Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 32 (Chương Cuối)

352 0 0 0

CHƯƠNG 32 (CHƯƠNG CUỐI)

Nguyên đã xin lỗi bằng đủ mọi cách, chỉ mong Trúc đừng giận nữa mà bỏ qua. Ngày cưới đã ấn định Nguyên chỉ muốn mình thật sự xứng đáng với Trúc. Nguyên và Trúc cùng đến viến mộ của Trình và mẹ của Trúc. Nguyên không còn thấy Trúc khóc nhiều bên mộ của Trình nữa, không phải vì cô ấy quên mà vì cô ấy cũng đã tìm được hạnh phúc thật sự. Sau đó ả hai đến viếng mộ của mẹ Trúc. Hôm đến thăm ông Đăng ông ấy cũng đã đưa địa chỉ, và Trúc muốn cùng đến với Nguyên. Ông Đăng nói không sai Trúc rất giống mẹ của mình. Trúc đã quỳ xuống trước mộ của mẹ thật lâu, người mà cô chỉ có thể tưởng tượng trong mơ. Nguyên cũng quỳ bên cạnh vì mẹ của Trúc cũng là mẹ của Nguyên.

  • Mẹ - một tiếng gọi thân thương và thiêng liêng, Trúc cúi đầu lạy mẹ mình ba lạy

Bên cạnh Nguyên cũng làm như vậy, Nguyên chăm chú quan sát từng cử chỉ hành vi của Trúc. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Trúc, Nguyên mỉm cười nói với mẹ của cô ấy.

  • Mẹ biết không, Trúc của mẹ giỏi lắm cướp luôn tim của con, nhưng mẹ yên tâm từ nay con sẽ cùng Trúc bước tiếp, cô ấy không cô đơn nữa đâu – cứ như một lời hứa, Nguyên dập đầu rồi thắp nhang

Mỉm cười Trúc cảm thấy thật hạnh phúc, cô nghĩ mẹ đang vui vì cô. Nhìn Nguyên tình yêu trong cô lại cứ kêu gào, nó không muốn cô giận Nguyên nữa mà cô thì có muốn giận Nguyên lâu đâu, nói đúng hơn thì không thể. Hai người đi bên nhau thế này thì muốn giận cũng không được nữa. Nguyên cứ làm cô cười, rồi xúc động, dạo này Nguyên siêng lãng mạn hẳn ra, chắc là học từ Tâm. Vậy cũng hay nhưng cô vẫn thích Nguyên trước đây hơn, tự nhiên, tinh nghịch, có chút khô khan nhưng lại chân thành. Bây giờ cũng thế thôi, chỉ là cô sợ Nguyên càng lúc càng tuyệt thì sẽ bị người khác tranh mất. Cô không chờ nỗi đến ngày khẳng định chủ quyền mất.

Cũng đến lúc phải về và bắt đầu với cuộc sống. Rồi mọi chuyện sẽ tốt.

  • Thế nào đã
  • Tôi nghĩ mình lại nghe tiếng gió – Nguyên đã chen ngang vào
  • Gió cũng có tiếng sao
  • Tất nhiên, có điều tiếng của gió nó đẹp và lịch sự hơn tiếng của người đang đứng cạnh tôi – nói nhỏ vào tai Ken, Nguyên mỉm cười đắc thắng

Ken lại tức, để xem lần này có bị Trúc giận nữa không. Nghe đâu Trúc đã nộp đơn thôi việc và sang tòa soạn khác, biết là vì mình nhưng Ken vẫn không muốn sữa tính khí xấu này.

  • Vậy sao, nhưng đã yêu lâu thế không abc thì tiếc thật

Máu nóng trong người Nguyên lại trổi dậy nhưng mà Ken cứ yên tâm Nguyên không mắc sai lầm lần nữa.

  • Mình về thôi – vội nắm tay Nguyên, Trúc sợ xanh cả mặt. Ken cứ vậy cứ thích nói sốc Nguyên, còn Nguyên thì đang giận, tay Nguyên đang siết chặt tay cô không chỉ biểu hiện yêu thương mà còn là sự kiềm chế

Nhìn tay hai người họ đan vào nhau Ken lại phát ganh tị, kì thật có lẽ Ken có không được nên phá cho hôi.

  • Thế nào, vậy có muốn làm ngay không
  • Đủ rồi, nên nhìn lại con người mình đi Ken à. Đừng làm người khác nói rằng cộng đồng của chúng ta đến với nhau chỉ vì dục vọng – nếu Ken đã không kiêng nễ thì Nguyên cũng không ngại mà nói ra
  • Đừng có ngụy biện
  • Ken cứ cho là vậy, nhưng với tôi cho dù có chờ đợi Trúc lâu hơn cũng được, tôi nhắc cho Ken nhớ từ nay đừng có những câu từ đó nữa, cũng đừng có những hành động khiếm nhã với cô ấy. Trúc là vợ của tôi, không pháp luật nào công nhận nhưng Hạo Nguyên này và gia đình bạn bè của chúng tôi thừa nhận điều đó. Ken rõ rồi chứ - nắm cổ áo Ken lên Nguyên nói thật chậm, thật rõ, nói xong Nguyên chỉnh lại áo cho Ken rồi nắm tay Trúc bước lại xe

Trúc vẫn còn lâng lâng vì những gì Nguyên nói, cô vòng tay ôm lấy eo của Nguyên rồi tựa người lên vai Nguyên.

Ken bần thần trước những gì Nguyên nói, lắc đầu Ken bước đi. Cô không phải không biết mình quá đáng chỉ là cô ganh tị. Cô cũng có tình yêu nhưng cô chỉ bị phản đối đến mức bỏ cả quê hương mà lên đây. Có lẽ cô cũng nên tập đối mặt.

  • Em lạnh không?
  • Không lạnh lắm, vì có Nguyên
  • Chúng ta sẽ hạnh phúc đúng không – dừng xe vào một góc công viên Nguyên quay xuống hỏi
  • Chúng ta nhất định hạnh phúc – Trúc gật đầu rồi hôn lên má của Nguyên

Mỉm cười Nguyên gỡ nón bảo hiểm cho cả hai rồi áp môi mình lên môi người yêu. Nguyên không cần biết abc sẽ là khi nào, nhưng sau này ở với nhau rồi thì chuyện đó chưa muộn. Với Nguyên nếu Trúc không đồng ý thì Nguyên không cưỡng ép, một lần là đủ rồi, Nguyên không muốn Trúc bị tổn thương.

Trúc hạnh phúc vì nụ hôn tình yêu mà Nguyên và mình trao nhau, cô yêu Nguyên cô muốn cả thế giới này biết.

  • Nguyên yêu em, đừng chờ Nguyên nữa vì Nguyên sẽ là người chờ em
  • Em sẽ bước đến, và em cũng sẽ vẫn chờ Nguyên vì em yêu Nguyên

Hạnh phúc ngập tràn với đội bạn trẻ.

Trong bóng tối của sự hiu quạnh có hai người đứng bên nhau, trong lòng là những khúc mắt. Nếu Nguyên và Trúc hạnh phúc khi đã biết được đâu là con đường nối tiếp đến tương lai thì Tâm và Nhã vẫn còn lòng vòng mãi trên con đường chẳng gọi là đi vào nơi nào của họ.

  • Em sẽ đi du học
  • Nếu Tâm kêu em ở lại thì em có ở lại không? – nắm tay Nhã, chưa bao giờ Tâm lo sợ như lúc này. Tâm lại vụt mất Nhã nữa hay sao

Nhã lắc đầu.

  • Em không thể, ba chỉ có mình em, em phải vì ông

Nước mắt Nhã rơi làm lòng Tâm xót xa, kéo cô ấy vào lòng Tâm ôm chặt, nếu đây là thử thách thì ông trời đã quá tàn nhẫn với Tâm. Nhã đã đi và vì Tâm cô ấy trở về, giờ cô ấy lại phải đi.

  • Tâm quên em đi, đừng cảm thấy có lỗi với em
  • Không lỗi phải gì hết, có quên em là do Tâm không đủ kiên nhẫn, không phải vì có lỗi mà Tâm đến với em, có biết không? – Tâm hơi lớn tiếng vì cho rằng Nhã hiểu lầm mình

Nhã im lặng.

  • Em biết gì không, mưa Tâm gặp Trúc rồi cũng mưa Tâm và Trúc kết thúc. Còn trong bóng tối Tâm gặp em, tối như thế mà Tâm vẫn tìm được em. Nên Tâm sẽ thử sức mình, Tâm không hứa hẹn nhưng nếu khi em quay về mà cả hai vẫn còn dành tình cảm cho nhau thì em có thể lại cho Tâm cơ hội hay không?

Không trả lời mà Nhã chỉ khóc, cô gật đầu liên tục. Dù Tâm không nói sẽ chờ cô nhưng ít ra cô biết được tình cảm mà Tâm dành cho mình cũng rất sâu sắc.

  • Em chỉ muốn nói lời cuối trước khi đi

Tâm gật đầu chờ đời.

  • Em yêu Tâm nhiều lắm

Ôm thật chặt lấy Nhã mà lòng Tâm quặng thắt, người con gái này đã là của Tâm từ lâu rồi. Nhưng sao Tâm không thể nói ra rằng mình cũng yêu cô ấy khi mà trong lòng của Tâm, Nhã đã có vị trí quan trọng.

Nhã nhất định chờ được, có một ngày Tâm sẽ nói yêu mình. Nhưng nếu không có ngày đó cũng không sao. Vì khoảng thời gian bên Tâm là khoảng thời gian ngọt ngào nhất của cô, là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Cô biết mình đã yêu đúng người.

Và hãy cứ yêu thật tâm, nếu không được đáp thì bản thân cũng biết rằng mình đã yêu thế nào. Đừng nghĩ là phản bội khi đã chân thành nhưng không được đáp mà tìm hạnh phúc mới. Vì ai cũng có quyền có được hạnh phúc, và hạnh phúc thì không phân biệt bất cứ điều gì, thời gian chỉ là thước đo mà thôi.

THE END

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: