CHƯƠNG 20
Dừng đũa ông Nam uống một ít nước trong ly rồi bước lại hướng của Tâm đang quỳ. Được lắm một người thôi mà phải ba người của ông giữ lấy.
Ông Nam cười vuốt tóc con gái mà mình rất yêu thương.
Nhã bị ba đẩy sang một bên, cô muốn lao tới nhưng lại bị một cô gái và anh chàng vừa khóa cửa xong chạy vào giữ lấy.
Tâm bị kèm chặt nhưng miệng thì vẫn có thể đấu khẩu vài câu đấy.
Bật cười ông Nam cúi xuống nhìn Tâm.
Lời lẽ kiên quyết và chắc nịch, ánh mắt thì long lên. Điều này cho Tâm biết ông Nam đang rất nghiêm túc. Nhìn sang Nhã thì lại bắt gặp ánh mắt của cô nhìn mình, có gì đó lo lắng. Tâm cười cười với cô ấy, rất muốn nói hai từ xin lỗi.
Nhưng không Tâm không đơn giản, Tâm bật cười, cười lớn như ông khi nảy.
Câu nói này càng làm máu giận trong người ông Nam thêm sôi sục, nắm chặt hai tay ông tháo thắt lưng của mình ra và vung lên.
Một lằn roi rơi xuống lưng của Tâm một cách rất điệu nghệ, chắc rằng ông ấy đã làm tương tự với ai đụng đến tóc của con ông ấy. Tâm còn hơn thế, vậy Tâm sẽ lãnh bao nhiêu, nhưng Tâm cũng hiểu cái đau thể xác này vẫn không bằng nỗi đau tâm hồn của cô gái mắt đang lưng tròng kia. Tâm rất muốn xin cô ấy đừng khóc vì mình, đừng buồn đau vì mình. Đáng tiếc tình cảm là thứ mà con người khó kiểm soát nhất.
Ông Nam vứt luôn sợi dây thắt lưng của mình vào góc nhà.
Nhã ôm lấy Tâm để chịu thay cái roi thứ hai ấy, Tâm không đáng phải chịu như vậy. Dù cô biết lời Tâm nói đã làm mình bị tổn thương.
Nhã dìu Tâm đứng lên, cô mỉm cười có thể đây là nụ cười cuối cùng mà cô dành cho Tâm. Cô sẽ khó mà ở lại đây, nếu ba thấy cô buồn khổ thì ông sẽ thêm đau lòng, và tất nhiên Tâm sẽ lại không yên ổn.
Còn Tâm, Tâm chạm nhẹ vào lưng của Nhã mà xót xa quá đỗi. Tại sao phải là mối tình si cơ chứ. Quay nhìn người đàn ông đang căm tức mà vì con phải kiềm chế Tâm quỳ xuống, có lẽ mình nên là người có câu trả lời hợp lý. Cho dù biết rằng cách giải quyết của mình chẳng hay ho gì.
Ông Nam chờ đợi, ông hi vọng Tâm sẽ có hướng giải quyết khiến con gái của ông khuất phục như cách mà Tâm đã đánh bại được nó.
Nhưng với Nhã yêu là muốn nhau hạnh phúc chứ không phải là trói buộc nhau.
Ông Nam tất nhiên là bị thuyết phục bởi con gái. Khi nảy là ông làm theo cảm tính và sự độc tài của mình, kết quả thì chẳng được gì và nó lại tai hại hơn. Giờ thấy con vui vẻ thế này chắc ông cũng nên là người cha chịu thua cuộc.
Tâm đành đi về, phì cười Tâm thấy mình như con rối ấy. Nhưng đi được vài bước Tâm lại ngoái nhìn lên lầu, không thấy Nhã đâu. Có thật hai người chỉ đến đây.
Có ai thấy được giọt nước mắt đau lòng khi phải xa Tâm mà Nhã đã rơi, cô nên là người kết thúc. Cô biết đi Sin ba sẽ vui vì bên đó cô sẽ tiếp tục học để về giúp ba, rồi sẽ quen những người mà theo ba là tốt nhất. Cô biết cô đã làm ông hài lòng.
Dù chưa hài lòng lắm nhưng chỉ cần Nhã đi Sin thì ông sẽ có cách làm cho nó vui trở lại, và ít ra người ông đang chọn cho nó cũng không tệ. Dù biết người đó chưa chắc gì đã hơn Tâm nhưng cũng là người mà ông có thể nắm trong lòng bàn tay.
Chiếc xe dần khuất xa, Nhã khẽ nói hai từ tạm biệt, cô đóng cửa kéo màn và chuẩn bị đồ. Đi càng sớm càng tốt nếu cô không muốn đau lòng hơn nữa vì chính quyết định này.
Những khoảng không vô tình bao trùm lấy những con người cô đơn, giữa hai cơ thể hai hơi ấm vẫn có khe hở, nhưng nó sẽ chẳng là gì khi mình có nhau. Yêu có phải chỉ cần ở bên nhau là hạnh phúc, là bình yên.
Quỳ trước mộ của Trình, Trúc cứ im lặng mà nhìn hình của anh. Cô không còn đau đến mức muốn chết theo anh, cô chỉ đau vì cô thương anh, nỗi đau âm ỉ chưa bao giờ nguôi. Có lẽ Trình luôn muốn cô sống bình yên và hạnh phúc.
Nguyên cũng đã quỳ bên cạnh, không biết từ lúc nào Nguyên thích làm mọi việc cùng Trúc, không muốn cô ấy chịu khổ một mình. Trang nói Nguyên đã dần yêu Trúc nhiều hơn trước, nó nói cứ như Nguyên đã yêu cô ấy lâu rồi mà chính bản thân không biết vậy. Ngày cưới của con bạn Nguyên và Trúc đều đến chung vui, có cả Tâm, nó quạy ghê hồn, đi gặp ai cũng mời rượu rồi hát hò, làm Nguyên còn phát sợ nói chi anh Tuấn. Nhưng đó là vì nó hạnh phúc, Nguyên cũng mừng cho nó. Trong lúc say nó nắm tay Nguyên và Trúc áp sát vào nhau rồi nói chúc hai người hạnh phúc. Nguyên còn nhớ mặt của Trúc lúc đó như trái cà chua chín mộng, buồn cười nhưng dễ thương. Mà sao đã đến vậy nhưng Trúc vẫn không mở đường cho Nguyên.
Nguyên há hốc, không biết từ khi nào Trúc có kiểu nói chuyện này nữa, Nguyên nhớ đó là của mình mà.
Thì tất nhiên là Trúc học từ Nguyên rồi.
Trúc phì cười, không hiểu sao mỗi hành động của Nguyên thôi cũng khiến cô cười vui được. Nguyên có ma lực hấp dẫn cô sao.
Nguyên giật lấy rồi đắp lên mắt mình, tại ai mà Nguyên khổ thế này.
Cũng thương, mấy đêm nay đều giật mình vì cô. Cô ngủ không thẳng giấc rồi kéo theo Nguyên cũng thế.
Trúc đang toan leo lên phía trên thì Nguyên lại tuột về vị trí cầm lái.
Lần này thì Nguyên ngoan ngoãn vì uy quyền của Trúc, liền trèo ra phía sau không dám đụng đến tay cầm nữa.
Trúc đang vui vì cuối cùng cũng hạ được Hạo Nguyên, dù biết số lần mình thắng là không nhiều. Gương mặt của Nguyên cũng có lúc trẻ con đáng yêu chứ bộ.
Nguyên cứ ngáp hoài, mệt nữa, cứ gục gục mà không dám ngã lên vai hay lưng của Trúc. Sao vậy ta khi sáng trước khi ra đây Nguyên có uống cà phê rồi mà.
Thấy vậy Trúc nói nhỏ.
Mỉm cười Nguyên gật đầu.
Cảm giác vai mình hơi nặng và Trúc biết Nguyên đã tựa lên. Cô không dám ngoái nhìn vì cô sẽ thấy rất gần gương mặt của Nguyên, cô sợ mình không tự chủ mà hôn người ta mất.
Nguyên thì cứ ngủ ngon lành, dù chưa được ai kia mở lối nhưng cái lối này Nguyên là người vào rồi.
Điều đó là đương nhiên.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)