Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 31

311 0 0 0

CHƯƠNG 31

Sực tỉnh sau cái tát, Nguyên nghe Trúc nói mình phải ra ngoài. Từng giọt nước mắt của Trúc làm Nguyên đau lòng, Nguyên hối hận. Quỳ xuống trước mặt Trúc, Nguyên lấy chiếc áo mình vừa thô bạo cởi ra mà mặc lại cho cô ấy. Rồi cẩn thận cài lại, Nguyên biết Trúc không chỉ giận mà còn thất vọng vì mình. Dù có yêu nhau thì cũng phải biết tôn trọng nhau. Sao Nguyên lại thế này.

Mặc Nguyên mặc áo cho mình, lau nước mắt cho mình Trúc vẫn không nói gì. Đôi mắt cô cứ như không còn sức lực, mà nói đúng hơn là cả người của cô. Người Nguyên còn ướt nên làm cô cũng ướt lây.

Nguyên không dám nói gì, cũng biết mình ở đây Trúc sẽ khó chịu nhưng không thể bỏ về khi Trúc đang trong tình trạng này. Nghĩ vậy nên Nguyên dìu cô ấy đứng lên, may là cô ấy không phản đối.

Trúc vờ nhắm mắt ngủ, dù cô đang đói cũng không muốn ăn. Tâm trạng đã tệ lại càng tệ hơn.

Nguyên biết điều đó nên xuống bếp mà nấu ít đồ ăn, trong tủ lạnh vẫn còn một con cá, vài trái cà và vài cọng hành. Đủ để nấu một tô canh ngót, Trúc thích ăn món này. Chỉ là không biết giờ cô ấy có còn muốn ăn nữa không.

Giận dỗi sẽ khiến con người ta thiếu suy nghĩ và vội vàng. Hai người đang hạnh phúc, khi vọng hai người họ biết cách giữ gìn hạnh phúc ấy.

  • Ba mẹ con mới về
  • Ăn cơm đi con, bé Ngân ở dưới nó cũng mới đi học về - mẹ của Nguyên nói
  • Dạ - vâng lời Nguyên xuống bếp thì thấy nhỏ em đang ăn như ma đói

Bé Ngân cười với chị nó xong thì tiếp tục cắm cúi.

Nguyên thấy quen mắt, cái áo nó mặc hình như Nguyên thấy ở đâu rồi.

  • Em mới mua hả
  • Ừ, mà nói đúng hơn là chị Trúc mua. Bữa em hỏi hai hai có thèm nói đâu – chu mỏ trả lời chị mình xong, bé Ngân lại tiếp tục ăn

Trúc, không biết cô ấy đã ăn cơm chưa nữa, như chợt nghĩ ra ý định gì đó Nguyên nghĩ mình đành nhờ vã con bé nghịch ngợm này.

  • Ngân nè
  • Dạ - trả lời cho có Ngân lại tiếp tục ăn

Cái con bé này thật là, nhưng vì đại sự.

  • Lát rảnh em nhắn tin nói chuyện với Trúc nha
  • Tại sao – thắc mắc Ngân hỏi

Nguyên hơi bối rối, nhưng cũng nghĩ ra được lý do.

  • Ờ thì khi nảy Trúc giận hai, em hỏi coi hết giận chưa
  • Hai đó – bé Ngân cũng có phần hơi dỗi nó ăn xong rửa chén của mình rồi chạy lên phòng, bỏ mặc Nguyên ngồi đây

Nguyên ôm đầu rồi xoa trán mình, thật là Nguyên không thể nào tưởng tượng đến có lúc mình lại xấu xa như vậy.

  • Nguyên ra ba mẹ nói chuyện chút
  • Dạ - Nguyên gật đầu rồi bỏ chén cơm xuống, cũng không muốn ăn nữa

Ngồi trong phòng khách ba mẹ Nguyên có vẻ nghiêm túc.

  • Ngày mai ba mẹ sẽ đến nhà của ba của Ánh Trúc
  • Dạ - Nguyên khá bất ngờ, dù biết trước nhưng chỉ là Nguyên đang lo
  • Trúc chưa nói con biết sao, khi nảy mẹ có gọi hỏi con bé rồi, con bé cũng gọi về nhà và được sự chấp nhận của anh Phong nhà bên rồi

Mỉm cười Nguyên biết mà, Trúc sẽ tha lỗi cho mình.

  • Nhưng giọng con bé lạ lắm
  • Hai đứa có chuyện gì sao – nghe vợ nói vậy ông Tâm thắc mắc hỏi

Nguyên chỉ cúi đầu không nói, là lỗi của mình.

Có thể hiểu phần nào tâm trạng của con ông Tâm lên tiếng khuyên bảo.

  • Ba mẹ không thể chen ngang vào chuyện của tụi con, ba chỉ muốn nhắc cho con nhớ, đừng làm người mình yêu phải khóc vì mình quá nhiều. Không gì là tuyệt đối, do đó có khi con sẽ vô tình nhưng phải biết bản thân cần làm gì, thôi ngủ đi mai là ngày quan trọng đấy – nói xong ông Tâm vào phòng trước

Bà Liên cười dịu dàng.

  • Con phải biết bảo vệ hạnh phúc của mình, thôi mẹ ngủ trước
  • Dạ - ngồi suy tư, Nguyên ngã ra ghế, những gì ba và mẹ nói là những gì Nguyên nghĩ, nhưng sao lại khó đến như vậy. Mỉm cười Nguyên hôn lên chiếc nhẫn trên tay mình. Nguyên biết rồi mình phải là mình, vì Trúc yêu mình. Có thể khó hiểu nhưng Nguyên hiểu và Nguyên tin Trúc cũng hiểu

Nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon từ số điện thoại quen thuộc, Nhã cười buồn. Cô giận nên xóa số của Nguyên mà quên rằng dù có xóa bao nhiêu lần thì vẫn nhớ. Cầm điện thoại lên cô lưu lại, rồi đặt phía trước là chữ A, để mỗi lần mở danh bạ Nguyên là người đầu tiên. Nhìn chiếc nhẫn cô mỉm cười, không thể đánh mất hạnh phúc.

Sáng ra Nguyên ăn mặc thật chỉnh tề rồi cùng ba mẹ lên xe. Nguyên thuê hẳn một chiếc 4 chỗ để đến cho tiện. Trúc thì đã về nhà bên ấy, Nguyên rất nôn nao, vừa nôn vì chuyện của hai đứa, vừa nôn vì Trúc đang phải đối diện với mẹ của Trình.

Dù biết đây là áp lực nhưng vì hạnh phúc Trúc nhất định vượt qua. Như cô đoán ánh nhìn của mẹ Trình nhìn cô chẳng thiện cảm, mà thôi quan trọng vẫn là ba.

Ông Phong vui lắm cứ tưởng tình cảm của con mình chẳng đi đến đâu nhưng thật không ngờ lại tốt như vậy. Ông cần phải thân thiện và vui vẻ với xuôi gia, vì con của ông sớm muộn gì cũng là do con nhà người ta và gia đình người ta chăm sóc. Ông là một người ba thất bại, coi như đây là việc cuối cùng mà ông có thể làm cho con của mình.

Vào nhà để ba mẹ nói chuyện Nguyên chỉ chào hỏi rồi tìm Trúc, cô ấy ở đăng kia.

  • Rất vui khi anh chị cùng cháu đến đây, mời anh chị ngồi
  • Cảm ơn anh – sự hồ hởi của ông Phong cũng làm ba mẹ Nguyên cảm thấy mát ruột, vì con làm cái chuyện nhiều người nói hoang đường. Nhưng nó cũng bình thường thôi

Nguyên và Trúc mỉm cười nhìn nhau, dù trong lòng mỗi người ai cũng tự thấy xấu hổ.

Suốt buổi trò chuyện đa phần là ba mẹ của Nguyên và ba của Trúc nói với nhau, bàn bạc rồi cùng cười. Còn dì của Trúc thì chỉ ngồi cho có thứ tự.

  • Thật ngại quá mọi chuyện lại để anh chị bận lòng
  • Không sao, hạnh phúc của tụi nhỏ mới quan trọng
  • Dạ, thôi mời anh chị vào trong dùng cơm với gia đình tôi, quý lắm anh chị mới qua được – ông Phong rất nhiệt tình

Trước thịnh tình này gia đình Nguyên cũng không nở từ chối, ăn không nhiều thì ăn ít. Dù gì cũng để Trúc nó vui.

Cả Nguyên và Trúc rất hạnh phúc, vì hai người họ có ba và mẹ thật tuyệt vời.

Bữa cơm cũng không mấy dễ chịu nhưng ba mẹ Nguyên đều thông cảm, ông Phong ngượng nghịu vì nghĩ mình lại làm con buồn.

Nhưng Trúc thì không nghĩ vậy, vì ít ra cô cũng có người làm chủ trong việc hạnh phúc cả đời.

  • Chào anh chị chúng tôi về
  • Vâng, để tôi tiễn anh chị, Trúc tiễn Nguyên đi con
  • Dạ

Đi bên nhau một đoạn tương đối ngắn nhưng Nguyên đã không bỏ lỡ cơ hội. Tay trong tay thế này thì Trúc có mà chạy đâu cho thoát.

Trúc để yên cho Nguyên nắm tay mình, cô cúi chào ba mẹ Nguyên rồi liếc Nguyên một cái, vì cái tội đến xe rồi mà không buông.

Nguyên vội buông, cứ từ từ.

Chiếc xe dần lăn bánh, đứng trước cổng chỉ có cha con Trúc.

  • Ba rất vui khi thấy con hạnh phúc, không chỉ Nguyên tốt với con mà còn có cả anh chị nhà bên
  • Dạ, cứ yên tâm
  • Trúc, con không thể gọi ba hay sao – thấy Trúc bỏ đi, ông Phong vội hỏi, ông cứ chờ mãi nhưng sao không nghe được lời ấy

Không phải Trúc không muốn gọi, lòng cô cũng đã tha thứ cho ba từ lâu. Nguyên nói đúng là phận làm con không có quyền hận ba mẹ mình.

  • Con về trước nha ba

Một giọt nước mắt chợt rơi, là giọt nước mắt hạnh phúc. Ông Phong vui hơn bao giờ hết. Ông cứ tưởng mình đang mơ.

  • Ừ, con về cẩn thận, hôn lễ ba nhất định đến để chúc phúc cho hai đứa
  • Cảm ơn ba

Cha vẫn là cha, dù ông có là người thế nào. Trúc nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vì gánh nặng và khúc mắt trong lòng đã được tháo bỏ.

Có những thứ dù phấn đấu cả đời không được cũng chả sao, nhưng tình thân thì khác. Nó sẽ khiến con người chờ đợi đến hơi thở cuối cùng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: