Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22

333 0 0 0

CHƯƠNG 22

Có phải ở nơi mà người đã vô tình làm lung lây trái tim vốn luôn nghĩ mình kiên định kia. Hãy nhớ không gì là tuyệt đối.

  • Em sao vậy?
  • Em cần về Việt Nam – cô gái sực tỉnh rồi rời khỏi vòng tay của người trước mặt

Người đó thẫn thờ nhìn cô gái.

  • Anh biết dù em có gọi anh là anh thì anh cũng chỉ là một đứa con gái, em cứ đi đi

Nhưng cô gái lắc đầu, thật ra cô không nghĩ như vậy.

  • Em không nghĩ vậy
  • Vậy thì tại sao, mà thôi anh mà không Jen không trách em đâu – Jen mỉm cười

Cô gái ôm nhẹ lấy Jen, người đã bên cạnh chăm sóc mình suốt thời gian từ lúc mình qua Sin. Nhiều lúc cô muốn quên người ta để dành tình cảm cho Jen nhưng lý trí vẫn thua con tim. Cô quyết định ra đi quá vội nên giờ không muốn yêu vội.

  • Jen không thua ai cả, nhất định có người yêu Jen, còn cho Jen những điều vô cùng tốt đẹp
  • Nhưng đó không phải là em, đúng không Nhã – ánh mắt đầu tiên khi Jen nhìn Nhã thì cô đã biết mình yêu cô gái này, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng có phải vội vã yêu rồi cũng sẽ có lúc vội vã xa hay không

Gật nhẹ đầu Nhã cố mỉm cười.

  • Cứ coi em khờ vậy
  • Nhưng người em yêu chắc cũng không thông minh thì là thiên tài, vì đã đánh bại được em – nói xong Jen tự bật cười vì câu nói có phần trẻ con của mình

Nhưng nó lại đúng ít ra là với Nhã.

  • Đúng người đó đã đánh bại em

Jen đã hiểu.

  • Em đi đi, không sao Jen rất vui vì được gặp em, sống tốt nha em – nói xong Jen quay lưng, cũng giống như những người yêu chia tay nhau sẽ có một người quay lưng một người đứng nhìn, hoặc cả hai cùng quay lưng với nhau. Kịch bản ấy không đạo cũng tự diễn
  • Người đó không đẹp trai bằng Jen, cũng không thích bị gọi là anh – Nhã cố gắng nói lớn vì cô muốn Jen nghe được

Dừng bước, cò gì đó vui trong lòng, ờ mà sao chia tay lại vui. Quay lại nhìn Nhã, Jen cười, nụ cười mãn nguyện, vì Jen hài lòng về người mà Nhã chọn. Hài lòng không phải vì người đó không đẹp bằng mình mà vì người đó giống mình. Ít ra hạnh phúc mà Jen không có thì người cùng cảnh ngộ sẽ có, công bằng rồi.

Nhã thở nhẹ nhàng, cô cảm thấy thoải mái hơn không còn bị cảm giác có lỗi đè nặng. Cô không muốn giấu Jen rồi lừa dối người ta, cho dù cô và Tâm không đến được với nhau thì cô cũng muốn tình yêu mình dành cho Tâm không là thứ để đem giá đánh đổi khi cô đơn. Lừa dối tình cảm là cảm giác không mấy dễ chịu, và sẽ gây đau khổ cho đối phương, cả bản thân mình.

Chuyến bay cất cánh, Jen nhìn lên bầu trời mỉm cười. “Hạnh phúc em nhé, dù người mang lại không phải anh”.

9 giờ sáng tại Việt Nam.

  • Ba ơi
  • Nhã, sao con về đây – câu hỏi không có câu trả lời vì con gái cưng của ông đã ôm chặt lấy ông. Xoa đầu nó ông Phong xúc động, con của ông đã về
  • Con không đi đâu hết, con ở đây với ba, nên ba không đuổi con đi nữa, cũng không sắp xếp một Jen thứ hai đâu – nũng nịu Nhã cặp cỗ ba mình

Cố nghĩ xem con gái đang nói gì mà ông Phong rối cả lên, à thì ra là nó đã bỏ việc học bên Sin.

  • Chia tay rồi hả, không tốt sao
  • Tốt nhưng con không yêu, con yêu ba hơn – nói xong Nhã hôn lên má ba mình một cái

Nhã dù lớn vẫn là con của ông, ừ không học thì về với ông.

Vươn vai Nguyên lắc lắc cổ, hơn 9 giờ sáng mà vẫn chưa ăn gì, hình như hôm nay tình yêu bé nhỏ sẽ về.

  • Em đang ở đâu?

Mĩm cười Trúc nhìn ra ngoài xe.

  • Đang ở Long An
  • Mới tới đó thôi sao, cứ ngỡ là về rồi chứ - thất vọng Nguyên nói giọng mà buồn rười rượi

Từ lúc chấp nhận mở lối cho Nguyên, Trúc mới hiểu thêm về con người này, có lúc trẻ con vô tư luôn.

  • Sắp rồi, em muốn chiều phải có mặt ở nhà em đó
  • Sao lại là chiều, khi nào em về Nguyên qua luôn – phấn khởi trở lại Nguyên nhìn ngó xung quanh công trình. Nghĩ đến việc Trúc sắp về, sắp được ôm cô ấy, hai người lại nói đủ điều rồi cùng nhau bật cười Nguyên cảm thấy rất vui, phấn khởi và hạnh phúc nữa
  • Nhớ lắm hả ta
  • Chứ sao nữa, đi gì mà 5 ngày, lần này về quăng sự nổi tiếng vào bàn ông biên tập đi, đủ nổi rồi ổng không cho đi nữa
  • Trời Nguyên lí giải gì mắc cười vậy
  • Mắc cười không, vậy cười đi

Trúc cười mà muốn ra nước mắt, đôi lúc nói chuyện với Nguyên mà cô cũng không hiểu Nguyên tìm đâu ra mấy câu lạ đời, rồi gọi là nhảm thế kia. Vậy mà người vui vẫn là cô đấy chứ.

Đã bảo là Nguyên có ma lực hấp dẫn Trúc rồi mà.

  • Quản lý

Nghe ai đó kêu đúng chức danh, Nguyên quay sang nhìn, môi vẫn còn cười vì đang vui khi nói chuyện với Trúc. Nhìn lên thì mới biết có vật gì đó đang nhắm lấy mình, Nguyên vội lao sang một bên nhưng vẫn không buông điện thoại, chỉ là chân của Nguyên sẽ không ổn như điện thoại trên tay mình.

  • Bắt lấy hắn ta – Nguyên tức giận kêu lớn

Mọi người lập tức chạy lên lầu.

  • Nguyên, Nguyên còn ở đó không, Nguyên ơi, Nguyên trả lời em đi – Trúc nói trong lo lắng, không quan tâm mọi người trong xe đang nhìn mình. Cô nghe tiếng âm vang lớn rồi không nghe Nguyên trả lời, cô bật tung cửa sổ của xe để nghe rõ hơn. Lòng thì thầm cầu mong Nguyên không sao

Nghe âm thanh vẫn còn vang biết Trúc đang lo cho mình nên Nguyên vội trả lời.

  • Nguyên … không sao
  • Quản lý đi bệnh viện thôi, máu ra nhiều quá

Thật là, Nguyên chưa kịp đưa điện thoại ra xa thì anh nhân viên đã la oai oái.

  • Sao lại chảy máu, Nguyên còn không mau đi bệnh viện, nhanh đi
  • Được rồi được rồi, em bình tĩnh đi, không sao mà – giờ Nguyên phải ra sức mà năn nỉ, giờ mà Trúc lo rồi lát không lái xe được thì sao
  • Còn nói

Nghe tiếng thút thít Nguyên vừa hạnh phúc mà cũng xót, ai đời để người mình yêu khóc vì mình.

  • Nguyên đang được đưa đi trên cái cán đây, không sao đâu
  • Nguyên giữ điện thoại không được tắt đấy
  • Sao được
  • Khi nào Nguyên hết tiền thì em gọi lại – Trúc quả quyết

Nguyên đầu hàng, từ lúc hai người chính thức quen nhau Nguyên mới là người đầu hàng và bại trận dưới tay Trúc đây này.

  • Tuân lệnh người yêu
  • Ngoan – giờ thì Trúc mới cười được, nhìn quanh thì thấy mọi người đang nhìn mình cười khúc khích làm cô ngại đỏ mặt. Cũng tại Hạo Nguyên đáng ghét, được lắm khi nào gặp cô cho biết tay

Mà tới đó có thể là Trúc lo lắng đến dỗ dành thì có, ở đó mà cho biết tay.

  • Xin lỗi ông chủ
  • Không sao, vậy cũng được rồi – người đó cười rồi rít thuốc

Tên thuộc hạ lui xuống, màn kịch vừa dựng nếu được quay lại chắc sẽ rất đắc khách.

Nghe tin Nguyên nhập viện ba mẹ của Nguyên đã vội vào, có cả Tâm.

Công ty của Tâm đang hợp tác với công ty của Nguyên trong một dự án nên Tâm rất nhanh nắm bắt thông tin.

  • Con không sao ba mẹ về đi, tối rồi – vừa nói Nguyên vừa nhìn ra cửa, sao tối vậy rồi mà Trúc chưa đến. Khi nảy cúp máy vì cô ấy phải vào tòa soạn mà lấy xe, giờ cũng chưa thấy gọi lại. Mà khi nảy là lúc trưa, từ Long An về lại thành phố đâu có xa đến vậy. Thật tình cái chân này làm Nguyên không thể chạy tới xem cô ấy thế nào, lo lắng thật
  • Được rồi đừng có đuổi nữa, về thì về - ba của Nguyên cốc đầu con mình
  • Con nhớ uống sữa, có Tâm ở lại ba mẹ cũng yên tâm – bà Liên đặt 2,3 lốc sữa lên bàn không quên nhắc nhở

Còn Ngân thì cười khúc khích, có lẽ nó biết chị mình đang chờ ai. Có người đó có khi còn an tâm hơn là có Tâm.

  • Ba mẹ ơi người ta đang chờ tình yêu mà
  • Tình yêu – cả ba và mẹ Tâm cùng nhìn Ngân và hỏi

Nguyên ngắt vào hông con bé cảnh cáo.

Con bé vội im lặng.

  • Khi nào có cơ hội con dẫn cô ấy về, ba mẹ về đi kẻo tối
  • Giỏi thế đấy, vậy mà giấu hả con – ông Tâm lại cốc đầu Nguyên thêm lần nữa
  • Được rồi vậy thì không phiền nữa nha – bà Liên mỉm cười

Trước khi về bé Ngân còn quay sang lè lưỡi trêu Nguyên.

Đang lo lắng Nguyên cũng phải phì cười. Đợi có vậy Nguyên vội lấy điện thoại.

  • Em đang ở đâu, sao về lúc trưa mà giờ Nguyên không thấy, em có sao không? – Nguyên hỏi tới tấp, vì Nguyên sợ Trúc lại bị ông Trần Đăng mời về. Và trong giọng nói có chút tức giận không vui

Trúc chưa kịp nói gi đã bị Nguyên cướp hết lời, nhưng cô không khó chịu.

  • Trước cửa phòng của Nguyên
  • Trước cửa – nhìn ra đúng là Trúc thật, còn có cả Tâm đi cùng. Nguyên thở phào, chắc có ngày Nguyên bị bệnh tim bất đắc dĩ quá
  • Cô ấy nấu đồ cho nhà ngươi đây này, nảy xe hư nên tôi đến chở dùm – Tâm giải thích hộ khi thấy Nguyên cau mày, không phải vì ghen mà vì lo lắng quá đâm ra khó chịu
  • Thôi mà, xin lỗi – ngồi xuống giường Trúc nhẹ giọng

Nắm tay Trúc cảm giác an lòng mới có, nảy giờ có ba mẹ chẳng lẽ Nguyên làm quá, mỗi lần ba mẹ đi làm thủ tục hay nói chuyện với bác sĩ là Nguyên lại tranh thủ gọi, nhưng không ai bắt máy. Vậy mà bảo không lo sao được.

  • Lần sau em đừng chịu cực như vậy, về nhà nghĩ ngơi rồi báo với Nguyên là được, và cũng đừng im lặng, có biết chưa
  • Còn có lần sau sao, em xin lỗi, không có nữa đâu – nắm chặt tay Nguyên hơn, Trúc mỉm cười. Cô biết chỉ cần mình cười thì nét mặt của Nguyên sẽ dãn ra

Và điều đó luôn tác dụng.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: