CHƯƠNG 9
Một người làm mẹ đau gì bằng nỗi đau mất con, bà vươn tay.
Và Bảo nhắm mắt cứ như cậu đang chờ đợi sự trừng phạt nào đó.
Nhưng không, mẹ của Bin chỉ nhẹ nhàng mà chạm vào mặt Bảo, nơi mà bà đã tát vào, rồi chợt nước mắt bà rơi. Bà ôm chầm lấy Bin trước sự ngạc nhiên của cả nhà.
- Nếu hôm đó … hôm đó … bác nghe con … thì … không có hôm nay
Từng giọt nước nóng hổi rơi ướt cả vai áo của Bin, cậu cũng siết chặt người phụ nữ này, người phụ nữ mà cậu biết là quan trọng nhất trong cuộc đời của Bin, người mà cậu rất trân trọng và yêu thương. Vì đây là mẹ của Bin, là người mà Bin nguyện dùng cả đời để che chở, chăm sóc cho dù phải cô đơn.
- Chị điên mất rồi
- Thằng khốn mày im đi, nếu mày không phải em tao thì tao đã cho mày ngồi tù rồi
- Anh hai
- Bác hai
Ông Tâm cùng Nguyên vội kéo ông Dũng lại, ông ấy đang kích động, từng lời nói là sự căm phẫn.
- Vậy sao, anh kiện tôi đi, tôi làm là vì điều gì chẳng phải vì gia đình này hay sao
Nguyên không ngờ chú út lại thản nhiên đến vậy. Chuyện đi chữa bệnh của anh Bin là do chú ấy đề nghị. Cả nhà phản đối chú ấy tự ý đưa anh ấy đi, đến khi mọi chuyện đã rồi thì nói đã muộn. Chú ấy học cao nhất trong nhà nên nói thì buộc người khác phải nghe, chú ấy không sợ ông nội cũng không sợ bác hai, nhưng lại có phần kiêng nễ ba của Nguyên. Nếu ba của Nguyên mà biết sớm thì đã không thế này, ba có thể giúp anh ấy nhưng đã muộn. Đến khi ba phát hiện và cùng bác hai lên đón anh Bin về thì đã trễ rồi. Từ một người bình thường, khỏe mạnh anh ấy trở nên gầy gò xanh xao và dường như không nhận thức được mọi việc sau khi đi chữa bệnh như ý của chú út Nguyên.
- Em còn nói vậy được, em ra ngoài đi trước khi mọi người phẫn nộ - ba của Nguyên cứng rắn, ông vẫn cùng Nguyên giữ ông Dũng lại
- Phẫn nộ, các người thì hiểu gì nó sẽ làm ô nhục dòng họ - ông Toàn đứng bật dậy khỏi ghế, lau vết máu rồi nói, còn cả cả nụ cười khinh bỉ
- Chú im đi, chú giết con tôi mà còn nói vậy được sao - mẹ của Bin không kiềm chế được bà lấy cây chổi và đánh tới tấp vào ông Toàn. Bà đã chịu đựng đủ rổi, chồng bà không lên tiếng vì sợ xấu hổ và bà cũng vậy. Sự hèn nhát để rồi dẫn đến kết cục thế này
- Chị điên rồi – ông ta chỉ vào mặt mẹ của Bin mà nói
- Câu thứ hai rồi đấy – không chần chừ Bảo đá thật mạnh vào bụng của ông Toàn và giật cây chổi đang định đánh mẹ của Bin từ tay ông ta. Anh kéo bà về phía mình, anh không cho phép ai làm hại mẹ của người anh yêu, và nhất là con người độc ác, luôn cho là mình đúng này
- Còn chưa đủ loạn sao – ông nội của Nguyên nảy giờ mới lên tiếng, vì ông không thể nói như thường ngày, khi cất lời thì rất khó khăn. Ông đập hai tay mình vào thành xe lăn, cố gắng nói
- Ông nội – một tay giữ bác hai một tay Nguyên cùng mẹ vuốt lưng cho ông
- Nguyên, con đuổi … - ông của Nguyên chỉ tay về phía Bảo, bác hai gái và chú út
- Ông muốn nói gì? – Nguyên vuốt vuốt lưng cho ông mình rồi hỏi
Ông nội của Nguyên vẫn không thể nói, ông chỉ tay và cương ánh mắt.
Chú út của Nguyên cười thỏa mãn, đứng lên và phủi bụi trên người mình.
Bảo căm tức anh rất muốn đánh cho cái kẻ ngông cuồng này nằm bẹp xuống và phải chịu chung số phận như Bin.
- Thôi con, bỏ đi mai con hãy tới – mẹ của Bin nắm tay Bảo để kiềm lại, bà cảm nhận được ngọn lửa căm hờn trong Bảo
Lời nói quá đỗi nhẹ nhàng, Bảo không thể làm mẹ của Bin khó xử, anh nhìn Bin lần nữa rồi ra hiệu cho người của mình về.
- Ông nói chú út đi đi – Nguyên vội lên tiếng sau nhiều giây phân vân khi hiểu ý ông mình
- Mày nói gì vậy, mày là cháu tao mà lại như vậy sao – tiến lại gần Nguyên, ông Toàn hung hăng
Nguyên kéo xe lăn của ông cùng mình lùi lại.
- Đó là ông nói – Nguyên vẫn khẳng định, giờ thì ba cùng hai cô đang giữ bác hai, còn mẹ thì đã đi chuẩn bị giường cho ông
- Làm sao được, tao là con của ba mà, ba nói đi không phải đúng không – xoay ngược chiếc xe về phía mình ông Toàn ép ba mình nói
- Mày bỏ ba ra
- Bình tĩnh đi anh, chú út ba nói vậy rồi chú còn không làm theo – ông Tâm cố giữ anh Dũng tránh để ông ấy vùng ra và có thái độ hành hung thật
Nhưng ông Toàn bỏ ngoài tai.
Nguyên có thể thấy tay ông nội nổi cả gân xanh.
- Chú út đủ rồi – Nguyên kéo xe của ông về phía mình và gạt tay ông Toàn
Ông Toàn bị bất ngờ nên suýt ngã.
- Mày
- Chú còn làm quá tôi cho Hạo Nguyên đánh chú thật đó – đến giờ ông Tâm không thể không lên tiếng, dám động đến con của ông sao. Nếu không nghĩ Toàn là chú của mình thì Nguyên cũng không nhân nhượng, và nếu ông ta không phải em của ông thì ông cũng không nhượng bộ đến vậy
- Mày đi đi – ông nội của Nguyên cố nói lần nữa
Giờ thì quá rõ rồi, là do ông nói.
- Chú út đi đi
- Đừng để ba nỗi giận
Cô tư và cô năm quay mặt sang chỗ khác, không đoái hoài đến ông Toàn.
Ông Toàn nhìn sang vợ mình, nhưng bà cũng lẫn tránh.
- Nếu mọi người cho phép em xin được ở lại để tiễn thằng Bin
- Thím cứ ở lại còn nó thì không, tôi không muốn thằng Bin không nhắm mắt – nói xong ông Dũng đẩy ba mình vào trong, ông sợ nếu mình còn đứng đây thì tình nghĩa anh em sẽ không còn tốt đẹp. Mà nó đã không còn tốt đẹp từ lúc ông Toàn đưa Bin đi mà chưa được sự đồng ý của ông
Cô tư và cô năm cũng vào theo.
- Em sao vậy? – giờ chỉ còn mình vợ mình, ông Toàn cố tìm kiếm chỗ để bám víu cuối cùng
- Chả sao cả, anh về đi – vợ của ông Toàn lạnh lùng lên tiếng bà cũng theo anh và chị vào trong để săn sóc ba
- Bảo, phiền cậu đưa chị dâu của tôi vào chỗ của thằng Bin
- Dạ
- Đi thôi con – mẹ của Bin mỉm cười nhìn ba và mẹ của Nguyên như biết ơn
Bảo cũng thế, anh mỉm cười với những người còn lại rồi đưa mẹ của Bin vào trong.
- Em vào xem ba thế nào? – quay sang mẹ khi bà vừa chạy ra ba của Nguyên nhẹ nhàng nói
- Ngân đi với mẹ - bà Liên nắm tay Ngân kéo theo
- Dạ
Ngân nhìn Nguyên rồi nhìn sang ba, không biết chị có sao không nữa.
Còn bà Liên thì lặng nhìn con một chút, chắc ông sẽ có câu trả lời sớm.
Nguyên cũng định đi nhưng đã bị ba kéo lại, không biết là vì điều gì nhưng Nguyên cũng không muốn bỏ ba ở lại đây một mình với chú út. Nguyên không hiểu chú bằng ba nhưng Nguyên biết chú là người rất dễ làm việc mất suy nghĩ, đơn giản vì Nguyên lo cho ba của mình.
- Giờ thì hiểu cảm giác bị ruồng bỏ rồi chứ, em là người có học thức vậy mà lí luận của em chẳng đi tới đâu
- Anh thôi đi, đừng dạy tôi, xin lỗi nha con của anh phải học cả đời mới được như tôi đấy – ngồi xuống ghế ông Toàn nhìn ba của Nguyên hậm hực
Ông Tâm cười, nụ cười tự tin.
- Vậy sao, anh thì thấy ngược lại, em hơn Hạo Nguyên cao lắm là tuổi và bằng cấp nhưng cái tình thì thua xa lắm Toàn à
- Anh – ông Toàn đứng bật dậy chỉ tay vào ba của Nguyên
Gạt tay em mình xuống ông Toàn đanh mặt.
- Em có biết mình đã bức chết cháu của mình không, em có biết em đã reo rắt những chuyện đáng lý không có cho những người không biết không
- Vậy anh có biết như nó chỉ là đồ biến thái thôi không – ông Toàn cũng không vừa
Lắc đầu ông Tâm thất vọng, em của mình tự xưng uyên bác thế mà lại thế đấy.
- Biến thái, em có từng nghĩ hai từ ấy sẽ gây tổn thương cho ai chưa. Em nói mình có học thức cao xa, vậy mà việc em làm em đã nghĩ nó có khoa học không. Em đem Bin đi chữa bệnh trong khi nó không có bệnh, em thấy kết quả chưa, từ một người khỏe mạnh cả một tương lai sáng rợ giờ phải nằm đấy bất lực, và em có biết sự ra đi của Bin là nỗi đau rất lớn cho cả nhà mình hay không
Im lặng, mọi thứ bao trùm, gió thổi mạnh hơn làm tắt cả những ngọn nến trong nhà. Bảo và mẹ của Bin thay nhau thắp sáng nó, và cứ như là sự ôn nhu dịu dàng, gió cũng không thổi mạnh nữa, có phải vì cơn gió kia không muốn làm khó họ.
Nghe Nguyên nói chợt ông Toàn cảm thấy lạnh người, ông ôm hai vai mình rồi nhìn xung quanh,có phải chăng vì ông sợ.
- Thằng Bin hiền giống anh hai, đẹp giống chị hai, nó chẳng có gì là không tốt. Chú suy nghĩ đi, khi nào thông rồi hãy đến tiễn nó. Tôi nghĩ nó cũng không muốn có người tiễn nó một cách miễn cưỡng đâu
Phải chăng những lời này đã thấm vào suy nghĩ của chú út, Nguyên thấy chú bước đi trong nặng nhọc, cũng không quên ngoái lại nhìn mọi người.
- Ba để chú út đi sao?
- Để nó đi lại tốt, rồi biết đâu nó nghĩ khác hơn. Ba không muốn thằng Bin đi rồi mà vẫn không thể vui vẻ, và cả con cũng thế - vỗ vai con mình ông Tâm mỉm cười, ông nhìn Nguyên cái nhìn yêu thương của một người làm cha. Giờ ông mới hiểu những lời của người ta, sao mà nó giống ông như vậy, cứ như cắt mặt để qua. Vậy nếu ông bỏ rơi nó có phải là ông bỏ rơi luôn chính mình hay không
- Ba, ba ơi
- Gì con – giật mình khi nghe Nguyên gọi ông Tâm quay về, chắc là ông đã vô thức quá lâu
- Mẹ kêu ba kìa – Nguyên phì cười, ba nhìn mình ghê thật, mà đúng là mình giống ba quá trời luôn
- Ừ, còn dám cười chọc ba, vào thôi, để ba hỏi mẹ sao con giống ba quá vậy – xoa đầu Nguyên, ông Tâm cười hiền
Nguyên lại cười.
- Chắc tại mẹ yêu ba nhiều quá đó mà
- Vậy sao ta – thế là ba bật cười ngon lành
Dù biết trong những ngày thế này cười được gọi là vô duyên nhưng có đôi lúc chỉ cười thế thôi cũng sẽ làm lòng người thanh thản hơn.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)