Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 13

333 0 0 0

CHƯƠNG 13

Giờ kêu bà Lan cũng không dám trả lời đâu, trên thương trường biết bao người nễ phục bà nhưng chuyện này không tính được vào hàng nễ phục.

  • Ba mới tới hả, nảy con đang tắm nên chú hai vào bắt rắn giúp con
  • Vậy sao con không ra gặp ba? – người đàn ông hỏi lại, giọng khảo nghiệm
  • Dạ giờ con ra
  • Chị Lan, Thành Tâm đâu
  • À nó ra ngoài rồi anh Nam – hú hồn cũng tìm được lý do

Người đàn ông cười nhếch môi, bước lại gần cửa phòng tắm.

  • Vậy sao, vậy mà khi nảy chị giúp việc nói cô chủ đang trên phòng – ông Nam không phải không biết về gia đình của Tâm, biết rõ là đằng khác, bạn làm ăn lâu nay cũng là bạn ngoài đời thường

Lạnh cả xương sống, bà Lan biết không thể giúp được con mình nữa rồi.

  • Trong đó còn ai thì kêu ra luôn đi – giờ là chuyển sang giận dữ mà vẫn kiềm nén

Vốn dĩ Nhã định quấn khăn tắm làm như mình tắm thật nhưng ba phát hiện rồi.

Nghe những gì ông Nam nói Tâm biết mình không thoát, Tâm đâu muốn lẫn tránh chỉ là không biết nên làm sao cho mọi chuyện êm đẹp.

  • Ba xuống nhà đợi hai đứa
  • Anh Nam đợi tôi – trước khi đi bà Lan không quên gõ cửa phòng tắm và đóng cửa phòng bên ngoài

Trong phòng tắm lạnh thật đấy, đương nhiên vì Nhã không có mặc đồ đâu.

  • Sao cô run dữ vậy
  • Em lạnh – Nhã run thật, nếu nảy giờ không có hơi ấm của Tâm chắc cô ngất xỉu mất rồi

Thân thể người ta mình cũng chạm luôn rồi, Tâm nghĩ mình cũng nên mặt dày.

  • Tôi không nhìn nhưng tôi ẳm cô ra đó
  • Kì lắm
  • Đêm qua không kì sao? – nói mà cũng thấy ngượng, chỉ là Tâm không biết nên làm cách nào để chữa ngượng, đành lấy ngượng chữa ngượng

Nhã tức Tâm lắm, đúng rồi người bị thiệt là cô mà. Bởi vậy cô cho nặng chết luôn, nhưng cũng không muốn bị thấy thêm lần nữa đâu.

  • Thấy hết rồi
  • Này – Nhã quát

Tâm thấy mình đùa cũng quá nên thôi, đặt Nhã xuống giường rồi đi tìm đồ cho cô ấy mặc, người của Tâm cũng ướt hết rồi.

Dưới nhà bà Lan đang phải còng người mà cười với ông Nam, trong khi sắc mặt của ông ấy lại không có gì gọi là vui vẻ. Cũng phải thôi, ai trong trường hợp này mà vui được, hơn nữa Ân Nhã còn là con gái cưng của ông ấy. Con người người ta mất một sợi tóc thôi đã thấy đau lòng, đằng này là tới cái gì luôn. Bà biết người đàn ông trước mặt mình đang rất là kiềm chế nên mới có thể bình tĩnh như vậy.

  • Xuống dưới Tâm đừng nói gì hết nha
  • Đâu được – Tâm lắc đầu

Nhã kéo Tâm lại.

  • Nghe em đi, nếu không thì Tâm cứ nói theo những gì mà em đã nói

Tâm không gật đầu mà đi thẳng xuống, thấy Nhã chần chừ nên Tâm nắm tay cô ấy. Dù gì cũng nên cho nhau sự tự tin, ai bảo Tâm không sợ, sợ thấy mồ luôn.

Nhìn lên lầu ông Nam đặt ly trà xuống bàn, thấy tay con mình và tay Tâm nắm lấy nhau ông nhíu mày. Nhưng cũng có chút gì đó gọi là tạm yên tâm, ít ra Tâm cũng không chết nhát mà lặn tăm. Còn con của ông nó thì bản lĩnh rồi, chỉ là ông giận khi mà nó lại cho chuyện này xảy ra. Bao năm nay nó cùng ông trên thương trường mà chiến đấu, có thể nói con của ông được nhiều người rất kính nễ. Cả nam, nữ lẫn những người lớn tuổi có kinh nghiệm. Nghĩ thì cũng vì ông mà nó thành ra như thế, lớn hơn trước tuổi. Nhưng ông biết nó không phải loại con gái sống buông thả, nếu nó để Tâm làm như vậy thì Tâm phải có gì đó đặc biệt, còn nếu không phải như ông nghĩ thì chỉ còn một cách nghĩ. Đó là do Tâm cưỡng ép nó, mà nếu như vậy thì đừng trách ông không nễ mặt.

  • Dạ thưa bác
  • Thưa cô

Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mình mà bà Lan thấy thương thương, giận giận, cũng giận luôn chính bản thân.

  • Ba, sao ba đến đây – Nhã buông tay khỏi tay Tâm rồi sang ghế làm nũng với ba, thật ra thì cô không giỏi mảng này chỉ là thấy vẻ mặt của ba căng thẳng quá nên muốn làm dịu đi. Thấy ánh mắt của ba mình nhìn Tâm, cô còn thấy lạnh người

Còn Tâm thì vẫn bình thản, ừ thì là Tâm sai, giờ Tâm đang nghĩ làm cách nào để mau rời khỏi đây, Tâm muốn gặp Trúc ngay bây giờ. Nhưng có lẽ Tâm phải giải quyết chuyện này cho êm đẹp, nếu không muốn ảnh hưởng quá sâu đến ba mẹ và công ty.

  • Vậy ba hỏi con sao con lại trong phòng của Thành Tâm, và – nhìn sang con gái ông Nam cố vuốt giận, giờ mà nói trắng ra thì thật mất mặt, mà là mất mặt con gái của ông. Còn danh tiếng, ông biết gia đình của Tâm không phải thích nói chuyện nhà người khác để làm chiêu trò kinh doanh
  • Anh Nam với Nhã uống nước, chuyện đâu còn có đó, tôi cũng xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm khi để bé Nhã ở đây – vừa nói bà Lan vừa thúc vào chân của Tâm, vì Tâm vẫn còn đứng

Thấy Tâm định nói gì đó Nhã vội lên tiếng.

  • Ba hay mình về đi, ở đây phiền nhà bác Lan
  • Không
  • Phiền thì đã phiền rồi, ba muốn làm rõ chuyện này

Bà Lan còn định nói không có gì thì đã bị ông Nam cướp lời.

Lời của ba mỗi lúc một tăng, có nghĩa là từ hàm ý ba sẽ nói thẳng ra. Dù Nhã có thông minh đến mấy thì vẫn là con của ông.

  • Thưa bác, con xin lỗi
  • Xin lỗi vậy thì con gái của tôi sao đây, đừng nói là đêm qua không có xảy ra chuyện gì – cương mắt nhìn Tâm, ông Nam nói trong tức giận
  • Thì thật … là không … có chuyện gì mà ba – Nhã nói trong khó khăn, nhưng vẫn phải tươi cười

Tâm nghi hoặc nhìn Nhã, không có xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là do Nhã cởi đồ và nằm cạnh. Tâm không thể không nghĩ mọi trường hợp có thể xảy ra, nhưng hà cớ chi cô ấy phải làm thế. Giờ thì Tâm đã nhận ra Nhã, và biết rõ nữa là khác. Tiếng tăm của cô ấy và ông Nam không nhỏ, về Việt Nam chỉ mới 5 năm mà đã có vị trí cao trong thị trường bất động sản và xây dựng.

  • Con nói gì vậy? – ông Nam nghiêng đầu nhìn Nhã, con gái của ông nói thật hay là đang giúp Tâm

Nhã vẫn cười, cô lại nắm tay ba mình.

  • Ba biết mà con gái của ba đôi lúc cũng có tật xấu mà

Bà Lan không biết có nên cười vì vui mừng hay không, nhưng bà vẫn có cảm giác gì đó rất lạ.

Tâm chưa xác định rõ nên chưa dám lên tiếng tiếp theo, cố nhớ chuyện gì xảy ra nhưng sao không nhớ được.

  • Ba mình về thôi – Nhã lại cười, cô năn nỉ ba mình rời khỏi đây

Ông Nam chỉ đành nghe theo con, chắc là nên nói chuyện lại với nó. Không có mẹ bên cạnh, sống cùng ông nó đã chịu thiệt thọi, nếu lần này là nó chịu thiệt mà còn phải đứng ra nhận lỗi thì ông nhất định không bỏ qua.

  • Xin phép chị tôi đưa Ân Nhã về
  • Vâng, mời anh, tôi xin lỗi vì có chuyện hiểu lầm này – sao nói hai từ hiểu làm mà bà Lan lại cảm thấy ngượng thế
  • Tôi về - ông Nam nói với Tâm
  • Dạ bác với Nhã về - Tâm cúi đầu chào ông Nam, không quên nhìn Nhã

Ánh nhìn biết ơn thôi sao, Nhã cũng nhìn Tâm mỉm cười gật đầu, chỉ là muốn người ta an tâm.

Hai cha con họ vừa lên xe thì Tâm vội chạy lên lầu.

  • Tâm – bà Lan chỉ kịp gọi nhưng không thấy phản hồi từ Tâm thì đã nghe tiếng đóng cửa, bà cũng vội lên xem thế nào

Vào phòng Tâm nhìn xung quanh, mà vẫn không xác định được phương hướng và việc mình nên làm là gì. Tâm rối trí thật sự, ngồi xuống giường rồi lại vò đầu mình, sao lại có chuyện thế này xảy ra. Đấm vào giường Tâm muốn phát điên lên, Trúc thì giờ Tâm không biết thế nào, ở đâu, giờ thì lại thêm một Ân Nhã và quan trọng là, không biết mình và cô ấy có xảy ra chuyện gì vào tối qua hay không. Mà hình như là…

  • Là thật sao
  • Gì vậy con – vào phòng đã thấy Tâm ngồi thẫn thờ bên giường mà nhìn tấm trãi giường làm bà Lan thắc mắc, bước đến gần thì bà cũng đã hiểu vì sao

Tâm buông lơi người, tại sao Nhã phải làm như vậy, tại sao Tâm lại xấu xa như thế.

  • Con bé đó lương thiện thật – nói xong bà Lan ra ngoài nhẹ nhàng khép cửa. Con bà không phải người tùy tiện, cũng không phải kẻ làm không dám nhận, có lẽ giờ nó mới biết. Chắc là bà và ông cũng nên chuẩn bị, dù biết trong chuyện thế này chưa hẳn chỉ bắt mình con bà chịu trách nhiệm. Nhưng rõ ràng con bà vẫn nguyên vẹn còn con nhà người ta thì. Thì sao nhỉ, cười buồn bà về phòng, con nhà người ta thuộc về con bà hoàn toàn luôn rồi

Giờ thì Tâm làm gì dám nghĩ đến Trúc hay gặp cô ấy, còn mặt mũi nào nữa. Còn Nhã, nếu ba cô ấy biết sự thật thì sao, Tâm biết mình sẽ không yên nhưng còn cô ấy. Có phải cô ấy sẽ phải khó khăn sau này, Nhã nhỏ hơn Tâm, lần đầu tiên Tâm gặp cô ấy là năm Tâm 17 tuổi, khi ấy Tâm còn mơ mộng về một cô bé con lai. Gia đình người ta sợ nên đem cô bé ấy xa Tâm. Ba và mẹ lo Tâm bị sốc tâm lý nên quyết định cho Tâm về Việt Nam học. Nói học vậy thôi chứ Tâm cũng sắp xong chương trình bên nước ngoài rồi, về học thì lại lớn tuổi hơn các bạn, nhưng vui, rồi Tâm gặp Nguyên, hai đứa kết bạn từ đó. Ngày chia tay Tâm nhớ mình đã gặp một cô bé xinh đẹp trong chiếc đầm trắng, Tâm còn nhớ mình còn chọc cô bé ấy là con trai mặc đầm, vì khuôn mặt baby cùng mái tóc rất nam tính. Khi ấy cô bé đã trề môi với Tâm, cô bé còn nói sau này em sẽ xinh rồi lấy Tâm. Con bé ấy năm đó chỉ mới có 12 tuổi - đó cũng chính là Ân Nhã, giờ Tâm đã 25, còn Nhã thì chỉ mới bước sang tuổi 20. Một khoảng đường dài còn phía trước, cho dù cô ấy có cứng rắn, có kinh nghiệm nhiều thế nào trong làm ăn, thì cô ấy vẫn chỉ mới là một thiếu nữ, một cô gái vừa mới bước vào ngưỡng cửa trưởng thành.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: