CHƯƠNG 11
Nguyên đâu cần làm thế, vì làm thế để làm gì. Nếu chỉ vì chuyện tình cảm mà trở mặt thì trên đời này làm gì có hai chữ tình bạn. Nói chuyện với Tâm xong cũng đã 9 giờ tối, Nguyên nghĩ mình nên đi ngủ. Cũng mệt thật, vừa về lúc trưa là dẫn nhỏ em đi mua đồ, vì Nguyên cần đồ mới cho buổi tiệc sắp tới của công ty. Nói mới thôi chứ thật ra Nguyên chỉ mua thêm áo sơ mi và áo thun, vì cũng gần tết rồi. Mà hay ở chỗ khi nảy Nguyên mua cho bé Ngân chứ không phải mình. Nằm thì sẽ suy nghĩ, Nguyên nào muốn bản thân tự làm khó mình, chỉ là cứ lấn cấn trong đầu.
Hỏi, thì sẽ hỏi thế nào và hỏi ai. Đó cũng chỉ là câu hỏi, còn câu trả lời thì sẽ đến từ đâu và xuất phát từ đâu.
Một ngày lại bắt đầu, Nguyên vẫn phải đi làm dù là thứ bảy, cũng tốt làm cho không suy nghĩ lung tung.
Chuyến công tác dời lại vì Trúc không muốn để mẹ của Tâm buồn khi vừa về nước, Tâm lại đi làm suốt ngày nên không có thời gian nhiều cho bà.
Tâm đã giải thích với mẹ vì sao cái tay của mình bó bột, mừng là mẹ đã thông cảm. Giờ Tâm phải lao vào làm vì cũng sắp đến cuối năm, đang chạy nước rút để thu hồi vốn và tính tiền lời, để còn chi trả cho cổ đông. Tâm mà làm không xong sẽ bị ba bắt qua lại đó mà đào tạo, không được Tâm vẫn còn chưa có hành động gì mà.
Hành động là hành động gì, bà Lan nhiều lần nhắc khéo thế mà con của bà cứ im hơi. Yêu người ta thì nói, mà nói rồi thì nó lại cứ chần chừ, như vậy có phải sẽ lỡ nhiều thứ hay không. Nhưng dù Tâm không đến được với Trúc thì cũng không sao. Bà vốn dĩ rất thích cô bé này, ngoan hiền lại giỏi bà có con gái cũng như không có nên rất có cảm tình với Trúc. Còn việc Tâm cứ như con trai, với ông và bà không vấn đề. Nó bộc lộ từ nhỏ chứ có phải mới đây. Trước khi về Việt Nam ở bên ấy nó cứ bám lấy cô bé con lai của đối tác làm ăn với ba nó, làm người ta sợ quá mà cắt đứt quan hệ luôn. Thấy con buồn nên ông và bà mới cho nó Việt Nam, và chuyện tình cảm cũng không can thiệp quá sâu. Miễn sao có ai đó kiềm hãm được tính hiếu động, ăn chơi của nó và giúp nó biết cầu tiến là được.
Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Nguyên còn một cái hẹn ở nhà Tâm nên phải tranh thủ về, cũng không tham gia buổi tiệc chia tay một đồng nghiệp, dù gì mình cũng là người mới nên Nguyên chọn phương pháp gửi quà và gửi lời hỏi thăm. Người ta cũng rộng lượng, xong một chuyện giờ là đến nhà của Tâm.
Tâm muốn sốt với mẹ, cứ tưởng bà chỉ mời Nguyên, Trúc cùng Tuấn và Trang ai ngờ lại đông như vậy. Hèn gì hồi sáng Tâm nghe chị người làm nói là phải cùng chú 2 đi chợ, vì xách đồ nhiều. Vậy mà Tâm còn trêu chị ấy, giờ thì hay rồi Tâm phải cười đến mỏi cả quai hàm. Nào là bạn của mẹ rồi con bạn của mẹ, bạn của Tâm có mấy người đâu, có cả con bạn của ba nữa chứ, sao mà đông thế.
Sao đông quá vậy, Nguyên chỉ nhận ra vài người thôi, vì có gặp vài lần. Cười lắc đầu Nguyên biết Tâm đang khổ thế nào.
Khách cứ đến, Tâm phải kêu cả trợ lý của mình rồi mấy chú cũng như mấy bác thân thiết đến tham dự, nói là tham dự chứ thật ra là dẹp loạn giúp. Mẹ chỉ được cái bày trò dù biết trò này của mẹ cũng hay, vừa tạo quan hệ làm ăn lại thêm sự thâm tình ngoài đời. Tâm cũng biết vì bà sợ Tâm ở đây sẽ bị ăn hiếp, nên muốn tìm đồng minh cho Tâm.
Nói xong cả hai bật cười vì ý nghĩ trẻ con của mình.
Trúc vẫn chần chừ, để bà Lan vui Trúc đang mặc chiếc váy mà bà ấy mua tặng mình, thì ra mẹ đang giúp con. Điều đó cũng không làm Trúc e ngại bằng việc Nguyên sẽ biết, nếu Nguyên biết có phải Nguyên sẽ nghĩ là Trúc và Tâm có gì đó với nhau rồi lại xa cô hơn. Mà nếu Nguyên nghĩ vậy thì sao, với Nguyên cô cũng chỉ là một người bạn. Buồn khi nghĩ về điều này nhưng Trúc vẫn vào trong, cô cũng không biết mình nên làm gì, hay cứ trôi cùng thời gian.
Tuấn vội bỏ ly rượu xuống rồi cười xòa xoa bóp vai cho vợ yêu tương lai.
Trang gật gù.
Trang nhăn mặt, cô hậm hực.
Nhưng sau đó Tuấn ôm Trang từ phía sau thỏ thẻ.
Làm mặt Trang đỏ bừng vì ngượng.
Đanh đá, nghịch ngợm và tinh ranh thế đấy mà cũng có lúc chịu khuất phục trước người mình thương.
Và hai người nhìn nhau không chớp mắt, cứ như khiêu chiến.
Tẻ nhạt thật, Trúc ước gì mình có thể rời khỏi đây ngay lập tức.
Hai người ngừng nhìn nhau mà quay sang nhìn Trúc.
Bên phía mà Trúc muốn đến có hai người đang với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau và họ vẫn đang chăm chú nhìn Trúc.
Không ngờ bộ váy ấy lại hợp với Trúc như vậy, Tâm thật sự ngất ngây trước vẻ đẹp của Trúc, cô ấy đẹp thật.
Đẹp thế mà khi xưa lại lạnh lùng, đó là suy nghĩ của Nguyên. Nhưng vẻ lạnh lùng kia tan biến từ khi nào rồi, mỉm cười Nguyên biết bản thân mình đã phản bội tình cảm của quá khứ, cái quá khứ với sự yêu thương chỉ có thể kết thúc chứ không kết quả. Hiện tại là đây, và Nguyên biết mình cũng là kẻ xấu xa, vậy thì có ai chấp nhận kẻ xấu xa này một lần nữa hay không. Nguyên nghĩ thế chưa hẳn chỉ vì nét đẹp của Trúc, với Nguyên cô ấy luôn xinh đẹp và tinh nguyên. Mà là Nguyên không thích người ta nhìn cô ấy với vẻ thèm thuồng, vì Nguyên lo lắng, chỉ là Nguyên chưa thể bước tiếp, bên cạnh Nguyên lại có một người quá chân thành.
Đèn tắt cả Nguyên và Tâm theo quán tính nhìn lên trần nhà.
Tâm vừa dứt lời cả Nguyên cùng Tâm chạy về phía Trúc đang đứng khi nảy. Sở dĩ Tâm nói vậy là vì trước khi Nguyên về quê hai người đã nói chuyện với nhau về người đàn ông lạ mặt và cả việc có người muốn chạy xe đâm thẳng vào Tâm và Trúc.
Tâm bị va vào ai đó và làm rơi mất điện thoại nên không nghe mẹ nói rõ.
Hai người khi nảy định kéo Trúc đi đâu đó nhưng may là Trúc đã chạy được.
Nhưng không gian quá lộn xộn có ẩu đã nên mọi người càng nhốn nháo hơn.
Cũng không phải là hết hi vọng.
Tiếc cho hắn Trúc không phải cô gái chân yếu tay mềm mà hắn muốn làm gì làm.
Trúc bật cười trước cảnh tượng ấy, trong hoàn cảnh hoản loạn này vẫn cười được là do tên Hạo Nguyên ảnh hưởng cô đấy.
Trúc gật gật đầu, hình như là giọng của người quen.
Tâm thấy Trúc la to nên vội chạy lại và tiện tay cho tên háo sức trong lúc hoản loạn thế này một bài học.
Tên đó vội bỏ chạy.
Cô gái hơi buồn vì mình không phải là người mà người ta cần gặp.
Cô gái không nói gì chỉ ôm chân của mình vì đau.
Đèn đã sáng điều đầu tiên Tâm quan tâm là Trúc đang ở đâu nhưng không thấy.
Tâm không nói gì chỉ lắc đầu rồi đưa cô gái cho chị hai để xem vết thương.
Ánh mắt buồn bã của con làm bà Lan cũng chạnh lòng, bà đang giúp hay là bà đang làm con thêm đau khổ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)