Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6

386 0 0 0

CHƯƠNG 6

Choáng thật, Trúc không mở nỗi mắt, chưa gì mới đi làm mấy ngày đầu đã xin nghĩ. Cô nhức đầu kinh khủng, lần sau sẽ không thế nữa, ảnh hưởng sức khỏe quá đi mất. Cố ngồi dậy nhưng sao không có sức, chắc là do cô ngủ quá nhiều mà chưa ăn gì, giờ mới cảm thấy đói.

  • Ăn uống được gì không?
  • Cũng được, mà nè có nấu cháo không? – Nguyên phờ phạt trả lời Trang

Trang nhíu nhíu mày và có suy tính gì đó.

  • Này quan tâm thế sao không đến
  • Đi có nỗi đâu, có nấu cháo thì bỏ ít tiêu thôi nếu không bị sặc đấy
  • Ủa tao đâu có bị dị ứng với tiêu

Biết ngay là con bạn nó trêu chọc mình mà, nhưng Nguyên tạm thời bỏ qua vì giờ không còn sức để mà cãi lại.

  • Thôi không nói nữa, tao mệt quá ngủ nha, có gì nhớ gọi cho tao
  • Đi không nỗi thì gọi làm gì

Tức thật lại bị bắt bẻ.

  • Tùy mày, thôi nha
  • Đùa thôi, an tâm mà nghĩ ngơi đi

Có phải Trang đang nói chuyện điện thoại không nhỉ, rất giống mà sao Trang biết Trúc bệnh mà đến đây. Ai đang nằm cạnh mình thế này.

  • Trúc sao rồi, đói không – giật mình vì cảm giác Trúc cử động Tâm tỉnh giấc, Tâm nở nụ cười nhẹ nhàng với cô

Thì ra là Tâm, cố nhớ xem chuyện gì nhưng Trúc chỉ nhớ mình đã gặp Trình thì phải, nhưng làm sao được Trình đâu còn.

  • Tỉnh rồi sao, bên kia đang ngủ còn bên đây thì tỉnh
  • Trang nói gì vậy? – Tâm và Trúc thắc mắc nhìn Trang mà hỏi

Chắc là mình lỡ lời, Trang cười hì hì rồi kéo Trúc đứng lên.

  • Đi đâu vậy Trang?
  • Ăn cháo chứ đâu, bệnh phải ăn cháo muôn đời là thế

Chắc chỉ có Trang mới có những câu kết luận bạo gan thế kia.

Vậy có ai kết luận được tình yêu là gì không, mà nó là sao ta, cũng khó nhỉ. Thế có nghĩ tình yêu bắt đầu từ khi nào và kết thúc vào lúc nào hay không.

Gió thổi làm Nguyên lạnh cả xương sống, mặc vội áo khoác Nguyên ra ngoài để vươn vai hít thở sâu. Ngày mới nắng lên, nhìn cũng thấy khoan khoái trong lòng.

Nhìn hai người đang say ngủ Trúc thấy thương thật, tối qua họ trông Trúc cả đêm chắc là mệt lắm. Mà may sao giờ Trúc tỉnh táo hơn nhiều có thể tự đi và mở cửa phòng. Không biết Nguyên ra sao, có bị như cô không, mà chắc không sao vì ít ra Nguyên có gia đình. Nhưng lo thì vẫn lo, muốn lắm gửi đi một tin nhắn hỏi thăm. Vậy mà lại không nhấn được, gì chứ chỉ là hỏi thăm thôi mà.

Dừng xe trước đèn đỏ Nguyên nhìn xung quanh cứ như tìm kiếm, ngã tư này tối đêm mưa ấy chẳng phải Nguyên đã đứng một góc để nhìn hay sao. Nhìn gì, thì nhìn Trúc ở bên kia đi từng bước lặng lẽ. Tiếng còi xe làm Nguyên sực tỉnh, quay sang xin lỗi người ta Nguyên lại tiếp tục lái xe để đến chỗ làm. Đôi lúc sự im lặng cũng thật đáng sợ.

Một chuyến công tác xa có làm lòng Trúc dịu đi. Có phải vì cô đã kiềm chế quá lâu nên giờ cảm xúc đã bộc phát mạnh mẽ, cô không muốn giận Nguyên cũng không muốn lẫn tránh nhưng sao khi đối diện với Nguyên cô chỉ muốn lao đến để trong vòng tay của người ta. Không được như vậy thì thật xấu hổ, cô không thể có tư tưởng chiếm hữu.

  • Xin lỗi cô, cô Ánh Trúc, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cô
  • Ông chủ, xin hỏi hai người là ai – nhìn hai người trước mặt Trúc đề phòng, cô không biết họ và chắc sẽ không biết luôn người mà họ gọi là ông chủ
  • Mời cô theo chúng tôi
  • Khoan đã – Tâm đến bàn của Trúc, mấy hôm nay Trúc từ lúc hết bệnh thì lại đến công ty nên Tâm muốn dẫn cô ấy đi đổi không khí. Và cô ấy lại sắp đi công tác nên Tâm muốn bên cạnh lâu thêm chút nữa. Hai người này là ai mà có thể đưa Trúc đi

Hai người đó nhìn nhau rồi lấy điện thoại và gọi cho ai đó.

Tâm đến kéo Trúc đứng lên.

  • Khoan đã, phiền hai người chờ một chút ông chủ của chúng tôi sẽ đến ngay

Tâm và Trúc dừng bước.

Trúc có chút chần chừ nếu người ta đã muốn gặp mình có lẽ mình cũng nên nán lạn.

  • Được rồi
  • Trúc
  • Không sao đâu, Tâm bận cứ về trước đi – vỗ vai Tâm, Trúc mỉm cười rồi ngồi xuống lại ghế

Về, làm sao Tâm về được.

  • Vậy thì ngồi xem ông chủ là ai

Mỉm cười hai người lại tiếp tục chờ, có lẽ không phải chỉ có Trúc mới là kẻ si tình. Bên cạnh cô không phải cũng có một người hay sao, mà lại là si tình vì mình.

Đã yêu thì không tính toán.

Nếu cuộc sống luôn là lẽ sống của sự vui tươi thì nó có còn gọi là cuộc sống chăng. Phải chăng sống là phải cảm nhận, cảm nhận cuộc sống theo cách riêng của mỗi người. Đối diện với quán nước mà Trúc và Tâm đang ngồi là một chiếc xe hơi bóng loáng, bên trong chắc rằng là một người cũng phải rất sang trọng.

  • Ông chủ
  • Mở cửa đi, tôi muốn gặp con bé
  • Dạ - người tài xế xuống xe và cẩn trọng mở cửa cho ông chủ của mình

Đi bên cạnh người đàn ông lịch lãm ấy là hai vệ sĩ thân cận, ông ta là ai mà lại có quyền uy thế kia. Bước đến cửa quán, nhìn vào trong người đàn ông lặng đi, hình bóng này đã bao lâu rồi ông không gặp, giống rất giống. Điều này làm cái cảm xúc bấy lâu tưởng đó bị vùi lấp lại dâng trào.

  • Xin chào, con là Ánh Trúc

Giọng nói phát ra và tất nhiên nghe tên mình Trúc sẽ quay lại.

  • Vâng

Người đàn ông mỉm cười, ông tiến lại gần bàn của Trúc rồi ngồi xuống sau khi vệ sĩ của mình kéo ghế.

Trúc và Tâm nhìn nhau, hai người cùng chung một câu hỏi ông ấy là ai.

  • Đừng vội thắc mắc, chú sẽ cho con biết trong ít phút nữa – bún tay người đàn ông lấy một chiếc ipad từ tay vệ sĩ của mình

Trúc chăm chú nhìn, cô hồi hộp và chờ đợi.

Còn Tâm chỉ có thể nhìn từng cử chỉ của Trúc và cả người trước mặt, nhưng vẫn là cảm giác không an tâm.

Tiếng chuông điện thoại làm Nguyên giật bắn người và không cẩn thận va đầu vào bàn học của bé Ngân. Ngáp dài Nguyên xem điện thoại thì đã 7 giờ tối, ngủ khi nào cũng không biết. Mà con bé đâu rồi nhỉ, nghe tiếng nước chảy chắc là nó đang tắm. Nguyên cũng về phòng mình, khi nảy nó năn nỉ quá nên Nguyên mới qua để chỉ nó ít bài, định là chút nữa nhưng vì sự thuyết phục không thể từ chối nào là nó mệt, muốn ngủ sớm nên Nguyên đành tuân theo. Mà quên mất Nguyên chưa xem tin nhắn.

Tâm giữ tay Trúc lại, đã khuyên hết lời vậy mà cô ấy vẫn không nghe.

  • Trúc chỉ mới gặp ông ta thôi, chưa biết ông ta là ai có phải tin như vậy là quá sớm hay không

Nhưng Trúc không nghe, cô đang xúc động.

  • Nhưng chú ấy biết về mẹ của Trúc – nói xong Trúc vụt chạy

Tâm vẫn đuổi theo không từ bỏ, biết đâu đấy là chiêu trò gì đó của những đối thủ cạnh tranh với công ty của cậu Trúc.

  • Mà nếu vậy thì sao, Trúc phải bình tĩnh đừng vội vàng được không?

Vội vàng, có phải là thật Trúc đã vội vàng.

  • Nhưng, xin lỗi Tâm, Trúc cần biết – Trúc giật tay mình lại và chạy đi, trên tay là địa chỉ khi nảy mà người đàn ông lạ mặt đã đưa
  • Trúc – Tâm lại chạy theo

Trúc đi vội cô không muốn Tâm bận tâm quá nhiều về mình.

  • Cẩn thận – Tâm lao tới kéo Trúc lách người sang một bên khi chiếc xe chạy ngược chiều trên vỉa hè lao thẳng đến cô

Trúc chỉ kịp thấy người đó nhưng còn chưa kịp tránh thì Tâm đã vội vàng giúp cô.

  • Coi chừng – là tiếng hét lớn của Nguyên

Trúc vội nhìn lên và dùng hết sức kéo Tâm đang ôm tay vì đau lùi lại.

Nhưng có vẻ là tên này cố ấy, vậy thì Nguyên đành bạo lực thôi. Nguyên chạy nhanh tới và đẩy mạnh thùng rác cạnh mình về phía tên lái xe đang lao thẳng hướng của Trúc và Tâm, khiến hắn ngã nhào. Cơ hội Nguyên lao tới đánh cho tên đó một trận. Mọi người xung quanh cũng chạy lại để giúp Nguyên một tay.

  • Chảy máu rồi
  • Đau – Tâm cắn rắn nhưng vẫn phải hét lên vì đau thật
  • Đi bệnh viện thôi – Nguyên hối hả chạy lại cùng đỡ Tâm với Trúc

Tay chạm tay ngại ngần và rung động.

Nguyên im lặng đỡ Tâm lên xe.

Trúc cũng không nói gì mà vào trong ngồi với Tâm, vừa cảm thấy có lỗi với Tâm, lại bối rối trước Nguyên. Tốt nhất cô nên im lặng.

Đóng cửa xe taxi Nguyên quay về xe của mình, có ai đó đứng phía sau thì phải. Nguyên vội ngoái nhìn, chẳng lẽ điều Tâm lo nghĩ là thật.

  • Mày làm gì vậy?
  • Dạ xin lỗi ông chủ, tại con nhỏ đó cản cô Trúc đi gặp ông – một người cúi mặt
  • Khốn, ai cho tụi bây làm con bé đau hả - người đàn ông tức giận tát thật mạnh vào mặt tên thuộc hạ của mình

Tên thuộc hạ cúi đầu mà không dám ngẩng lên.

  • Anh Đăng làm gì mà nóng giận thế, chỉ là bọn thuộc hạ trung thành thôi – một người phụ nữ chắc cũng phải ngoài 30, bà ấy giả lả cười rồi tiến lại chỗ ông Đăng

Cười nhếch môi người đàn ông cũng chính là người tên Đăng mà người phụ nữ gọi châm thuốc và rít.

  • Tốt nhất thì đừng để tôi biết có liên quan đến cô

Người phụ nữ có phần ngượng, phải chăng vì bị nói trúng tim đen, ông ấy thông minh nhưng bà ta thì cũng không ngu ngốc.

  • Em nào dám
  • Khôn ngoan một chút, lô hàng tới đâu rồi
  • Yên tâm, cập cảng rồi tối nay nhận hàng

Cười to ông Đăng nhìn vào màn hình vi tính, ánh mắt long lên sự giận dữ và căm thù.

Căm thù, thế là sóng gió lại đến.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: