Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 30

314 0 0 0

CHƯƠNG 30

Cũng lo thử thách nên Nguyên thường lén phén qua nhà Trúc, phần Nguyên muốn thích nghi với việc sống chung phần càng lúc Nguyên càng không muốn xa Trúc. Ba mẹ cứ nói sống chung không dễ, và Nguyên cũng thấy là không dễ thật. Hai người còn trẻ, lại có nhiều mối quan hệ, nói đúng hơn thì là Nguyên. Còn Trúc thì mối quan hệ của cô ấy thường là những người cứ thích ve vãn và đồng nghiệp, Nguyên khó chịu phát ghen hoài. Cũng may là cả hai cũng có những mối quan hệ chung. Tính Nguyên đâu trẻ con, thế nhưng không chịu được khi mỗi lần đến đón mà thấy Trúc nhăn nhó vì bị chặn lại mời cơm. Khi ấy Nguyên đành phải lộ diện, có nhiều phen Nguyên tức đến nỗi mà muốn gây sự, Trúc lao đao lắm. Tại người ta nói Trúc chỉ là bạn của Nguyên nên Nguyên không có quyền. Hiểu được nỗi lo nỗi khổ cũng như khó khăn khi mà công khai của Nguyên, Trúc đã mạnh dạn đề nghị cả hai không cần phải che giấu trước mặt bạn của Trúc. Nhưng Nguyên vẫn chưa đồng ý, có một vài người ve vãn Trúc nhưng họ thuộc cộng đồng, còn những người khác thì không, như vậy sẽ ảnh hưởng đến Trúc. Chưa kể Nguyên vẫn còn đang bị lung lay chức phó trưởng phòng kinh doanh. Chỗ đứng vẫn quan trọng. Thừa nhận Nguyên sợ và hơi nhát nhưng cái gì cũng cần có suy nghĩ, tính toán.

  • Thật không
  • Nói xạo làm gì, chúc mừng em, giờ thì những dự tính không cần phải e dè nữa rồi. Cũng như nên làm những gì cần làm đi – anh trưởng phòng mỉm cười đôn hậu với Nguyên

Nguyên rất vui, được rồi vậy thì Nguyên thử xem những người đó dám làm gì người yêu của Nguyên nữa.

  • Cảm ơn anh

Anh trưởng phòng vẫn mỉm cười, ở Nguyên anh học được thế nào là tự tạo niềm vui.

  • Nguyên này
  • Sao anh – chưa kịp mở cửa đã bị gọi lại Nguyên cũng muốn chờ xem trưởng phòng định hỏi gì

Trưởng phòng có chút chần chừ, nhưng rồi anh nghĩ mình cũng nên nói. Anh không còn ở đây lâu nữa.

  • Anh sẽ đi Hà Nội
  • Sao? – bất ngờ thật, Nguyên không nghĩ sẽ có lúc mình nghe những từ này

Gật đầu anh tiếp.

  • Người thay anh giống em, do đó đừng lo, xin lỗi vì trước đây anh đã không có thái độ tốt với em

Nghe anh trưởng phòng nói mà lòng Nguyên vui, xúc động. Thật tâm thì Nguyên rất biết ơn anh, một người anh. Dù ban đầu anh không hề coi trọng và tỏ vẻ ghét Nguyên, chỉ vì Nguyên là người đồng tính.

  • Cảm ơn anh lần nữa
  • Được rồi, chào em, nhớ tiễn anh là được
  • Chào anh – ra ngoài Nguyên vẫn còn hồi hộp, phấn đấu đã thành công, phó phòng kinh doanh Nguyên đã làm được. Chắc rằng Trúc sẽ rất vui khi biết tin này. Nguyên tự tin hẳn ra

Nhưng Nguyên có biết đợi được sự tự tin của Nguyên thì Trúc đã phải đấu tranh tâm lý thế nào hay không. Cô buồn nhưng không dám nói, những đêm Nguyên tới cả hai ôm nhau mà ngủ lòng cô dịu lại. Nhưng khi xa nhau cô lại buồn, vì cô vẫn lo ngại cho tương lai của cả hai, dù biết cả hai đều sẽ cố gắng. Nhưng đâu phải sống chỉ cần yêu, ánh nhìn vẫn quan trọng. Cô không hiểu được mình nữa, yêu Nguyên cô đâu suy tính, nhưng sao từ lúc lời cầu hôn được nói ra thì cô lại lo sợ. Ngày trước dù chưa biết lòng Nguyên, nói đúng hơn là Nguyên chưa yêu cô thì cô cũng đâu có hoang mang nhiều như vậy. Giờ hai người đã yêu nhau, còn rất nhiều, lại sắp có một bước nhấn mới là kết hôn nhưng sao trong cô lo lắng càng nhiều hơn.

  • Em sao vậy, đợi Nguyên à, thôi để Ken đưa em về
  • Tôi đợi được rồi – nhích sang một bên Trúc e dè đáp lời của Ken

Cười buồn Ken nhìn ra ngoài.

  • Không hiểu được
  • Điều gì – cũng chán nên Trúc hỏi, hôm nay Nguyên nói có việc vui nên sẽ đón cô đi chơi, cô cũng đã gửi lại xe ở tòa soạn. Mà sao chờ hoài không thấy, nghĩ Nguyên bận nên cô tiếp tục chờ
  • Vì sao em yêu Nguyên, tôi không muốn so sánh nhưng tôi tốt hơn Nguyên mà – có phần tự tin và cao ngạo Ken nói

Cô nàng này đúng là đẹp trai nhưng tính khí không được tốt lắm. Nói tốt hơn Nguyên của Trúc sao, không đúng chút nào.

  • Vì tôi yêu Nguyên
  • Vậy hai người đã abc chưa – cười điểu Ken hỏi Trúc

Tức giận Trúc bỏ ra khỏi chỗ đang đứng, dù mưa đang rơi từng hạt nhỏ. Khiếm nhã thật, cô ghét nhất những người thế này. Giờ thì cô đã hiểu vì sao Nguyên lại hâm dọa cô gái này.

  • Nguyên – vừa thấy Nguyên cũng là lúc Trúc nhìn thấy Nguyên lao về phía Ken
  • Đê tiện – Nguyên vung tay đấm thật mạnh vào con người này, khốn thật nghĩ sao lại hỏi Trúc như vậy chứ

Bật ngã Ken ôm mặt mình, phun nước bọt thì thấy máu, nóng giận sôi lên cô ta cũng không thua vung tay đánh thẳng vào mặt của Nguyên.

  • Nguyên đừng đánh nữa – Trúc ôm Nguyên từ phía sau kéo Nguyên ra

Nhưng cái đấm của Ken vào mặt mình càng làm Nguyên điên tiết lên.

  • Đừng đánh nữa – Trúc vẫn cố gắng

Khi ấy bảo vệ đã chạy ra.

  • Giữ hai người họ lại
  • Đánh nữa tôi gọi công an đó – một anh lên tiếng

Ken vẫn còn kênh kiệu.

Quay sang thấy Trúc ngã, Nguyên quên cả đau, cũng không quan tâm tên Ken đó đang nhìn mình thế nào, vội đỡ Trúc lên.

  • Em có sao không
  • Nguyên bỏ ra đi – gạt tay Nguyên ra, Trúc tự đứng lên
  • Trúc – Nguyên cố gắng chạm vào người yêu để dìu cô ấy nhưng không được phép

Trúc rất giận, Nguyên đâu cần phải làm vậy.

  • Bác hai đừng truy cứu việc này nha
  • Chị Trúc yên tâm đi, coi bạn chị có sao không, chắc tại chị ấy lo nên mới vậy
  • Đúng đó Trúc con đừng giận con bé đó tội nghiệp, ai kêu Ken quá đáng
  • Hai người còn bênh họ, họ yêu nhau đấy – vẫn còn tức Ken nói không suy nghĩ
  • Chị ngộ thật thì đã sao, chị ghen à
  • Con cũng như người ta thì phải cảm thông chứ, thôi hai đứa về đi

Nói xong bác bảo vệ cùng anh bảo vệ trẻ đưa Ken vào phòng để xem vết thương.

Giờ Trúc mới quay lại nhìn Nguyên, trong mưa Trúc thấy rõ máu từ vết thương trôi xuống. Vừa thương mà vừa giận không nói gì Trúc lên xe ngồi và đưa nón cho Nguyên.

Nước mưa làm Nguyên rát, nhưng vẫn ngoan ngoãn nếu không muốn bị giận lâu hơn.

Suốt chặng đường chẳng ai nói với ai lời nào.

Trúc chở Nguyên về nhà mình, rồi lấy hộp cứu thương để trên bàn, cô đi thay đồ.

Sự lạnh lùng của Trúc làm Nguyên chán nản. Có phải vì quen sự dịu dàng, quan tâm không hề bỏ mặc của cô ấy đối với mình mà giờ Nguyên thấy khó chịu.

Trúc muốn tỉnh táo hơn, cô đã nghĩ rất lâu về việc này. Cô biết Nguyên không hề ưa Ken, đã mấy lần xảy ra xung đột. Với những anh khác thì Nguyên lịch sự hơn vì dù gì họ cũng lịch sự với Trúc. Có điều khó chịu thì Nguyên vẫn khó chịu, Nguyên tưởng cô không khó chịu sao. Cô rất muốn mọi người đều biết mình là người đã có gia đình mà đừng làm phiền theo kiểu ve vãn nhưng điều đó rất khó. Nếu ai cũng như hai người bảo vệ khi nảy thì tốt quá rồi.

Nguyên không thèm lau vết máu mà ngồi thừ ra đó, rồi lại lục lạo ti vi, nhớ đến câu lúc nảy của kẻ khốn kiếp ấy chỉ làm Nguyên thêm tức điên lên.

  • Sao không băng lại đi – lao tóc mình Trúc nói, với tay tắt ti vi

Nguyên nhìn Trúc, thấy tuổi thân quá.

  • Làm giúp Nguyên đi
  • Nguyên tự đánh thì tự làm đi – lạnh lùng Trúc nói, cô còn rất giận

Nguyên đành lủi thủi mà tự băng, cũng không dám than đau.

Trúc biết chứ nhưng cô muốn Nguyên hiểu ra là bản thân đã nóng đến mức nào, đánh người là sai.

  • Em tránh xa cái tên Ken đó ra đi
  • Tránh xa bằng cách nào
  • Thì em đổi chỗ làm – Nguyên chỉ nói vì nghĩ đó là một cách. Nguyên quên mất một điều mình đang làm Trúc giận, mọi lời nói có thể phản tác dụng
  • Nguyên không có quyền bắt em làm điều ấy – giận dỗi Trúc bỏ ra sau bếp

Nguyên ngơ người, Nguyên không ngờ Trúc lại giận như vậy. Bình thường cô ấy đâu có như thế.

  • Em sao vậy?
  • Người có sao là Nguyên, tại sao Nguyên có thể đánh người vô cớ như vậy
  • Vô cớ - lần này là đến Nguyên, cố gắng kiềm chế Nguyên đang dặn mình như vậy. Nguyên không muốn lớn tiếng và có lời không hay với Trúc

Cũng biết mình đã hơi quá lời nên Trúc nghĩ cả hai nên bình tâm.

  • Nguyên về đi, chúng ta
  • Bây giờ em đuổi Nguyên sao – nhưng tiếc rằng Trúc đã quên một điều Nguyên của cô khi mất bình tĩnh thì cũng sẽ là người khác
  • Em không có ý đó, em chỉ muốn chúng ta bình tĩnh lại thôi – nhăn mặt vì đau Trúc cố vùng khỏi tay Nguyên khi Nguyên báu chặt vào hai vai mình

Nét mặt của Trúc làm Nguyên chùng lòng nhưng sao con tim vào giây phút này lại thua lý trí. Nguyên cứ muốn cãi, cứ muốn cho Trúc biết là mình đúng.

  • Bình tĩnh, em bảo Nguyên bình tĩnh thế nào khi cô ta lại nói đến vấn đề đó
  • Chúng ta không có thì Nguyên sợ điều gì – Trúc nói lớn vẫn cố vùng khỏi Nguyên

Nhưng cái phần thú trong Nguyên không biết trỗi dậy từ khi nào.

  • Nếu có thì đã sao, được nếu cô ta muốn biết thì cho cô ta biết – Nguyên nghiến răng rồi cúi thấp xuống

Trúc không muốn ngụy biện nhưng cô không tin người trước mặt mình là Nguyên nữa, Nguyên không bao giờ như vậy với cô. Nguyên rất tôn trọng cô, chưa bao giờ Nguyên đòi hỏi vượt quá giới hạn.

Chẳng lẽ vì người ngoài mà Nguyên đánh mất chính mình, không được nhưng sao Nguyên không cưỡng lại được. Có phải vì Trúc quá hấp dẫn hay vì lời của Ken đã kích thích Nguyên. Một tay Nguyên lần tìm từng cút áo của Trúc, một tay thì giữ chặt một tay của cô ấy. Mặc tay của Trúc cản mình Nguyên vẫn muốn thỏa dục vọng. Sao Nguyên lại thô bạo như vậy.

  • Nguyên ra ngoài đi – Trúc hét lớn và khóc, cô đã khóc thật sự, Nguyên không chịu dừng lại. Nguyên cứ hôn rồi tay thì không yên vị Nguyên đã thô bạo mà cởi tung chiếc áo sơ mi công sở của cô. Trúc ôm ngực rồi tuột người xuống sàn mà khóc. Cô sợ Nguyên, cô thất vọng, dù là yêu thì cô cũng không muốn Nguyên thế này mà chiếm đoạt mình

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: