CHƯƠNG 3
Còn Nguyên vẫn còn bần thần vì những gì mẹ nói qua lời kể của út Ngân. Vậy ý của mẹ là gì.
Nhắc đến Trúc, Nguyên mới nhớ có lẽ nên hỏi Trang biết đâu có tin gì.
Trang tức muốn lao tới đánh cho Nguyên một trận.
Nguyên im lặng và hơi đơ ra, không biết nên nghĩ gì và nói gì vào hoàn cảnh này, có gì đó bối rối, khó xử.
Cảm nhận, Nguyên có cảm nhận được không, sao lại không chỉ là nghe Trang nói thế này mà Nguyên thì chưa chuẩn bị tâm lý nên có chút bất ngờ.
Ai mà không biết những gì Trang nói, Nguyên cũng biết mà là biết rõ nữa là khác. Từng nghĩ thôi thì tìm niềm vui mới, nhưng bản thân mình tự tìm thì chắc là có không, hay là phải chờ ai đó dẫn lối và có người tìm về.
Câu trả lời chỉ nằm ở nơi mà tự bản thân mọi người chịu hiểu ý nghĩa của câu hỏi.
Trúc lắc đầu, cô rút tay về, cô sợ người khác thế này, vì như vậy không chỉ cô khó xử mà người đó cũng vậy. Hơn nữa nếu làm người ta thất vọng thì chính cô cũng không vui.
Tâm chỉ đành buông tay nhìn dáng Trúc khuất xa tầm nhìn của mình, đi và về đã 1 năm vậy mà vẫn không khác là mấy. Trúc vẫn một lòng dù Nguyên không để ý đến, cần chi phải khổ như vậy. Nhưng chẳng phải Tâm cũng như vậy hay sao. Nghĩ lại hôm nay đúng là ngày dài, đúng là ngày thất bại.
Tin nhắn gửi đi không có hồi đáp.
Nguyên đang say giấc trong giấc mộng không tên chỉ toàn một màu đen huyền bí. Nguyên không muốn nghĩ nhưng sao vẫn phải nghĩ, chỉ là bây giờ đang rất mệt nên muốn ngủ để quên.
Giật mình vì tiếng gọi, giấc mơ huyền bí, có gì đó mà huyền bí. Thật ra tối qua Nguyên có mơ được gì đâu.
Hai cha con vừa làm vừa nói rôm rã, sáng nay thay việc tập thể dục bằng việc nâng chậu kiểng, cũng mệt đấy chứ.
Xong xuôi mọi việc Nguyên lại tiếp tục cuộc hành trình, con đường này đã quá quen thuộc. Nguyên đã lên thành phố được 4 năm sau khi tốt nghiệp phổ thông ở dưới quê ngoại, cũng là lúc chấp nhận rời xa người mình yêu, mối tình đầu không hồi đáp.
Ngoài kia từng dòng người hối hả trên những phương tiện dọc khắp con phố, khói bụi vẫn hòa vào không khí. Vẫn là tiếng còi xe âm ỉ, vẫn là sự ồn ào của đô thị nhưng nó sẽ đẹp và thanh bình về đêm dưới những ánh đèn đường soi rọi.
Một ngày cho công việc, cho những cố gắng. Nguyên vẫn phải tất bật và Trúc cũng vậy. Không ai có thể rảnh tay để làm điều gì khác, trừ khi họ có động lực và niềm vui cũng như gì đó để bận tâm ngoài công việc.
Dừng xe trước một tiệm hoa quen thuộc Trúc lại nhận một bó hoa mà mình đã đặt.
Gió vẫn thổi, và cát vẫn tung bay quấn quýt lấy chân người. Tiếng lá xào xạt, nơi đây là đâu mà không có người chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo bao trùm. Đến đây sẽ khiến nhiều người sợ hãi, cũng phải thôi vì đây là một thế giới khác của cuộc đời. Nó không có sự sống. Chỉ có những thanh âm xa lạ, không rõ từ đâu, nói đúng hơn chỉ là gió và lá hòa quyện vào nhau để tạo nên cái gì đó gọi là âm sắc.
Đặt bó hoa trước một ngôi một Trúc gỡ cặp kính của mình và đứng lặng nhìn. Đã 5 năm rồi nhưng nỗi đau vẫn còn đó, cho dù tình yêu kia có bị chôn vùi thì với cô đó cũng là điều đáng trân trọng, và người nằm dưới kia là người mà cả cuộc đời này cô không thể nào quên. Nụ cười ấy cứ như bóp nát trái tim cô, cho dù giờ đây hình bóng trong tim cô là người khác nhưng với cô người này vẫn nằm ở một vị trí quan trọng.
Mùa xuân năm ấy, cũng như bao mùa xuân khác, Trúc sẽ được Trình dẫn đi mua đồ, đi chơi. Trình luôn là người lo lắng và quan tâm đến cô, trong nhà anh là người con thứ hai, trước anh còn một chị gái và sau anh còn một em gái. Vốn dĩ là tam công chúa, anh thường nói vui “anh đã tạo nên kì tích cho ba”. Anh yêu cô nhẹ nhàng, nồng ấm còn cô thì quen có anh và yêu anh như một sự tôn thờ. Vì với cô không có Trình thì sẽ không có cô. Anh đã tập cho cô thói quen có anh, để khi mất anh rồi cô phải khó khăn lắm mới vượt qua cú sốc nặng ấy.
Trong phòng bệnh mọi người chăm chú nhìn vào điện tâm đồ, ai cũng đều lo sợ.
Còn Trình anh nằm đó thoi thóp luôn hướng ra cửa, vì anh đang chờ người con gái mà anh yêu, chỉ tiếc là không nợ với nhau. Dù bây giờ anh có khỏe mạnh thì đã sao, tại sao lại như vậy, tại sao.
Cố gắng để cười nụ cười cuối cùng Trình đưa bàn tay yếu ớt của mình về phía Trúc.
Lê từng bước Trúc không cảm nhận được gì xung quanh, cô chỉ biết người nằm đó là Trình thân thương của cô.
Dùng sức lực còn lại Trình cố gằng vuốt ve yêu thương khuôn mặt ấy, khuôn mặt mà anh ghi mãi trong lòng mình từ lúc cô chỉ còn là một cô bé.
Trúc áp tay Trình vào mặt mình, cô siết chặt và nước mắt tuôn rơi. Không thét lên nhưng cô không kiểm soát được từng dòng lệ kia. Cô có cảm giác Trình đang muốn lau đi từng dòng nước mắt nhưng sao anh ấy không còn đủ sức lực để làm điều ấy.
Mấp máy môi, Trình muốn nói điều gì đó.
Nhưng.
Mấy ai thấy được khi ấy Trình đã rơi nước mắt, anh muốn cản mẹ mình nhưng không được. Trúc đã không được bà yêu thương nay lại vì anh mà cô ấy sẽ không yên ổn với bà. Anh có lỗi với Trúc, có lỗi với cô rất nhiều.
Trúc ôm mặt mình mà khóc, nhưng cô vẫn cố lếch lại giường chỉ để nắm tay anh lần nữa, cô không muốn, cô không muốn. Cô phải rời xa anh thật sao.
Và Trình đã siết chặt tay Trúc lần cuối, cứ như nhắc nhở với cô rằng anh luôn bên cạnh cô và mong cô mạnh mẽ mà sống.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)