CHƯƠNG 31
Sực tỉnh sau cái tát, Nguyên nghe Trúc nói mình phải ra ngoài. Từng giọt nước mắt của Trúc làm Nguyên đau lòng, Nguyên hối hận. Quỳ xuống trước mặt Trúc, Nguyên lấy chiếc áo mình vừa thô bạo cởi ra mà mặc lại cho cô ấy. Rồi cẩn thận cài lại, Nguyên biết Trúc không chỉ giận mà còn thất vọng vì mình. Dù có yêu nhau thì cũng phải biết tôn trọng nhau. Sao Nguyên lại thế này.
Mặc Nguyên mặc áo cho mình, lau nước mắt cho mình Trúc vẫn không nói gì. Đôi mắt cô cứ như không còn sức lực, mà nói đúng hơn là cả người của cô. Người Nguyên còn ướt nên làm cô cũng ướt lây.
Nguyên không dám nói gì, cũng biết mình ở đây Trúc sẽ khó chịu nhưng không thể bỏ về khi Trúc đang trong tình trạng này. Nghĩ vậy nên Nguyên dìu cô ấy đứng lên, may là cô ấy không phản đối.
Trúc vờ nhắm mắt ngủ, dù cô đang đói cũng không muốn ăn. Tâm trạng đã tệ lại càng tệ hơn.
Nguyên biết điều đó nên xuống bếp mà nấu ít đồ ăn, trong tủ lạnh vẫn còn một con cá, vài trái cà và vài cọng hành. Đủ để nấu một tô canh ngót, Trúc thích ăn món này. Chỉ là không biết giờ cô ấy có còn muốn ăn nữa không.
Giận dỗi sẽ khiến con người ta thiếu suy nghĩ và vội vàng. Hai người đang hạnh phúc, khi vọng hai người họ biết cách giữ gìn hạnh phúc ấy.
Bé Ngân cười với chị nó xong thì tiếp tục cắm cúi.
Nguyên thấy quen mắt, cái áo nó mặc hình như Nguyên thấy ở đâu rồi.
Trúc, không biết cô ấy đã ăn cơm chưa nữa, như chợt nghĩ ra ý định gì đó Nguyên nghĩ mình đành nhờ vã con bé nghịch ngợm này.
Cái con bé này thật là, nhưng vì đại sự.
Nguyên hơi bối rối, nhưng cũng nghĩ ra được lý do.
Nguyên ôm đầu rồi xoa trán mình, thật là Nguyên không thể nào tưởng tượng đến có lúc mình lại xấu xa như vậy.
Ngồi trong phòng khách ba mẹ Nguyên có vẻ nghiêm túc.
Mỉm cười Nguyên biết mà, Trúc sẽ tha lỗi cho mình.
Nguyên chỉ cúi đầu không nói, là lỗi của mình.
Có thể hiểu phần nào tâm trạng của con ông Tâm lên tiếng khuyên bảo.
Bà Liên cười dịu dàng.
Nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon từ số điện thoại quen thuộc, Nhã cười buồn. Cô giận nên xóa số của Nguyên mà quên rằng dù có xóa bao nhiêu lần thì vẫn nhớ. Cầm điện thoại lên cô lưu lại, rồi đặt phía trước là chữ A, để mỗi lần mở danh bạ Nguyên là người đầu tiên. Nhìn chiếc nhẫn cô mỉm cười, không thể đánh mất hạnh phúc.
Sáng ra Nguyên ăn mặc thật chỉnh tề rồi cùng ba mẹ lên xe. Nguyên thuê hẳn một chiếc 4 chỗ để đến cho tiện. Trúc thì đã về nhà bên ấy, Nguyên rất nôn nao, vừa nôn vì chuyện của hai đứa, vừa nôn vì Trúc đang phải đối diện với mẹ của Trình.
Dù biết đây là áp lực nhưng vì hạnh phúc Trúc nhất định vượt qua. Như cô đoán ánh nhìn của mẹ Trình nhìn cô chẳng thiện cảm, mà thôi quan trọng vẫn là ba.
Ông Phong vui lắm cứ tưởng tình cảm của con mình chẳng đi đến đâu nhưng thật không ngờ lại tốt như vậy. Ông cần phải thân thiện và vui vẻ với xuôi gia, vì con của ông sớm muộn gì cũng là do con nhà người ta và gia đình người ta chăm sóc. Ông là một người ba thất bại, coi như đây là việc cuối cùng mà ông có thể làm cho con của mình.
Vào nhà để ba mẹ nói chuyện Nguyên chỉ chào hỏi rồi tìm Trúc, cô ấy ở đăng kia.
Nguyên và Trúc mỉm cười nhìn nhau, dù trong lòng mỗi người ai cũng tự thấy xấu hổ.
Suốt buổi trò chuyện đa phần là ba mẹ của Nguyên và ba của Trúc nói với nhau, bàn bạc rồi cùng cười. Còn dì của Trúc thì chỉ ngồi cho có thứ tự.
Trước thịnh tình này gia đình Nguyên cũng không nở từ chối, ăn không nhiều thì ăn ít. Dù gì cũng để Trúc nó vui.
Cả Nguyên và Trúc rất hạnh phúc, vì hai người họ có ba và mẹ thật tuyệt vời.
Bữa cơm cũng không mấy dễ chịu nhưng ba mẹ Nguyên đều thông cảm, ông Phong ngượng nghịu vì nghĩ mình lại làm con buồn.
Nhưng Trúc thì không nghĩ vậy, vì ít ra cô cũng có người làm chủ trong việc hạnh phúc cả đời.
Đi bên nhau một đoạn tương đối ngắn nhưng Nguyên đã không bỏ lỡ cơ hội. Tay trong tay thế này thì Trúc có mà chạy đâu cho thoát.
Trúc để yên cho Nguyên nắm tay mình, cô cúi chào ba mẹ Nguyên rồi liếc Nguyên một cái, vì cái tội đến xe rồi mà không buông.
Nguyên vội buông, cứ từ từ.
Chiếc xe dần lăn bánh, đứng trước cổng chỉ có cha con Trúc.
Không phải Trúc không muốn gọi, lòng cô cũng đã tha thứ cho ba từ lâu. Nguyên nói đúng là phận làm con không có quyền hận ba mẹ mình.
Một giọt nước mắt chợt rơi, là giọt nước mắt hạnh phúc. Ông Phong vui hơn bao giờ hết. Ông cứ tưởng mình đang mơ.
Cha vẫn là cha, dù ông có là người thế nào. Trúc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vì gánh nặng và khúc mắt trong lòng đã được tháo bỏ.
Có những thứ dù phấn đấu cả đời không được cũng chả sao, nhưng tình thân thì khác. Nó sẽ khiến con người chờ đợi đến hơi thở cuối cùng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)