Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 14

328 0 0 0

CHƯƠNG 14

Đúng cho dù Nhã có già dặn thế nào trong chuyện kinh doanh thì cô cũng chỉ là một cô gái vừa bước sang ngưỡng cửa trưởng thành chưa bao lâu, nét hồn nhiên, tinh nghịch vẫn còn. Và tất nhiên cô vẫn còn rất mơ mộng.

  • Con xin lỗi vì làm ba khó xử

Uống một ít nước ông Nam ngước nhìn con, từ khi mẹ nó mất là nó bên cạnh lo lắng, quan tâm, chăm sóc và giúp ông giật lại kinh tế. Nó quả là người có khiếu và tài năng kinh doanh, ông không phản đối việc con chọn tương lai, cũng không cấm đoán việc nó yêu ai, chỉ là ông cũng có quyền xem xét người mà nó sẽ cùng đi suốt chặng đường dài.

  • Ba không trách con, nhưng có chắc là con của ba không chịu thiệt không?

Cười xinh đẹp Nhã dựa vào vai ba.

  • Ba ơi, con gái ba không ăn hiếp người ta thì thôi, với lại ba biết đó con cũng có tật xấu là mộng du và đó đó

Thấy con nhăn nhúm khó coi ông Nam cũng bật cười, giận cũng không muốn giận nữa, thôi thì cứ để mọi chuyện trôi qua, nếu không có gì thì thôi vậy.

  • Được rồi cô nương, đi tắm đi mặc bộ đồ gì mà nhìn con ba buồn cười quá, không hợp chút nào
  • Thì tất nhiên rồi, của con xinh hơn, cái này chỉ đẹp thôi, con lên phòng nha – nói xong Nhã nhanh chân chạy lên phòng

Chỉ một ánh nhìn thôi ông có thể cảm nhận được gì đó, chỉ là bộ đồ thế mà nó có thể cười vui như thế.

Vội đóng cửa phòng Nhã lấy đồ rồi chạy nhanh vào phòng tắm, cô xoa đầu rồi vỗ trán. Cô làm sao thế này, có phải là cô nữa không, nhìn bộ đồ mình mặc trong gương chợt cô thấy nhói lòng. Rồi bất giác cô sờ bụng mình, có hoang tưởng quá không, vì làm sao có thể.  Nhưng cô vẫn mong chờ điều gì đó, sau bao năm gặp lại Tâm vẫn làm cô bối rối, ngượng ngùng và rung động. Vậy sao khi nảy cô không nói sự thật, ba nhất định làm chủ cho cô, nhưng vẫn là nhưng cô không muốn người ta khó xử và trở thành kẻ lợi dụng. Khi mà trong đêm cái tên và hình ảnh mà người ta thấy lại là người khác.

Có những chuyện muốn tự quyết cũng không được, và có những chuyện xảy ra ngoài ý muốn mà bản thân cũng không lường trước, thì là xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao lường trước được.

Một góc để nhìn những con người đang phấn khích ngoài sàn mà Nguyên chẳng có cảm hứng, nơi này ngày còn đi học Nguyên và Tâm thường đến, ở đây có đủ loại người và thế giới nào cũng có. Đặc biệt ở chỗ này người ta không quan tâm việc mình là ai, chỉ quan tâm mình sẽ đối đãi với cư sử ra sao với nhau.

  • Sao mày tìm được Trúc hay vậy? – nháy mắt với Nguyên, ý Trang vừa hỏi mà vừa trêu, hôm nay chỉ có hai đứa cô muốn khai thác thêm. Cô có cảm giác tên bạn này đã nghĩ thông

Nâng chai bia lên và uống Nguyên nói nhỏ vào tai Trang.

  • Mày thay người khác điều tra tao sao
  • Không, chỉ là tao thắc mắc, với lại cả đêm hai đứa bây làm gì mà không về nhà – đưa hai ngón trỏ chỉ vào nhau Trang lại trêu

Nguyên phì cười uống cạn chai bia trên tay.

  • Thật ra thì cũng không khó
  • Chỉ là không biết nên bắt đầu thế nào, đúng không Hạo Nguyên

Cốc đầu bạn mình Nguyên đứng lên tính tiền.

Trang cũng đi theo sau.

  • Khi nào gửi thiệp cho tao
  • Buồn thì nay mà vui thì mai
  • Vậy thì đừng đưa, cảm ơn – bún tay trước mặt Trang, Nguyên cười tươi ra chỗ lấy xe để về. Cũng nên nghĩ ngơi thôi

Tên bạn này nói vậy mà nghe được, nhưng mà nó nói vậy còn mời hay không là quyền của Trang mà.

  • Này trời lạnh thật, cho tao mượn áo
  • Mày mặc hai cái rồi, nếu mày lấy nữa thì tự lái xe nha
  • Vậy thôi – Trang lắc đầu lên xe, nghĩ cũng phải dù gì Nguyên cũng là người chở, nhưng tên bạn này bất công nếu là Trúc là nó tình nguyện cho xem. Mà kệ vậy cũng tốt, hai đứa nó thành luôn cho rồi

Nhưng điều Trang nghĩ đâu phải dễ.

Nguyên chở Trang băng qua những dãy phố quen thuộc, đường Sài Gòn này không còn xa lạ gì mấy với cả hai. Nghĩ mới thấy không còn tuổi trẻ bồng bột, sốc nổi ăn chơi. Giờ thì phải lo toan, tính toán cơm áo gạo tiền, và chuyện tình cảm tương lai. Lại sắp một cái tết nữa lại đến, không khí cũng trở nên lạnh hơn, tết năm nay có phải chỉ lại như thường năm, nó có khác gì không đây nhỉ.

  • Chờ tao một chút
  • Đi đâu vậy – Trang tuột xuống chỗ Nguyên cầm lái để chờ, không biết lại chạy đi đâu, trời sao mà lạnh thế. May là ở Sài Gòn, chứ mà ở Hà Nội tốt nhất là nên nằm ở nhà ngủ cho sướng

Nguyên cũng lạnh đấy, thời tiết lúc này không còn như những năm về trước, do biến đổi khí hậu. Lúc nóng thì nóng lắm, còn lạnh thì thôi cũng không kém.

  • Mày gọi Trúc xuống nhà nha
  • Chi vậy
  • Thì gọi đi

Không hỏi nữa Trang cũng gọi Trúc theo ý của Nguyên, dù gì cũng sắp đến nhà cô ấy, gọi để tiết kiệm thời gian. Chờ nữa chắc Trang cóng thật.

Còn đang định leo lên giường thì lại có cuộc gọi, đã 10 giờ khuya ai lại gọi giờ này. Nhưng Trúc cũng xuống giường để nghe máy, biết đâu là từ tòa soạn.

  • Cứ tưởng biên tập bắt Trúc sửa bài trong khuya chứ – khi biết đó là ai Trúc cũng an lòng hơn
  • Bộ bị sếp dọa hay sao mà sợ thế, mà thôi bỏ qua đi, xuống nhà có quà

Nghe giọng cười của Trang cũng biết hai người này lại tranh thủ tám, thiệt đúng là con gái. Mà Nguyên cũng là con gái nhưng Nguyên nhớ mình đâu có nhiều chuyện để nói như vậy. Hay vì chưa hợp. Cũng đã đến Nguyên dừng xe rồi quan sát xung quanh.

Xuống nhà như lời của Trang, Trúc tìm kiếm nhưng sao không thấy Trang mà là thấy Nguyên. Hình như cô ấy ngồi phía sau và đang co ro, còn đang nghĩ có nên đến hay không thì cô lại bắt gặp nụ cười mà Nguyên cười với mình, cô không phân tâm suy nghĩ, vì nụ cười ấy Nguyên dành cho cô. Mà sao giờ lại gan thế nhỉ, dám khẳng định luôn, còn tự tin nữa chứ.

  • Hai người về khuya quá vậy?
  • Tại nó ghé mua cái gì đó cho Trúc, đưa gì đưa lẹ đi tao sắp cóng rồi – Trang vừa nói vừa cằn nhằn
  • Gì vậy Nguyên – nhận lấy túi đồ trên tay Nguyên, Trúc thắc mắc

Mỉm cười Nguyên áp nó vào tay của Trúc.

  • Hoành thánh – Trúc nói mà giọng không giấu được niềm vui
  • Ừ, ăn khi còn nóng – cười lần nữa Nguyên kéo tay Trúc ra và đặt quai của chiếc bao đựng một hộp hoành thánh thơm ngon, nóng hỏi. Thấy sự vui tươi, phấn khởi của Trúc không hiểu sao lòng Nguyên cũng cảm thấy vui

Không biết vì hoành thánh đang nóng hay vì sự quan tâm của Nguyên mà Trúc cảm thấy ấm áp, cô không lạnh co ro như Trang.

  • Thôi để sau, về đi

Nguyên và Trúc nhìn nhau rồi bật cười.

  • Trúc lên nhà đi
  • Nguyên về trước đi – Trúc chưa có ý định lên vì muốn nhìn Nguyên lái xe đi

Nhưng Nguyên lắc đầu, Nguyên bước xuống xe làm Trang suýt không giữ được thăng bằng và lầm bầm trong miệng. Nhưng Nguyên không quan tâm lắm, kệ lâu lâu vô tâm với con bạn thân một chút.

  • Ơ
  • Vào thôi – không để Trúc nói thêm, Nguyên kéo Trúc vào trong

Còn Trang thì há hốc miệng vì hai từ ngạc nhiên, cô không thể ngờ có lúc Nguyên lại có hành động này.

Nói chi Trang, người đang vô cùng bất ngờ là Trúc đây này.

  • Lên nhà đi, Nguyên về

Giờ thì Trúc chỉ có thể gật đầu, Nguyên làm cô rối rồi đấy, khi nảy là xúc động, cảm thấy ấm áp, giờ là bối rối và cảm thấy yêu thương vẫn đang dâng trào.

  • Tao đón quả không sai
  • Kệ mày, về đây, à tao có mua cho mày nữa đấy – cười nháy mắt với Trang, Nguyên cho xe chạy đi khi thấy bóng dáng nhỏ xinh kia đứng ở lang cang phòng nhìn xuống

Chiếc xe của Nguyên đã khuất cũng là lúc nụ cười hạnh phúc của Trúc tắt đi, vì cô sợ đây chỉ là hạnh phúc bất chợt. Vì cô sợ chỉ là Nguyên đang thương hại mình, nhưng cảm giác này đâu phải thương hại. Lần ở nhà Tâm vì sao Nguyên tìm được cô giữ sự hỗn loạn, vì sao hai người có thể ngủ cạnh nhau thanh bình. Cô không hiểu nỗi mình nữa, chỉ biết con tim này cứ thao thức khi nhớ về Nguyên, nó lại thổn thức khi Nguyên bên cạnh, và nó cứ thôi thúc cô bày tỏ với người ta. Hộp hoành thánh trước mặt là minh chứng cho điều gì, cho công cán của tình yêu hay là sự quan tâm thật lòng. Cô tin là Nguyên thật lòng quan tâm mình nhưng đó là gì thì cô không rõ, vì chắc chỉ có Nguyên biết.

Cũng như chính cảm nhận của Trúc.

Mục đích của Nguyên không chỉ là mua đồ ăn khuya, lại đúng món Trúc thích mà còn là sự thăm dò. Nếu không có quán bán hoành thánh thì Nguyên cũng sẽ chạy vào đường nhà của Trúc mới về nhà mình. Vì đó là sự lo lắng, hôm ở nhà Tâm rõ ràng có người muốn đưa Trúc đi, chuyện này không còn là trùng hợp, hay nhầm người, mà rõ ràng là cố ý. Người đàn ông ấy phải muốn điều gì đó từ Trúc thì mới tìm gặp rồi dùng cách không đường hoàng như vậy.

  • Tôi điều tra được người đó tên là Trần Đăng, ông ấy là tổng giám đốc công ty NK
  • Đối thủ cạnh tranh với công ty của cậu Ánh Trúc
  • Sao Nguyên biết? – Tâm thắc mắc
  • Công ty tôi đang phân vân giữa hai bên, một là NK, còn một là BK

Im lặng giây lát Tâm nói tiếp.

  • Điều quan trọng là ông ta muốn gì ở Trúc?
  • Có lẽ là chiêu bài để làm ảnh hưởng đến cậu của cô ấy, và cũng có thể chỉ vì mẹ của Trúc – lời Nguyên nói hình như tương đối đúng

Cả hai phân vân, rồi căng ốc để suy nghĩ điều gì đó, chắc rằng nên có kế hoạch cụ thể.

Không biết sao hôm nay ở trường mà Nhã đang học cứ xôn xao, vì điều gì thì cô không biết, vì đơn giản cô không quan tâm. Ở công ty còn rất nhiều chuyện để cô giải quyết nên cô phải tranh thủ về để giúp ba không rảnh mà tán chuyện của người khác. Với lại cô có gì mà bận tâm ngoài việc hôm ấy. Từ ngày hôm ấy Nhã cũng không gặp lại Tâm, không hiểu sao cô cảm thấy nhớ người ta rất nhiều, có lúc cô còn bị căng thẳng và muốn hét lên, nhưng nghĩ đến ba mình cô cố gắng kiềm chế.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: