CHƯƠNG 18
Nhưng niềm vui của người này chưa hẳn cũng là niềm vui của người khác. Tâm là người đó, Nguyên và Trúc vui vẻ trong trò chơi trốn tìm của hai người họ bao nhiêu thì Tâm đau đầu và mệt mỏi trong khuất mắt của mình bấy nhiêu.
- Sao thế, có chuyện gì mà gọi tôi gấp vậy? – ngồi xuống ghế Nguyên liền hớp vội ngụm nước, Nguyên vừa khảo sát công trình về nên hơi mệt
Tâm vẫn chưa nói gì, buồn bã nên muốn tìm người tâm sự.
- Cho một sinh tố bơ – nói xong Nguyên lại tiếp tục uống nước, nhìn ly kem đã tan bên phía Tâm, Nguyên nghĩ Tâm đang có tâm sự gì đó
- Con người của Tâm đâu giống ly kem, chần chừ để rồi tan mà không ai đụng tới. Này có chuyện gì
Nhìn Nguyên, Tâm lấy muỗng và nếm thử một ít, cảm giác chả ngon lành gì mấy.
Nguyên không thích kiểu độc thoại này đâu.
- Này, đừng làm tôi cáu đấy, Tâm có chuyện gì phải không?
- Uống nước đi – lấy ly sinh tố mà cô nhân viên vừa đem ra Tâm đẩy cho Nguyên
Chắc là nên uống thật, kêu sinh tố bơ vừa uống vừa ăn, vì Nguyên cũng đang đói.
- Tôi là một kẻ khốn Nguyên à
Nhả ống hút Nguyên ngạc nhiên nhìn Tâm, cách Tâm nói không giống đùa.
Cười lắc đầu Tâm nhìn Nguyên, chỉ có Nguyên mới khỏi thế.
Ánh chiều tà khung cảnh thật đẹp, Trúc mải mê lấy góc nhìn để đưa vào bài viết của mình mà không phát hiện có người đang chăm chú theo dõi cô.
- Bằng mọi cách mời con bé đến gặp tôi
- Dạ ông chủ
- Nhớ không được làm nó đau
- Dạ
Cuộc gọi kết thúc hai người bước ra khỏi nơi gốc cây mình vừa ẩn náu.
Có gì đó lạ trong 2 bức hình mà Trúc vừa chụp, hai người mặc đồ đen đang nhìn cô.
- Các người muốn gì?
- Cô Trúc đừng sợ, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn mời cô về để nói chuyện – hai người đó lùi lại và giữ khoảng cách tránh làm Trúc sợ hãi
Giờ thì là mời sao, cô không đi sẽ được à.
- Được rồi đợi tôi một lát
- Vâng – hai người nhìn nhau nghi ngờ, vì họ lo Trúc sẽ trốn mất
Ban đầu Trúc cũng định như vậy nhưng nghĩ đến những gì mà hôm ấy ông ấy nói về mẹ làm Trúc cũng tò mò. Cô cũng muốn biết rõ hơn về mẹ và cả ba của mình.
Đang tập trung và hơi bối rối vì những gì Tâm vừa nói tin nhắn đến làm Nguyên giật bắn người, suýt đánh rơi cả ly nước xuống sàn.
Cũng không còn gì để nói nên Tâm dừng, ly kem đã được đổi sang một tách cà phê. Nguyên nói đúng Tâm nên học cách tự trấn an mình, muốn giải quyết việc thì phải bình tĩnh trước đã.
Trúc theo hai người đàn ông đến một căn biệt thự sang trong, có phần e ngại bước vào vì cô đang có cảm giác sợ hãi, nhưng ý nghĩ về mẹ lại cứ thôi thúc cô.
Bên trong có một người đang vui cùng mấy con chim cảnh, ông ấy bình thường giản dị hơn lần đầu tiên mà Trúc gặp.
- Thưa ông chủ cô Trúc đến rồi
- Ừ - chỉ ừ một tiếng mà hai người đi bên cạnh Trúc đã lập tức rời khỏi
Trúc ngơ ngác nhìn xung quanh, bây giờ chỉ có hai người, không hiểu sao cô không sợ ông ấy sẽ làm gì mình vì cô đang có cảm giác an tâm do mình tạo ra và nghĩ đến. Chỉ là cô lo con người ai cũng có phần thú và phần người. Nhưng chắc ông ấy cũng không thích một đứa miệng còn hôi sữa như cô. Bước vào hang cọp thì phải bắt được cọp con chứ. Và hôm nay cô phải rõ mọi chuyện.
- Con ngồi đi
- Sao chú lại mời con đến đây
Cười hiền với Trúc người đàn ông ngồi xuống hướng đối diện.
- Đây đều là những món mẹ của con thích – nói xong người đàn ông gắp cho Trúc đầy chén, mỗi món một ít
Là món mẹ thích, ông ấy rất biết cách làm Trúc mũi lòng và xúc động.
- Chú nói chú và mẹ chỉ là bạn nhưng sao chú biết nhiều về mẹ của con như vậy
Đặt hai tay lên bàn người đàn ông bún tay, lập tức Trúc nhìn thấy rất nhiều hình ảnh từ màn hình trước mặt.
- Con cứ gọi chú là chú Đăng, chú tên là Trần Đăng – nói xong ông Đăng về hướng ngồi của Trúc, ông ấy ngồi bên cạnh và cùng ngắm nhìn. Trúc giống mẹ của con bé đến nỗi đôi lúc ông còn nhầm tưởng, nhưng ông không cho phép bản thân mình làm điều gì không phải với nó
- Là mẹ thật sao – giọng nghẹn ngào Trúc muốn đưa tay chạm vào gương mặt của mẹ mình nhưng sao quá đỗi xa xăm. Bà ở đâu tại sao bà lại không ở bên cô
- Mẹ con mất khi vừa sinh con, là ca sinh khó – có gì đó căm hờn trong lời nói
Nhìn ông Đăng, Trúc muốn đọc điều gì đó từ người đàn ông này. Cô muốn những gì mình nghe không phải là sự thật, cô muốn mẹ cô vẫn còn sống. Cho dù bà không bên cạnh cô.
- Vậy chú có biết gì về ba của con không?
“choảng”, một âm thanh vang vọng, toàn bộ đĩa trên bàn rơi xuống.
Trúc giật mình và ôm đầu, cô sợ sợ ông Đăng khi nảy hiền lành giờ đã trở nên hung hãng, vì điều gì hay vì cô nhắc đến ba mình trước mặt ông.
- Ba của con là kẻ khốn nạn, hắn là kẻ tồi
Quá bất ngờ Trúc không ngờ ông Đăng lại kích động như vậy.
- Con có biết hắn ta là ai không, là một kẻ hèn nhát, là một người đê tiện
- Thôi đủ rồi, con không biết vì sao chú có thành kiến với ba của con nhưng con mong chú tôn trọng ông ấy
Bật cười, ông Đăng cười mỗi lúc một lớn hơn.
- Ông chủ
- Chuyện gì – đanh giọng ông Đăng hỏi tên thuộc hạ
- Dạ có người bên BK đến
- Ai, là kẻ đó sao?
BK chẳng phải là công ty của cậu Trúc hay sao.
- Làm thế nào
- Để cậu của Trúc vào trong rồi tính – Nguyên nói với Tâm, hai người đang đứng trước nhà của ông Trần Đăng. Điều hai người bất ngờ là có cậu của Trúc ở đây, nhưng kệ vậy cũng tốt dù gì hai người cũng không tiện vào
Chần chừ hồi lâu ông Đăng gật đầu rồi tắt màn hình quay về hướng đối diện với Trúc.
Trúc vẫn còn mông lung, cô đang cố gắng bình tâm.
- Cậu
- Về với cậu – vừa vào đến cửa, ông Phong đã đảo mắt nhìn xung quanh để tìm xem Trúc đâu, quả nhiên con bé ở đây
Châm thuốc ông Đăng nhìn ông Phong.
- Muốn đưa về là đưa về hay sao?
Dừng bước ông Phong quay lại, ánh nhìn đe dọa.
- Để Ánh Trúc yên nếu không đừng trách
- Trách ai, tôi nghĩ người nên cẩn thận là ông, tiễn khách – nói xong ông Đăng lên lầu
Trúc dõi nhìn theo, trong đầu cô có quá nhiều câu hỏi.
Ra đến cửa Trúc rút tay lại khi nhìn thấy Nguyên và Tâm.
- Con về với Nguyên được rồi
- Vậy cậu về với con, mấy đứa lên xe đi – nói xong ông Phong vào xe trước không quên nhìn ba đứa nhỏ đang đứng bên ngoài
- Vào thôi – Nguyên lên tiếng rồi cùng Trúc vào xe
- Tôi sẽ đến theo – Tâm có xe riêng nên tự lái một mình
Trong xe không ai nói với ai câu nào, làm không khí thêm căng thẳng.
Nguyên mỉm cười rồi nắm tay Trúc, muốn cô ấy an tâm.
Trúc không phản đối cô cũng siết chặt tay Nguyên, hôm nay chuyện thế này đến làm cô không kịp chuẩn bị tinh thần. Cô cần có người bên cạnh.
Vào nhà ông Phong lo lắng mà đứng ngồi không yên.
Trúc, Tâm rồi Nguyên nhìn nhau.
- Cậu ngồi đi
- Sao con lại gặp ông ta, mà sao con lại đến đó, con nên biết gặp người lạ là chuyện không nên mà – ông Phong có phần không hài lòng trách móc Trúc
Giờ thật lòng Trúc không nghĩ được gì nhiều hơn, nào là tin dữ nào là chuyện lạ cứ đến khiến cô khó lòng bình tâm.
Giờ đến phiên ông Phong khó xử.
- Ừ thi cậu đến để đưa con về
- Con chỉ muốn biết vì sao cậu đến đó, mà sao ông ấy biết về ba mẹ của con còn cậu thì không. Cậu là người nhận nuôi con chắc cậu phải biết phần nào – bao năm rồi Trúc đã ngừng đặt câu hỏi về ba mẹ mình, không ai cho cô biết, cô có cố tìm hiểu cũng chẳng được gì. Nên đành chấp nhận, nhưng những chuyện mà cô biết trong thời gian qua làm cô không thể dẹp những suy nghĩ về thân thế của mình sang một bên. Cậu đã giấu cô, có thật vậy không, hay vì thật là cậu không biết gì. Nhưng nếu không biết gì thì tại sao cậu lại đến đó và lại có những câu từ như vậy với ông Đăng. Cứ như hai người vốn dĩ đã biết nhau và giao tình cũng không tốt lắm
Im lặng ông Phong uống ít nước, ông đã quá vội vàng nhưng cũng chỉ vì lo lắng.
Cười buồn Trúc ngồi xuống, cô nói khi mà ánh mắt thì nhìn vô hồn về một phía.
- Ông ấy nói mẹ con mất khi sinh ra con, còn ba là người không tốt – Trúc không muốn lặp lại những lời của ông Đăng, cô không muốn người khác nói người sinh thành ra mình như thế cho dù họ có thật là như vậy. Và sự thật không còn mẹ không mấy làm cô đau lòng nhiều, vì từ bé cô cũng không biết ba mẹ mình là ai. Nhiều người nói bà đã bỏ đi, rồi bà mất, cô muốn tìm sự thật nhưng sao không thể. Giờ có thật là thế, mẹ mất rồi thì làm sao cô gặp được bà. Cô rất muốn gọi một tiếng “mẹ” mà cũng khó khăn vậy sao
Giờ thì Nguyên đã hiểu, Trúc là một người nói bất hạnh cũng không bất hạnh nhưng cô ấy có quá nhiều vết nứt trong tâm hồn.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)