CHƯƠNG 10
Dù trời đã tối nhưng trong nhà đèn vẫn sáng, mọi người thay phiên nhau đốt giấy tiền và thắp nhang cho Bin. Nụ cười của anh cứ như từng nhát dao cứa vào tim mọi người, anh còn quá trẻ. Chốc chốc Nguyên lại thấy Bảo chùi nước mắt, có khi Nguyên còn thấy ba mẹ của Bin lặng thin nhìn di ảnh của Bin. Ngoài trời đã có mưa, mưa phùn về đêm, trong gió có tiếng nước mư rơi xuống mái nhà. Người ta nói người vừa mất vẫn còn xung quanh nhà, nghe thì sợ thật nhưng phải chăng mọi người trong nhà Nguyên đều mong được thấy Bin lần nữa, trước khi anh được đưa xuống lòng đất lạnh lẽo kia.
Sáng ra khách lại đến, mẹ cùng các cô tiếp bạn của họ ở quê cũng như bạn của mẹ Bin. Giờ này bác hai gái đứng không nổi nói chi là nói chuyện với ai, chỉ thấy bà bắt tay và cúi chào những người đến viếng cùng bác hai. Còn bạn của bác hai đa phần là ba tiếp thay, bác hai cũng không hơn gì, ông phờ phạt. Có khi Nguyên thấy ba thở dài nhìn bác ấy. Bạn của Bin đến rất đông, có người lặn lội hàng trăm cây số, có người bay về từ nước ngoài, vì không chỉ có bạn của Bin mà còn của Bảo và của hai người. Nguyên có cảm giác quen quen, hình như có những người mình đã gặp rồi. Đúng rồi đó là những người bạn của anh mà Nguyên biết trước khi anh bị chú út đưa đi. Có lần Nguyên nghe anh nói họ đã rời bỏ anh khi biết sự thật về anh. Bên anh chỉ còn vài người thân thiết và những người trong cộng đồng, cùng một người. Giờ thì Nguyên mới biết người mà anh nói là ai, chính là Bảo. Và có vài người Nguyên đã nhìn thấy, đúng rồi họ trong cộng đồng của Nguyên. Những người này được Bảo đón tiếp và tiếp chuyện, có mấy bạn hàng xóm của Nguyên, Ngân rồi Bin. Rất đông, đặc điểm chung của những người đến viếng trước khi ra về hầu như ai cũng đều lau đi khóe mắt của mình. Có người khóc mà nước mắt rơi lả chả, cũng có người đọng lại trên mi mắt. Nguyên thấy có vài anh chị khóc rất nhiều. Khi tàn rồi thì Nguyên mới biết vì sao. Thì ra đó đều là hai người yêu anh Bin, tiếc là Bin chỉ dành tình cảm cho Bảo. Nguyên còn thấy một anh đến cùng mọi người nhưng khi mọi người về rồi vẫn chưa về. Giờ anh ấy đang quỳ cạnh mẹ của Bin của Bảo. Nguyên không dám đến hỏi, vì không biết nên hỏi gì cũng như Nguyên đang rất bận phụ bưng trà, đem bánh rồi mời cơm.
Nguyên thấy Bảo vỗ vai và an ủi, người đó nhìn Bảo rồi càng khóc nhiều hơn.
Bảo ôm lấy người đó, và anh cũng khóc, có lẽ khi nhắc đến chỉ làm lòng Bảo thêm đau. Cậu nhìn Bin và rồi cậu lại khóc, không nhắc thì thôi nhắc thì thế đấy.
Gió lại thổi và mưa lại rơi, chỉ là mưa phùn, trong gió có tiếng mưa. Phải chăng là nước mắt của đấng tối cao và là của Bin hay chăng.
7 giờ người ta đưa Bin ra khu đất của gia đình. Ba phải đi bên cạnh bác hai vì ba lo bác hai sẽ ngất thật. Người đàn ông không phải lúc nào cũng mạnh mẽ, mẹ và Bảo thì đi bên cạnh bác hai gái. Còn Nguyên và Ngân thì đẩy xe cũng như chăm sóc ông. Ngày tiễn Bin trời cũng lại mưa. Khi ấy Nguyên đã không kiềm lòng được và Nguyên khóc, bé Ngân nó lại khóc như hét, vì xúc động.
Mỗi người thả một nắm cát xuống cho Bin, ba của Bin vô hồn nhìn chiếc quan tài đang chứa con của ông. Ông cầm nắm cát mà tay run run và rồi ông quỳ sụp xuống.
Bảo phải dìu mẹ của Bin bước lên, bà không khóc thét nhưng nước mắt của ba rơi rất nhiều, bà cũng quỳ cạnh chồng mình. Cả hai cùng thả cát xuống lòng đất cho con.
Bảo cũng thế cậu nhìn hai bậc tiền bối, hai người mà Bin luôn yêu thương xót xa. Phải chi cậu làm được điều gì đó cho hai người họ.
Điều đặc biệt có ba mẹ của Bảo đến dự, họ không nói gì nhiều chỉ vỗ vai ba mẹ của Bin động viên, rồi thả cát xuống như bao người đi đưa tiễn. Sau đó họ nhìn Bảo, ánh nhìn gì thì Nguyên không rõ, chỉ thấy ba của Bảo cúi đầu còn mẹ của Bảo thì thút thít.
Ở đó Nguyên nhìn rất rõ từng nhất cữ nhất động của mọi người, đến phiên Nguyên đẩy ông lên thì Nguyên mới hiểu cảm giác thế nào gọi là sợ hãi, buồn bã và đau. Anh của Nguyên không còn, đấy là sự thật. Lấy giúp ông mình nắm cát Nguyên cùng Ngân và ông thả xuống. Trước khi đẩy ông ra khỏi nơi tang tóc ấy, Nguyên không quên để lại một câu cho anh “yên nghĩ nha anh, mọi người đã hiểu”.
Có phải cái giá phải trả đôi lúc quá lớn hay không.
Đã hai ngày rồi Trúc không biết Nguyên ra sao, cô rất muốn không quan tâm nhưng sao trong lòng vẫn bồn chồn lo lắng. Cũng hai ngày qua cô ở bên cạnh Tâm nhiều hơn, dù gì Tâm cũng vì mình mà bị thương.
Đối với Tâm được Trúc quan tâm là điều khiến Tâm rất vui, nhưng Tâm biết cô ấy cũng chỉ vì sự áy náy.
Nhìn bạn vui vẻ Trúc cũng cảm thấy vui cùng.
Nhìn Trúc, rồi Trang cười.
Nghe mà Trúc lo lắng, theo cô biết thì Nguyên chỉ có một người anh cùng họ, vì bên nội ba của Nguyên đứng thứ hai, còn bên ngoại thì mẹ Nguyên là chị cả nên cô có thể đoán được đó là ai. Và Nguyên rất thương Bin, cô lo Nguyên sẽ khó vượt qua cú sốc này.
Trang thấy thương mấy người bạn của mình, cứ thế này rồi sẽ đi về đâu.
Hôm nay hai người có hẹn đi đón mẹ của Tâm. Ban đầu Tâm cũng không muốn phiền Trúc, nhưng nếu mẹ mà thấy Tâm thế này không lý do thì không được, mà nếu nói gì đó mẹ nghĩ không thông thì bà sẽ lo lắng hơn. Dù gì mấy hôm nay chuyện công ty cũng rất nhiều nên Tâm phải thường xuyên có mặt, nhân viên đều biết Tâm bị thương, trợ lý của Tâm bị ba điều tra và mẹ phải tất tốc bay về. Tâm nhờ Trúc đi cùng mục đích là để mẹ nghe cô ấy giải thích, lạ ở chỗ lời Tâm nói mẹ không tin bằng lời của Trúc, Tâm chỉ còn dùng cách phiền Trúc mà thôi.
Và tất nhiên Trúc không thể từ chối, vì cũng coi như trả ơn Tâm.
Tâm biết là mẹ đang giận mình vì cái tội để bản thân bị thương, có Trúc nên bà mới chịu nói chuyện. Thôi thì tối nay năn nỉ sau vậy.
Trúc ngoái nhìn Tâm thì thấy Tâm thở dài rồi mỉm cười lấy tay đẩy mình đi, coi như giúp Tâm vậy. Cô lắc đầu, mẹ của Tâm rất quý cô mà cô thì không biết vì sao, nên nghe lời một chút điều này cũng sẽ tốt cho Tâm hơn.
Trúc hơi ngượng nghịu để trả lời, vì rõ ràng kiểu này và màu sắc không hợp với bà Lan cho lắm. Nói đúng ra thì nó hợp với cô hơn.
Trúc thì đang bận suy nghĩ lời của bà ấy, không thích, là bà ấy hỏi mình.
Trúc ngại ngùng.
Cười gượng Trúc vào cùng xe, khổ thật mỗi lần mẹ của Tâm mà gặp cô là cô phải được một phen ngượng ngùng. Chỉ đành vậy thôi.
Người mà Trúc đi cùng là mẹ của Tâm, cười buồn mà không hiểu vì sao Nguyên chọn đại một chiếc áo rồi ra tính tiền, không biết là bé Ngân đang hậm hực phía sau.
Bé Ngân cười hí hửng còn định hỏi tại sao thì Nguyên đã cho xe chạy làm còn bé sợ xanh cả mặt.
Bé Ngân nhíu mày, hai của nó sao thế nhỉ, sao nhìn Trúc với người phụ nữ đấy xong thì lại buồn như thế, còn mất tập trung nữa chứ.
Không ngờ Nguyên đi chỉ mới 2 ngày mà hai người họ tiến triển tốt vậy. Mà cũng là do Nguyên thôi, trách ai được, đã không cùng người ta xây dựng hạnh phúc thì phải để người ta có hạnh phúc chứ.
Nhìn lịch thì ngày mai là thứ bảy, chắc là Nguyên rảnh.
Cười Tâm nhìn hai người trước mặt mình rồi nói tiếp.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)