CHƯƠNG 4
Có thể cô đã mạnh mẽ mà sống, vì anh vì cô nhưng anh có biết mất anh cứ như cô đã mất một khoảng trời bình yên trong cuộc đời mình. Dù Nguyên có mang lại thì cũng sẽ không thể mang lại vùng trời của anh về bên cô. Có lẽ anh không muốn cô vướng bận vì mình, muốn cô có hạnh phúc thật sự với người sau.
Gió như ngừng thổi và lá cũng ngừng rơi, là Nguyên sao Nguyên lại ở đây. Chậm rãi đứng lên Trúc ngoái nhìn, đúng là Nguyên thật.
Nguyên đứng đó, vẫn hiên ngang và vẫn là nét đáng yêu nào đó, không phải ai cũng hiểu, chắc chỉ mình Trúc hiểu.
Gật đầu và Trúc châm lửa, cô cũng muốn làm vậy. Thường khi sẽ là trước khi về nhưng hôm nay có phần sớm hơn.
Còn Trúc thì phì cười, nói vậy cũng nói được.
Nguyên kịp phản ứng để đỡ lấy Trúc không để cô ngã xuống đất.
Và dường như gió cũng thổi mạnh hơn, lá cũng rơi nhiều hơn nó làm mắt của vợ chồng ông Phong cay vì cát bay vào, mặt rát vì lá phớt qua mặt mình.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, ngay cả khi không còn, Trình vẫn bên cạnh và bảo vệ cô. Trúc khóc trong đau đớn.
Nguyên ôm chặt lấy Trúc, chưa lần nào Nguyên thấy Trúc thế này, khóc đến nỗi không đứng vững. Những năm trước Trúc đi buổi sáng còn hôm nay lại là buổi chiều. Phải chăng Trúc muốn lẫn tránh mợ của mình, sống cùng một nhà mà bà ấy tàn nhẫn với Trúc vậy sao, dù gì cô ấy cũng là do bà lo lắng suốt hơn 20 năm qua.
Ông Phong chỉ có thể nhìn theo và im lặng, phải chăng ông là một thằng đàn ông nhu nhược nhất trên thế giới.
Gió vẫn thổi từng hạt cát nhỉ quấn quýt bên chân của Trúc từ lúc cô đến cho đến khi cô rời khỏi.
Đâu đó có hình bóng của Trình, nhưng chắc chỉ là tưởng tượng. Theo tâm linh, người sống vẫn muốn người chết có một kiếp sống mới. Trúc không muốn lưu luyến quá nhiều vì như vậy Trình sẽ không thể chuyển kiếp, có lẽ nghe hoang đường nhưng cô muốn Trình có một cuộc sống mới ở kiếp sau. Tốt hơn và hạnh phúc hơn không ngắn ngủi như bây giờ.
Mưa xuân rơi ướt phố phường, mái hiên nhà lấm tấm những giọt nước còn vương vãi, đưa tay để hứng những giọt nước của trời kia Nguyên nếm thử.
Trúc chỉ cười, cô cũng vươn tay để hứng những giọt mưa của bầu trời.
Nguyên là thế vẫn bình thản cho dù trời có giông tố, bão bùng.
Nhìn Nguyên, Trúc lắc đầu.
Nhíu mày, Nguyên dùng mũi chân để bật người khỏi bức tường của mái hiên nhà mà mình và Trúc đang trú mưa.
Thở hắt ra Trúc lau nước mắt vẫn còn đọng trên mi mắt rồi nói.
Giờ thì hay rồi mặt đối mặt, vui vẻ gì đâu. Ánh mắt kia vẫn là sự chân thành nhưng sự chân thành ấy có dành cho cô?
Lấy lại sự bình tĩnh, Trúc kéo tay về, cô cười, nụ cưởi giả tạo.
Giờ thì níu kéo người ta để làm gì nữa, Nguyên cũng cười, là nụ cười gì nhỉ. Nguyên đã cười rất nhiều kiểu nhưng lần này Nguyên không định nghĩa được chính nụ cười của mình. Cười mà cũng cần định nghĩa, Nguyên nghĩ thế đấy, vì khi cười cũng là lúc con người bộc phát bản tính của mình. Một con người có bao nhiêu bản tính?
Quay sang nhìn Nguyên, mắt Trúc đỏ ửng lên vừa giận mà vừa thương. Là Nguyên cố tình không hiểu hay vì Nguyên khờ thật đến nỗi không cảm nhận được. Tại sao cô đã nói đến vậy mà Nguyên vẫn muốn sát muối vào vết thương của cô.
Nguyên lắc đầu.
Trúc ngước mặt nhìn trời rồi hít thật sâu, cô không muốn khóc trước mặt Nguyên nhưng sao không thể, trước Nguyên mọi đặc tính trong con người cô hỉ, nộ, ái, ố cứ bộc phát. Cô phải làm sao khi trái tim đã điều khiển cả lý trí.
Tiếng gọi của Nguyên cứ như thắt chặt trái tim đang thổn thức của Trúc, nhưng cô không muốn dừng lại cô cứ chạy, chạy trong cơn mưa không biết sẽ tạnh khi nào.
Nguyên chạy phía sau, cố gắng không để mất dấu của Trúc, cứ đến một ngã tư thì Nguyên lại bị hụt mất một nhịp chân của Trúc, để đến khi cô ấy sang đường thì Nguyên chỉ còn biết đứng bên đây mà tức tối. Cố gắng để bắt kịp, nhưng Nguyên vẫn sợ mình sẽ vụt mất cô ấy.
Trúc vẫn chạy không quay đầu, cô sợ nhìn thấy dáng Nguyên trong mưa vì cô mà ướt, mà lo lắng. Vì khi ấy cô sẽ mềm lòng mà dừng lại, và khi dừng lại thì cô biết mình sẽ lại đau. Với Nguyên cô là gì, chỉ là bạn, chỉ là người mà Nguyên thương hại để cố đưa cô ra khỏi cái vỏ bạc băng giá kia. Nhưng Nguyên có biết khi tảng băng ấy tan chảy thì cũng là lúc trái tim của cô đã thuộc về Nguyên rồi hay không.
Nguyên đành lùi lại, Trúc đang kích động Nguyên không muốn cô ấy lọt khỏi tầm mắt của mình.
Trúc tự đứng lên rồi lại tiếp tục bước đi, mặc Nguyên đang đi phía sau trong lo lắng.
Cố chấp có phải là cách, nhưng nếu rộng lòng lần nữa thì sẽ được gì.
Mưa, mưa chất chứa kỉ niệm, Nguyên ghét mưa từ lúc bản thân mình đã yêu. Vì khi ấy cũng là lúc Nguyên biết mình đau, khi mà tình yêu kia mãi chẳng đi về đâu. Khi mà nếu Nguyên để nó bộc phát thì Nguyên sẽ mất người ta và mất rất nhiều thứ. Nguyên thà ở bên cạnh với tư cách một đứa học trò ruột, để còn có cơ hội được nhìn người ta. Còn hơn làm cho ra mọi chuyện rồi sẽ không thể nhìn nhau, cũng như hạnh phúc của người ta sẽ không trọn vẹn. Giờ Nguyên đi dưới mưa, cứ như đang gội rửa những khúc mắt trong lòng. Dáng Trúc sao mà cô đơn đến vậy.
Ngồi xuống một góc cây vệ đường, Trúc mệt lắm rồi. Cái tát tay khi nảy đã rát vì nước mắt và nước mưa, cô úp mặt mình vào lòng bàn tay và khóc. Dù cô đã cố mạnh mẽ, nhưng sao vẫn không thể vượt qua được thử thách của cuộc đời. Là cô bi quan hay không đủ khả năng, rốt cuộc thì cô là con người nào.
Giọng nói trầm ấm, một cái ôm nhẹ nhàng, cảm giác lạnh cũng không còn nhiều nữa.
Tâm ôm lấy Trúc trong xót xa, làm sao để xoa dịu nỗi đau của cô ấy, làm sao để giúp cô ấy biết được cuộc sống này còn nhiều điều kì diệu.
Có lẽ Tâm không hiểu, thật ra Trúc đã hiểu sự kì diệu trong cuộc sống là gì, và cô cũng đã có được vài điều ấy. Đầu tiên đó là yêu và được yêu, Trúc biết bản thân không thể yếu đuối nhưng mạnh mẽ quá sẽ có lúc ngã khuỵa không thể đứng lên. Người kéo cô về với thực tại, giúp cô biết được sự diệu kì của cuộc sống một lần nữa lại không ở đây. Cô có bạn, có người đó và mọi người bên cạnh cô, với cô đó cũng là một điều kì diệu.
Lặng lẽ rời khỏi nơi có hai người đang ôm chặt lấy nhau, Nguyên đi để lại một nụ cười. Không biết rồi sẽ ra sao nhưng ít ra lúc này Trúc không phải một mình, người cô ấy cần là Nguyên nhưng giờ người mà cô ấy không muốn gặp nhất cũng chính là Nguyên. Yêu đơn phương cũng sẽ có lúc phớt lờ người thương, Nguyên đang là nạn nhân nhưng Nguyên tự thấy bản thân mình chẳng đáng thương chút nào.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)