CHƯƠNG 7
Hai người cùng ngồi trên một băng ghế nhưng lại không ai nói với ai lời nào từ lúc đưa Tâm vào đây. Không khí không mấy thoải mái, một người hay nói, hay cười như Nguyên nhưng cũng sẽ có lúc ngượng ngùng thế này.
Không gian lại im lặng, cầm trên tay chai nước Nguyên vội ực cho hết, sao mà hồi hộp thế không biết.
Tâm ngoái lại nhìn Nguyên, nhưng chỉ thấy Nguyên cười rồi lắc đầu bỏ đi.
Nụ cười ấy Tâm biết chỉ là sự gượng gạo, Trúc cũng biết để bắt đầu một mối quan hệ đâu phải chuyện dễ. Tâm có thể vui vẻ đồng ý nhưng niềm vui ấy kéo dài được đến bao lâu và khi nào. Hay nó sẽ làm cả hai thêm hoang mang và lối đi vẫn mịt mù.
Nguyên quay về, trong lòng là một sự trống vắng, cô đơn. Rốt cuộc thì đối với Nguyên, Trúc là thế nào. Có phải chỉ đơn giản là một người bạn mà Nguyên cần chở che. Bạn mà dùng từ chở che có đúng không, bệnh viện, đã có lần Nguyên đưa Trúc vào đây. Khi ấy Trúc bị ngã, hỏi thì cô chỉ nói do mình bất cẩn nhưng thật ra vì trong lúc nóng giận mà mợ của cô đã xô ngã cô. Lần ấy không có Nguyên như hôm trước ngoài nghĩa trang mà đỡ lấy. Tuổi thơ của Trúc cũng không vui vẻ như bao đứa trẻ khác, ngày đầu Nguyên gặp Trúc, cô vẫn còn là một cô gái lạnh lùng nhưng vẫn toát lên sự ngây thơ đáng yêu đúng với độ tuổi.
Trúc nhíu mày nhìn Nguyên trước câu hỏi thật ngớ ngẫn, nếu ghét thì ngay từ đầu cô đã không muốn làm bạn và kết thân với Nguyên.
Còn Trúc thì đứng ngơ ra vì câu trả lời của Nguyên, câu trả lời cứ như câu hỏi đặt ra chỉ cho vui vậy.”
Nghĩ lại thấy hồi đó cũng đáng yêu thật, tuổi trẻ mà lại là sinh viên thì trò gì chẳng có sự nghịch ngợm, kể cả lời nói cũng không câu nệ như bây giờ.
Giọng cười của cô vẫn làm Nguyên ấm lòng, nhưng chắc là Nguyên nên chỉ cảm nhận đến đây thôi, để còn giữ những gì trân trọng và sự quý mến dành cho nhau.
Khung cảnh về đêm đúng là bình dị và êm đềm, ngoài sân vườn của bệnh viện cũng sáng thật, nhìn sang thấy Tâm đã ngủ nên Trúc ra ngoài đi dạo. Cô nhớ lại cuộc trò chuyện lúc chiều, tại sao chú ấy lại biết nhiều về mẹ của Trúc. Trong khi từ nhỏ cô chỉ được thấy hình của bà. Chú ấy là gì của mẹ, thế tại sao chú ấy không nhắc về ba. Trong cuộc nói chuyện khi nảy chỉ trong vòng hơn 30 phút mà chủ đề chú ấy nói toàn là mẹ của cô. Hai người họ có quan hệ thân thiết lắm hay sao.
Ánh trăng khuya to tròn, rằm rồi sao. Lấy cây đàn ra Nguyên thử vài giai điệu đầu tiên, định đánh một bài nào đó nhưng lại không có cảm hứng.
Ông Tâm cười với con rồi đi về phía Nguyên, ông lấy cây đàn trên tay con mình.
Nguyên lo lắng, ba đang có hàm ý trong câu nói, chẳng lẽ ba biết rồi.
Và ba là người dạy cho Nguyên cách sống, sống thế nào để bản thân vui vẻ và những người xung quanh thoải mái. Nguyên lặng nhìn ba, trong lòng dấy lên niềm sợ hãi, nói dối Nguyên không giỏi, và che giấu ba mẹ là điều Nguyên không hề muốn. Nhưng đâu phải Nguyên muốn nói là có thể nói được, rất khó.
Đặt cây đàn xuống giường ông Tâm nghiêm túc nhìn con mình.
Một người làm cha ông sẽ làm gì vào lúc này. Ông cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó, chẳng lẽ ông không hiểu con mình như thế nào, chỉ là ông không tài nào xác định được. Vì ông cũng sợ nên không dám xác định.
Từng lời Nguyên nói cứ như từng nhát dao cứa vào tim ông, nhưng ông vẫn thương nó hơn. Nó đã kiềm chế bản thân mình bao lâu, nó đã sống trong sợ hãi bao lâu. Ông không biết bà cũng không biết, vậy làm cha làm mẹ thế này đã tốt chưa. Ông đã thấy một người bạn thẳng tay tát con mình giữa đám đông khi nó vui vẻ với một cậu trai khác như nó. Ông ta mắng nó là đồ biến thái, khi ấy người ngoài nhìn vào ông ấy và con mình như thế nào. Có sự kinh tởm và có cả sự phẫn nộ, 9 người 10 ý. Và cuộc sống lúc nào cũng có người tốt kẻ xấu, và cũng có người chấp nhận để thấu hiểu cũng như cố chấp để không biết. Rồi vài ba tin tức ông từng đọc, một nữ sinh đồng tính tự tử vì sức ép gia đình. Một anh công nhân bị đuổi việc vì có quan hệ yêu đương với một nam quản lý công trường. Rồi người đồng tính gạ tình xong thì giết người, nhưng cũng có việc người đồng tính nổi tiếng thế giới trong các lĩnh vực. Ông biết dù trong cộng đồng nào thì cũng sẽ có nhiều thành phần người khác nhau, tốt xấu thật giả trắng đen lẫn lộn, quan trọng là làm sao để tồn tại.
Nhưng đó chỉ là chuyện của người ta, còn giờ là chính con của mình. Đầu tiên là sự cảm nhận từ một người làm cha làm mẹ, tiếp theo là biểu hiện của con.
Cái gạt tay tuy là nhẹ nhàng nhưng đó cũng là một sự ngăn cách vô hình nào đó. Nguyên không dám xin ba mẹ ủng hộ chỉ xin họ chấp nhận một đứa con như Nguyên.
Ngoài cửa đâu chỉ có mình ông đau khổ mà lặng im. Có một người phụ nữ nét mặt chỉ là một nỗi buồn. Hai người nhìn nhau trong ánh mắt đã ngấn lệ. Hai người một là cha một là mẹ, phải làm sao để vẹn toàn, không muốn con đau nhưng bản thân cũng không thể chấp nhận nhanh như vậy được.
Bé Ngân chạy vào phòng rồi khóc rấm rứt, khi nảy nó nghe tiếng đàn nên qua xem, không ngờ lại nghe được cuộc nói chuyện của ba và chị hai của nó. Giờ thì nó mới hiểu vì sao suốt nhiều năm qua dù chị đã trưởng thành mà vẫn không có người yêu. Chị không thích con trai thì không quen nhưng cả con gái chị cũng không dám. Vậy chị chẳng phải cô đơn lắm sao.
Nghe câu này Ngân càng khóc lớn hơn.
Làm Kiệt bên đây sốt ruột, cậu đứng dậy ra phía cửa để nghe rõ hơn.
Ngân gật đầu rồi ừ một tiếng.
Ngân lau nước mắt, một cô bé mới lớn như nó cũng đã biết thế nào là yêu thích một người, và Kiệt chính là người đó.
Cố gắng ngăn tiếng nấc Ngân nói tiếp.
Ngân hơi buồn, thì ra có nhiều người không chấp nhận như vậy, vậy thì chị của cô sẽ sống thế nào. Đúng là cô thích Kiệt nhưng nếu Kiệt không tôn trọng chị của cô thì thôi vậy. Vì với cô chị rất quan trọng, không thể vì tình yêu mà ruồng bỏ người thân, trong khi chị lại rất tốt.
Kiệt nói đúng ý Ngân rồi, thử ừ xem sao.
Ngân cười trong hạnh phúc, Kiệt đã không làm cô thất vọng.
Đơn giản thôi vì Kiệt không muốn mất Ngân khi cả hai chỉ vừa mới bắt đầu và cậu không quan tâm việc Nguyên là ai. Cậu chỉ quan tâm việc con người sống thế nào để người khác không có lời ra tiếng vào. Với cậu có muốn ghét Nguyên cũng không được, mà lấy lý do gì chẳng lẽ vì Nguyên đồng tính. Vô lý, nếu cậu làm thế cậu cũng chỉ là trẻ con không hiểu chuyện. Trong khi đó có nhiều đứa trẻ nhỏ hơn cậu rất nhiều mà chúng còn có lòng vị tha hơn cả những người lớn luôn tự hào rằng mình biết nhiều thứ, luôn muốn tốt cho người khác. Trong khi chẳng làm được gì.
Sáng ra Nguyên lẳng lặng đi làm, giờ mà đối mặt với hai người rồi Nguyên sẽ thế nào, bé Ngân cũng không thấy xuất hiện. Chẳng lẽ nó cũng đã biết, dắt xe ra ngoài Nguyên khóa cổng, tự mình đi và tự mình về.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)