Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 15

340 0 0 0

CHƯƠNG 15

Chạy ngang một trường đại học Tâm cho xe chạy châm lại vì phía trước có gì đó xôn xao. Nhưng điều Tâm quan tâm là Tâm đã nhìn thấy bóng dáng kia.

  • Cô chủ mình về nhà hay đến công ty
  • Đến công ty, còn vài việc con chưa giải quyết xong – mỉm cười với chú tài xế Nhã vào xe, bên ngoài thật ồn ào
  • Để tôi đưa cô ấy đi – một giọng nói trầm lắng cất lên

Bác tài xế nhìn người trước mặt nghi ngại.

  • Bác về trước đi – Nhã lên tiếng, cô ra khỏi xe

Suy nghĩ giây lát, phát hiện người trước mặt cũng không lạ và cô chủ đã nói vậy nên bác tài xế đành quay về.

  • Dạ vậy tôi về trước có gì cô chủ cứ gọi cho tôi
  • Dạ

Chiếc xe lăn bánh, Nhã quay sang nhìn người đang đối diện với mình.

  • Tâm đến đây làm gì?
  • Cứ như em không muốn gặp tôi vậy – cười cười Tâm hỏi, không biết có thật phải là cô ấy không muốn nhìn thấy mình

Nhã cười lắc đầu.

  • Giờ thì sao đây
  • Lên xe tôi đi – nói xong Tâm nắm tay Nhã và dắt qua đường

Đây là lần thứ mấy cái con người đáng ghét này nắm tay cô, Nhã rất muốn dứt ra nhưng lại không nở. Cô cảm thấy bản thân mình lạ lắm rồi đấy.

  • Tâm có 30 phút, vì 30 phút sau tôi có hẹn rồi – nói mà không nhìn Tâm, Nhã lơ đểnh nhìn ra ngoài, tay thì đang cố gắng cài dây an toàn

Cô bé này, mới hôm nào còn xưng em ngọt dễ sợ giờ thì lạnh lùng, cũng phải thôi ai kêu Tâm là người có lỗi mà còn để người ta nhận thay.

  • Giờ có cho vàng tôi cũng không dám làm gì em, em sợ gì nữa. Nếu không ba em sẽ mần thịt tôi đấy – chồm người Tâm cài dây an toàn lại cho Nhã, không quên trêu cô ấy, nhìn vẻ mặt đỏ lên thế này cũng dễ thương

Hơi thở của Tâm phả vào mặt mình làm Nhã bất giác đỏ mặt, cô biết bản thân mình cũng không còn gì mà Tâm chưa nhìn thấy và chạm vào, nhưng cô cũng có tự trọng.

Tâm lái xe đưa Nhã đến một quán ăn ven sông, giờ là buổi trưa tìm một nơi mát mẻ chỉ có thể vào nhà hàng máy lạnh, nhưng Tâm thích cảm giác tự nhiên hơn.

Nhã ngoan ngoãn, cô biết 30 phút sẽ không đủ cho cuộc gặp gỡ hôm nay. Nói vậy thôi chứ đến 3 giờ cô mới gặp đối tác, giờ về công ty vùi đầu vào công việc chỉ để quên.

Thật lòng Tâm vẫn chưa nhớ ra chuyện hôm ấy, chỉ là trong giấc ngủ mơ màng Tâm đã nhìn thấy gì đó, Tâm cần xác minh nếu không bản thân sẽ rất khó chịu. Tâm không muốn người ta chịu thiệt thòi vì mình, Tâm cũng đau khổ vì yêu nên Tâm không muốn người khác đau khổ vì mình, dù không là vì yêu.

  • Thành Tâm, lâu quá không thấy Tâm nha – một cô gái chắc cũng tầm 26, 27 bước lại tươi cười và cặp vai Tâm

Nhã không thích chút nào, cô hầm hầm ngồi vào ghế.

  • Giờ tới rồi, cho Tâm những món này – Tâm chỉ vào menu để cô gái ghi chép lại
  • Có ngay, hai người cứ tự nhiên – nói xong cô gái nháy mắt với Tâm rồi về quầy tính tiền để đặt món

Tâm nhìn Nhã, và phát hiện cô ấy không còn vui vẻ hứng thú như lúc nảy.

  • Đó là em của chủ quán, chủ quán là bạn của tôi
  • Bạn thân quá nhỉ

Có mùi gì đó rất lạ, Tâm không muốn nghĩ nhưng hình như là ghen rồi đấy. Lắc đầu Tâm uống nước để đánh tan sự hoang tưởng trong đầu mình.

  • Sao em lại nói vậy?
  • Nói gì – chưa hiểu lắm về câu hỏi Nhã hỏi lại

Giờ Tâm nói gì, thật ra thì câu hỏi này cũng khó mà đặt.

  • Xin lỗi

Giờ thì cô đã hiểu. Cười buồn Nhã lắc đầu.

  • Có tác dụng nữa sao, mà chuyện cũng qua rồi, coi như hôm nay là Tâm chuộc lỗi

Là Nhã bao dung hay vì cô ấy quá lương thiện như mẹ nói. Điều này càng làm Tâm thêm áy náy.

  • Nhưng như vậy quá thiệt cho cô
  • Vậy Tâm định chịu trách nhiệm sao?

Không gian trở nên yên tĩnh hơn, đó là điều Tâm nghĩ tới nhưng vấn đề là Tâm sẽ chịu trách nhiệm thế nào. Nhã trong sáng và rất thiện lương, Tâm biết mình đã làm việc sai trái, phải làm gì để bù đắp. Có những thứ mất đi rồi thì không thể mua lại được, hay kiếm tìm lại được. Trách nhiệm hai từ ấy nói thì dễ nhưng làm thì không dễ nữa.

  • Mời quý khách
  • Cảm ơn

Gắp cho Nhã một miếng cá mà tay Tâm run lên, Tâm phải làm sao cho thỏa đáng.

Nhã hiểu dù mình có ép buộc Tâm thì cũng chả được gì, khi mà bên cạnh cô chỉ là phần xác, cô không ngờ mình lại yêu nhanh đến thế. Có lẽ đã từ lúc mà cô gặp Tâm lần đầu tiên. Nghĩ tới mới thấy mình khi ấy quá trẻ con, còn đòi lấy người ta nữa chứ.

  • Cô thấy thế nào
  • Em đâu phải cô của Tâm – vừa nói Nhã vừa ăn, phải công nhận ngon thật

Tâm gãi gãi đầu.

  • Ờ thì em thấy ngon không?

Cười mỉm cố không để Tâm nhìn thấy, Nhã vẫn tiếp tục và không quên trả lời để Tâm không phải chờ đợi.

  • Sao sao ấy
  • Sao sao – nhăn mặt Tâm gắp thử thì cảm thấy bình thường như mọi lần mình ăn, phải nói là ngon mới đúng

Nét mặt của Tâm, đáng yêu thật.

  • Cũng ngon mà
  • Ủa chứ có ai nói dở đâu

Cô bé này lém lỉnh thật, phì cười Tâm không thèm gắp nữa mà còn tranh với người ta.

  • Này, của em – Nhã phồng má cãi lại

Tâm nhún vai rồi bình thản mà ăn.

Làm Nhã tức lắm nhưng thôi còn nhiều món, nhưng vẫn còn bực ai kêu Tâm dám trêu cô, để xem lần sau cho lao đao một bữa.

Có vẻ không quá khó khăn như Tâm nghĩ, nếu những chuyện mà Tâm làm có thể làm Nhã vui thì Tâm cũng mãn nguyện. Thôi thì đành có lỗi với Trúc và tạm gác chuyện tình cảm của mình qua một bên. Tâm cần chuộc lỗi với cô bé này, thế bao nhiêu sẽ là đủ.

Nhưng Tâm biết không, vốn dĩ Nhã không cần Tâm chuộc lỗi. Với cô chuyện ngày hôm ấy dù là bị Tâm cưỡng ép thật nhưng giờ cô cũng xem như là mình tự nguyện. Cho thành người xấu hổ và dễ giải cũng được, thật ra thì Tâm không phải người xấu, mà cô thì không đành lòng nhìn người ta khó xử. Cô còn trẻ biết đâu sau này sẽ có người sẳn sàng chấp nhận cô cho dù cô có bị mất một cái gì đó thì sao. Còn giờ cô biết mình nên vui với những gì đang có, với những thời gian hiếm hoi để gặp nhau thế này.

Ngày tháng kéo dài theo từng cung bậc cảm xúc và từng mảng màu của bầu trời vạn năng, đêm đến rồi ngày lên. Sống học tập và làm việc, cứ mỗi ngày trôi qua trong mỗi người sẽ lại mang nhiều xúc cảm khác biệt.

Tết đến cây cối đua nhau đâm chồi nảy lọc, hoa khoe sắc thắm, mọi người quay quần bên bữa cơm gia đình.

Nguyên cũng vậy, tết Nguyên cùng gia đình về quê nội, quê ngoại chơi vài ngày rồi lại quay về thành phố. Cái cảnh tang tóc đau thương không còn nhưng nỗi buồn thì vẫn còn vương. Hai bác của Nguyên dường như đã già hơn trước nhất nhiều, cho những lo toan nhớ thương con mình. Bảo đến cứ như một làn gió làm dịu đi phần nào, ông cũng không còn muốn nói chuyện nhiều như trước. Chỉ khi thấy gia đình Nguyên về thì ông còn nói vài câu và rồi ông cũng thường dặn dò Nguyên cùng bé Ngân. Tết năm nay Nguyên chỉ về quê ngoại có 1 ngày và ngày đó thì hội tụ bạn bè, đêm về bên cạnh mấy đứa em. Không hiểu sao Nguyên cứ nôn nao về lại thành phố.

Cái cảm giác nhớ nó chưa bao giờ nguôi trong Trúc, tết này cô ra thăm mộ của Trình như mọi năm, rồi đón tết một mình. Những năm còn Trình bên cạnh thì cô không phải cô đơn, dù mợ có ghẻ lạnh thì cũng có sự ấm sáp của cậu và Trình. Từ lúc Trình mất tết trong cô cũng chỉ là định nghĩa. Nhưng Nguyên xuất hiện, dù thời gian Nguyên dành cho cô và các bạn ở thành phố cũng chỉ là 1 ngày nhưng với cô cảm giác ấy rất ấm áp và khiến cô hạnh phúc, dù chỉ là riêng bản thân mình cảm nhận được.

  • Cậu
  • Con không mời cậu vào sao? – cười hiền với Trúc, ông Phong nói

Niềm vui trong Trúc xuất hiện, cô vội mở rộng cửa mời cậu vào nhà.

Nhìn xung quanh ông Phong gật đầu hài lòng, nhưng cảm giác áy náy hổ thẹn làm ông không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng, hiền hậu của Trúc.

  • Gì vậy cậu? – nhìn những túi đồ mà ông Phong đặt lên bàn để đưa cho mình Trúc thắc mắc

Nắm tay Trúc mà mắt của người đàn ông đã ngoài 50 rưng rưng.

  • Con giữ lấy, từ lúc con ra ngoài cậu chưa cho con được cái gì hết

Thì ra là vậy, Trúc mỉm cười, nụ cười hiền lành.

  • Cậu ơi, cậu cho con ở rồi chăm sóc con, cho con đi học là ơn lớn lắm rồi. Con chưa trả được gì cho cậu mợ thì làm sao dám đòi hỏi

Nhìn Trúc sao mà lòng ông xót xa, nhưng lời nói của cô làm tâm ông cảng hổ thẹn hơn. Khi mà ông đã cho nó được những gì, còn vợ của ông đối xử với nó ra sao.

  • Cậu cũng muốn giúp Đăng Trình chăm sóc con
  • Cậu – nghe ông Phong nhắc đến Đăng Trình, cảm giác đau rồi xúc động lại làm Trúc nghẹn ngào
  • Cậu xin lỗi đáng lý cậu không nên – thấy Trúc khóc, ông Phong vội xin lỗi cô, ông quên mất mình đang làm tổn thương con người bé nhỏ này

Tết ở Sài Gòn thật nhộn nhịp, đúng là xứ phồn hoa. Nguyên quay nhanh về thành phố không phải chỉ để chơi với tụi bạn, Nguyên còn mục đích của mình. Chạy và cuối cùng cũng đến, mỉm cười Nguyên lại tiếp tục lên cầu thang, trời lạnh có lẽ chạy bộ sẽ làm thân nhiệt tăng lên và ấm lại.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: