm đồng minh cho Tâm.

  • Có mẹ thế này thích nhỉ
  • Để tôi nói với mẹ của Nguyên đổi nha

Nói xong cả hai bật cười vì ý nghĩ trẻ con của mình.

  • Vào đi nhìn gì – Trang đẩy nhẹ Trúc bảo vào trong nơi Nguyên và Tâm đang đứng

Trúc vẫn chần chừ, để bà Lan vui Trúc đang mặc chiếc váy mà bà ấy mua tặng mình, thì ra mẹ đang giúp con. Điều đó cũng không làm Trúc e ngại bằng việc Nguyên sẽ biết, nếu Nguyên biết có phải Nguyên sẽ nghĩ là Trúc và Tâm có gì đó với nhau rồi lại xa cô hơn. Mà nếu Nguyên nghĩ vậy thì sao, với Nguyên cô cũng chỉ là một người bạn. Buồn khi nghĩ về điều này nhưng Trúc vẫn vào trong, cô cũng không biết mình nên làm gì, hay cứ trôi cùng thời gian.

  • Em nghĩ xem hai đứa nó sẽ nhìn Trúc sao, há hốc mồm hay là ngay ngất
  • Em không biết, mà dù có vậy cũng không sao, nhưng nếu anh vậy thì có sao đấy – quay qua nhìn Tuấn, Trang vừa cười vừa nói không quên nghiếm răng

Tuấn vội bỏ ly rượu xuống rồi cười xòa xoa bóp vai cho vợ yêu tương lai.

Trang gật gù.

  • Kệ tụi nó, để em xem đứa nào đến chỗ em rồi khóc bù lu bù loa
  • Em làm như tụi nó mít ướt lắm vậy – trề môi Tuấn cốc đầu Trang

Trang nhăn mặt, cô hậm hực.

Nhưng sau đó Tuấn ôm Trang từ phía sau thỏ thẻ.

  • Anh yêu em

Làm mặt Trang đỏ bừng vì ngượng.

Đanh đá, nghịch ngợm và tinh ranh thế đấy mà cũng có lúc chịu khuất phục trước người mình thương.

  • Em đẹp lắm – một người con trai lịch lãm trong bộ vest đen bước đến gần chỗ của Trúc, anh ta nhìn cô mà trong lòng thì đang suy tính
  • Đúng là rất đẹp – lại một người khác bước đến phía Trúc, người này kênh với người con trai đến trước

Và hai người nhìn nhau không chớp mắt, cứ như khiêu chiến.

Tẻ nhạt thật, Trúc ước gì mình có thể rời khỏi đây ngay lập tức.

  • Cảm ơn hai người nhưng tôi muốn qua đấy

Hai người ngừng nhìn nhau mà quay sang nhìn Trúc.

Bên phía mà Trúc muốn đến có hai người đang với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và họ vẫn đang chăm chú nhìn Trúc.

Không ngờ bộ váy ấy lại hợp với Trúc như vậy, Tâm thật sự ngất ngây trước vẻ đẹp của Trúc, cô ấy đẹp thật.

Đẹp thế mà khi xưa lại lạnh lùng, đó là suy nghĩ của Nguyên. Nhưng vẻ lạnh lùng kia tan biến từ khi nào rồi, mỉm cười Nguyên biết bản thân mình đã phản bội tình cảm của quá khứ, cái quá khứ với sự yêu thương chỉ có thể kết thúc chứ không kết quả. Hiện tại là đây, và Nguyên biết mình cũng là kẻ xấu xa, vậy thì có ai chấp nhận kẻ xấu xa này một lần nữa hay không. Nguyên nghĩ thế chưa hẳn chỉ vì nét đẹp của Trúc, với Nguyên cô ấy luôn xinh đẹp và tinh nguyên. Mà là Nguyên không thích người ta nhìn cô ấy với vẻ thèm thuồng, vì Nguyên lo lắng, chỉ là Nguyên chưa thể bước tiếp, bên cạnh Nguyên lại có một người quá chân thành.

  • Cúp điện rồi

Đèn tắt cả Nguyên và Tâm theo quán tính nhìn lên trần nhà.

  • Tâm nghĩ vô tình hay cố ý
  • Tôi không rõ nhưng tôi nghĩ linh tính của chúng ta không thừa

Tâm vừa dứt lời cả Nguyên cùng Tâm chạy về phía Trúc đang đứng khi nảy. Sở dĩ Tâm nói vậy là vì trước khi Nguyên về quê hai người đã nói chuyện với nhau về người đàn ông lạ mặt và cả việc có người muốn chạy xe đâm thẳng vào Tâm và Trúc.

  • Chú hai có bên mẹ con không?
  • Có thưa cô chủ
  • Chú đừng để mẹ con đi đâu hết, bảo vệ mẹ của con
  • Dạ cô chủ
  • Tâm chạy về phía sân khấu đi con – bà Lan nói nhanh qua điện thoại

Tâm bị va vào ai đó và làm rơi mất điện thoại nên không nghe mẹ nói rõ.

Hai người khi nảy định kéo Trúc đi đâu đó nhưng may là Trúc đã chạy được.

  • Cô Trúc theo chúng tôi
  • Bỏ ra – Trúc còn chưa xác minh được là ai thì đã bị hai người đàn ông lạ mặt kéo đi, cô kêu lớn để cầu cứu

Nhưng không gian quá lộn xộn có ẩu đã nên mọi người càng nhốn nháo hơn.

  • Bắt máy đi, quên mất cô ấy mặc váy – Nguyên cố gắng nhìn để tìm, chỉ tiếc là Nguyên lại bị quán gà về đêm, không có đèn thì thua luôn. Gọi điện để thấy ánh đèn điện thoại của Trúc nhưng sực nhớ cô ấy mặc váy

Cũng không phải là hết hi vọng.

  • Bỏ ra
  • Mong cô đừng khán cự - một người bị Trúc đá mạnh vào chân nên ngã khụy xuống còn một người thì vẫn đuổi theo Trúc
  • Au – hai người va vào nhau, Trúc chả biết là ai nữa, nhưng hình như là cái tên khi nảy đã có lời khen dành cho Trúc
  • Bắt được em rồi nha – tên đó cười khiếm nhã, và tiện tay sờ soạn gì đó

Tiếc cho hắn Trúc không phải cô gái chân yếu tay mềm mà hắn muốn làm gì làm.

  • Cái quái gì thế này – một cái càng cua, mà nói đúng hơn một con cua đang kẹp vào bàn tay dơ bẩn của hắn ta

Trúc bật cười trước cảnh tượng ấy, trong hoàn cảnh hoản loạn này vẫn cười được là do tên Hạo Nguyên ảnh hưởng cô đấy.

  • Im lặng

Trúc gật gật đầu, hình như là giọng của người quen.

  • Trúc – vừa thấy Trúc, Tâm đã chạy đến
  • Buông ra

Tâm thấy Trúc la to nên vội chạy lại và tiện tay cho tên háo sức trong lúc hoản loạn thế này một bài học.

  • Lần sau đừng xuất hiện ở nhà Thành Tâm này nữa – tức giận Tâm quát

Tên đó vội bỏ chạy.

  • Trúc có sao không, không phải – lúc đầu là vui mừng, vui mừng vì mình là người đầu tiên tìm ra Trúc mà bên cạnh và bảo vệ cô ấy nhưng sau đó là sự thất vọng, khi cô gái trước mặt chỉ là mặc chiếc váy giống với Trúc

Cô gái hơi buồn vì mình không phải là người mà người ta cần gặp.

  • A
  • Cô sao vậy? – vội đỡ lấy cô gái, Tâm lo lắng hỏi, dù gì cũng là khách của mình và cũng biết thái độ khi nảy ít nhiều cũng làm cô gái ấy không vui nên Tâm cũng cần chỉnh chu lại thái độ của mình

Cô gái không nói gì chỉ ôm chân của mình vì đau.

  • Chảy máu rồi – Tâm tháo cà vạt ra rồi băng lại nơi bị thương, cũng không quên kè cô gái đến chỗ an toàn hơn
  • Cô chủ? – một người chạy đến cúi đầu trước Tâm

Đèn đã sáng điều đầu tiên Tâm quan tâm là Trúc đang ở đâu nhưng không thấy.

  • Hỏi xong thì giao cho cảnh sát
  • Dạ cô chủ - người đó lại cung kính rồi giải những tên gây rối vào phía nhà kho
  • Mẹ có sao không?
  • Không, con sao rồi còn đây là ai – bà Lan tất nhiên là không sao, vì bà được bảo vệ kĩ mà

Tâm không nói gì chỉ lắc đầu rồi đưa cô gái cho chị hai để xem vết thương.

Ánh mắt buồn bã của con làm bà Lan cũng chạnh lòng, bà đang giúp hay là bà đang làm con thêm đau khổ.

  • “Trúc không sao, nhưng tạm thời chưa thể xuất hiện”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: