Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 19

330 0 0 0

CHƯƠNG 19

Ông Phong ôm đầu mình, một cảm giác khó chịu xâm chiếm. Sự thật cái sự thật vốn dĩ muốn bị chôn vùi nhưng có lẽ không có gì là được cất giấu mãi mãi.

  • Đúng ba của con là một kẻ hèn nhát, đê tiện và đáng xấu hổ
  • Cậu
  • Trúc ơi con có biết ba con là ai không, là cậu đó, là người mà con đã gọi bằng cậu suốt 23 năm qua. Là ba hèn nhát, là ba nhu nhược, con biết không. Ba xin lỗi con – vừa nói ông Phong vừa quỳ xuống, tay ông nắm chặt lấy tay của Trúc, cảm giác tội lỗi bao lấy ông. 23 năm qua gần con mình mà không dám nhận, vì sự hèn nhát, ông không đáng để được Trúc tha thứ. Hai từ xin lỗi nói ra nhưng sao nghe quá xót xa. Những gì mà Trúc đã chịu đựng, sự nhẫn nhịn của con bé khiến một người làm cha như ông cảm thấy bản thân không đáng. Ông đã không bảo vệ được con mình, đã không dám nhận nó thì còn dám cầu xin tha thứ hay sao

Có gì đó mơ hồ trước mặt, chỉ trong vòng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ mà cô đã biết nhiều việc như vậy. Người trước mặt đang làm gì thế, ông ấy đang quỳ, cô có nghe nhầm hay không. Ông ấy nói người mà cô gọi là cậu cũng chính là ba của mình.

Giờ thì đã biết vì sao Trần Đăng cứ muốn tiếp cận Trúc, thì ra là sự trả thù.

Nguyên tiến tới ôm hai vai của Trúc giữ chặt, Nguyên có cảm giác cô ấy sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Đó quả là cú sốc lớn.

Trúc lùi lại rụt tay mình ra khỏi tay ông Phong, cô không dám nhìn cậu mà không người mà cô phải gọi là ba. Cô gần ba mình suốt thời gian qua mà không hề biết. Là cô không may mắn hay vì cô không xứng đáng có được tình thương của tình thân.

  • Bác đứng dậy đi – Tâm đỡ ông Phong đứng lên, không ai muốn một người đáng tuổi cha chú quỳ trước mặt mình hết

Ông Phong đứng lên, mắt vẫn không rời Trúc, nhưng con bé không hề nhìn ông. Cũng phải cảm thông dù gì đây cũng là một cú sốc.

Nếu đây là ba của Trúc thì Trình là chị và là anh của cô hay sao. Bật cười chua chát Trúc cười trong bấn loạn khi nghĩ đến Trình, nghĩ đến việc hai người là anh chị em của nhau nhưng lại yêu nhau.

  • Đăng Trình có biết không?

Ngẩng nhìn Trúc, ông Phong quên mất mình lại là kẻ gây tội. Ông chỉ còn cách gật đầu, một giọt nước mắt chợt rơi.

  • Ba xin lỗi, ba có lỗi với con và cả với Trình

Trúc ngã khụy thật sự. Nếu không có Nguyên chắc cô đã không kiềm chế được.

Nguyên giữ lấy Trúc và ôm lấy cô thật chặt, còn nỗi đau nào hơn nữa mà Trúc chưa gánh chịu hay không.

“Một ngày tất bật Trình chuẩn bị mọi thứ vì ngày trọng đại này, hôm nay anh sẽ chính thức tỏ tình và làm người yêu của Trúc.

  • Con đi đâu đó – mẹ của Trình lạnh lùng hỏi
  • Dạ con đến rước Trúc – đã quá quen với cách mà mẹ nói chuyện với mình nên Trình chỉ trả lời rồi mỉm cười bước đi
  • Con dừng lại đi, tránh xa con nhỏ đó ra – lại là sự lạnh lùng và khinh khi

Nếu đây không phải mẹ của Trình thì chắc Trình đã không đứng lại để nói chuyện, anh không tin được mẹ mình có thể nhẫn tâm với Trúc như vậy. Bao nhiêu năm qua mà bà vẫn thành kiến với Trúc, trong khi anh không tìm được nguyên nhân, và chắc rằng Trúc cũng vô tội không biết.

  • Con xin mẹ đừng như vậy với Trúc nữa, sau này con và em ấy sẽ ra ngoài ở riêng
  • Sẽ không có chuyện đó, hoang đường – mẹ của Trình đứng bật dậy đập bàn thật mạnh, bà không cho phép chuyện này xảy ra

Trình nhíu mày, tại sao không được trong khi hai người có quyền đó.

  • Nếu mẹ không cho con được lý do hợp lý thì con xin lỗi – cúi đầu trước mẹ mình Trình tiếp tục đến cửa chính
  • Vì con và Trúc là anh em với nhau

Bước chân dừng hẳn lại, Trình quay lại nhìn ba mình, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Anh mong là mình nghe nhầm, anh cười.

  • Chắc ba không thích con và Trúc yêu nhau như mẹ, không sao con sẽ thay đổi được mà
  • Trình, nghe ba nói đi con và Trúc là anh em, không phải là anh em nuôi như bao năm qua mà là anh em cùng cha khác mẹ đó con có biết không – giữ hai vai của Trình, ông Phong cố giải thích, đến nước này rồi ông không thể che dấu được nữa. Ông không thể hủy hoại tương lai của hai đứa con của mình, là ông sai thì hãy trừng phạt ông, sao lại làm con của ông đau khổ

Lùi lại, chân của Trình cứ như không còn sức, mọi từ ngữ biến mất, chỉ còn hình ảnh của Trúc, nụ cười, giọng nói và cả khuôn mặt dáng vóc của cô ấy. Trình đã yêu Trúc, yêu từ lúc em ấy chỉ là một cô bé. Cứ tưởng sau này mình sẽ là người bảo vệ, chăm sóc lo lắng và bù đắp những tháng ngày không mấy vui vẻ cho em ấy, thì giờ mọi thứ tan biến. Hơn nữa còn là một sự thật đau lòng, một sự thật ngay chính Trình còn không chấp nhận được nói chi là Trúc. Anh cố gắng bình tĩnh, nhìn ba và mẹ anh muốn nghe những lời khác. Anh muốn mình ngất đi để khi tỉnh lại mọi chuyện vẫn như cũ.

  • Ba đùa đúng không

Lắc đầu ông Phong thở dài, ông biết sự thật này rất khó mà chấp nhận.

  • Trách thì trách ba của mày, ông ấy ham con trai nên mèo mỡ, rồi mày đi làm cái chuyện chả ra gì. Tao đồng ý, vì tao là mẹ của mày, vì tao muốn giữ chân cái người này, muốn ông ấy thỏa mãn sự thèm khát quý tử. Nhưng sự thật vẫn là vậy, mày có thay đổi cũng chẳng được gì – nói xong mẹ của Trình nuốt nước mắt quay vào, bà thương Trình lắm chứ nhưng nỗi đau trong người phụ nữ này đã làm bà trở nên nhẫn tâm và độc địa với chính con ruột của mình

Ông Phong chỉ còn biết cúi đầu vì xấu hổ.

Trình bị choáng, anh không nói thêm được gì, anh muốn ngất nhưng không thể. Anh cần gặp Trúc ngay bây giờ.

  • Anh Phong, Đăng Trình bị xe đụng – tiếng một người hàng xóm vang lên

Từ trong nhà ba mẹ của Trình hối hả chạy ra, cứ mong đó không phải sự thật.

Cũng như họ, Trình chỉ mong những gì mình vừa nghe là lời nói dối, là thách thức là nóng giận của ba mẹ.”

Thu mình vào một góc Trúc cứ nhìn xa xăm, cô không nói chuyện được nữa, cô im lặng và không phản kháng trước lời nói của ai cả.

Ông Phong đã quay về nhà, ông không còn mặt mũi nào mà nhìn Trúc.

Nguyên và Tâm vẫn ở lại, hai người cứ nhìn Trúc rồi lại nhìn nhau, không biết nên nói gì vào lúc này.

  • Thành Tâm, tôi muốn gặp cô ngay bây giờ - giọng nói không những không dể chịu mà còn rất nóng giận

Chuyện gì lại đến với Tâm nữa đây.

  • Đi đi – Nguyên thúc Tâm khi thấy sắc mặt của Tâm không được tốt
  • Nguyên chăm sóc Trúc nha, có gì cho tôi biết – nói xong Tâm vội chạy đi nhưng vẫn không quên quay lại nhìn Trúc, nhưng tiếng khóc của ai đó rất giống của Nhã bên đầu dây khiến chân của Tâm không thể dừng lại

Tâm đi rồi trong phòng chỉ còn Nguyên và Trúc, đến gần Trúc hơn Nguyên rất muốn chạm vào cô.

Ngước mắt nhìn Nguyên mà hai mắt lưng tròng, Trúc biết con người mạnh mẽ bên trong mình không thể kiềm chế được nữa.

  • Cứ khóc đi, Nguyên ở đây – ôm chặt lấy Trúc, để cô khóc trên vai mình Nguyên thỏ thẻ

Điều này càng làm Trúc khóc lớn hơn, chỉ khi bên Nguyên cô mới thật là cô. Mạnh mẽ, yếu đuối đều có. Bên Trình là sự dựa dẫm, cô biết mình phải tự đứng lên. Và từ khi Nguyên đến cô đã làm được điều đó. Chỉ là cô thương Trình lắm, chỉ vì cô mà lại xảy ra chuyện đáng tiếc mà anh không còn trên cõi đời này.

Tâm vội vã lái xe đi, tiếng khóc khi nảy chắc là của Nhã. Vì cuộc gọi này là từ ba của cô ấy, chẳng lẽ điều Tâm lo sợ đã đến.

  • Ba
  • Con im đi – ông Nam quát rồi đập mạnh xuống bàn

Chị giúp việc vội kéo Nhã lại phía mình và ra hiệu cô đừng nói gì nữa.

  • Phải cho cô ta có một màn chào đón thú vị
  • Ba
  • Cô chủ - giữ cô chủ lại lần nữa chị giúp việc lắc đầu

Nhìn con ông Nam càng thêm tức giận, mà thương. Tất nhiên rồi tình thương mà ông dành cho nó là vô bờ bến, không có gì diễn tả được.

Nhã đành bất lực cô không dám cãi ba mình, khóc cũng đã khóc mà ba cũng không lay động. Chắc là ông đang rất giận khi biết sự thật ngày ấy, và cô lại là người nói dối ông. Cô biết mình đã làm ba rất buồn và giận nhưng cô cũng muốn bảo vệ Tâm.

Xuống xe Tâm còn định bước vào cổng thì đã có người tiếp đón, cười mà như khóc Tâm kêu khổ, thật là.

  • Ông Nam mời tôi
  • Đúng và ông chủ kêu chúng tôi tiếp đón cô giám đốc Thành Tâm

Tâm không thích người khác kêu đích danh chức vụ của mình trong công ty. Ở đây không xài được cái đó. Mà nghĩ chi nhiều giờ thì có hai cô nàng xinh xinh ra chào Tâm rồi, ông Nam cũng không ác đến nỗi để hai tên to con này đánh cho Tâm bầm dập. Mà thật Tâm không giỏi võ, ngày xưa tham gia câu lạc bộ võ thuật với Nguyên cũng chỉ cho vui. Nguyên là người dạy Tâm mà.

  • Tôi không muốn đánh nhau
  • Ông chủ không kêu chúng ta đánh nhau, ông ấy chỉ muốn biết giám đốc sẽ vào trong thế nào – vừa dứt lời cô gái quăng một cây gậy cho Tâm

Trời ạ Tâm suýt ngã, lực mạnh thế, nếu không nghe tiếng khóc của Nhã, Tâm cũng không tội tình gì mà đến.

  • Giám đốc cũng khá lắm

Đừng khen Tâm vào lúc này, Tâm đang muốn hụt hơi đây này. Sân vườn nhà của người giàu quả là rộng lớn. Mà đây chắc cũng phải có công của Nhã.

  • Thế nào – ông Nam gắp thức ăn vừa ăn vừa hỏi
  • Dạ giám đốc đang đã hạ được 1 người

Cười nhếch môi ông Nam quay sang nhìn con mình.

  • Hèn chi nó hạ được con của tôi, nhưng không lâu nữa đâu

Nhã thì đứng ngồi không yên, trong khi đó ba mình thì rất tự nhiên mà ăn uống và chỉ đạo. Cô đã nói hết lời thế mà ba không hiểu, ba vẫn đỗ tội cho Tâm chẳng lẽ bây giờ cô phải nói những gì đáng lý không nên nói.

  • Tổng giám đốc Nam, bác đâu cần đón tiếp tôi thế này – cuối cùng Tâm cũng có thể chạy vào được trước cửa phòng khách của nhà Nhã, nhà này còn rộng hơn nhà của Tâm. Nhưng thật không may cái tên to con lúc nảy mà Tâm hạ quay lại trả thù bằng cách cùng hai tên nữa kẹp chặt lấy Tâm và đá cho Tâm ngã xuống
  • Ba ơi thả Tâm ra đi – Nhã nói như van xin cô chạy lại chỗ ba của mình

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: