CHƯƠNG 19
Ông Phong ôm đầu mình, một cảm giác khó chịu xâm chiếm. Sự thật cái sự thật vốn dĩ muốn bị chôn vùi nhưng có lẽ không có gì là được cất giấu mãi mãi.
Có gì đó mơ hồ trước mặt, chỉ trong vòng chưa đầy 1 tiếng đồng hồ mà cô đã biết nhiều việc như vậy. Người trước mặt đang làm gì thế, ông ấy đang quỳ, cô có nghe nhầm hay không. Ông ấy nói người mà cô gọi là cậu cũng chính là ba của mình.
Giờ thì đã biết vì sao Trần Đăng cứ muốn tiếp cận Trúc, thì ra là sự trả thù.
Nguyên tiến tới ôm hai vai của Trúc giữ chặt, Nguyên có cảm giác cô ấy sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Đó quả là cú sốc lớn.
Trúc lùi lại rụt tay mình ra khỏi tay ông Phong, cô không dám nhìn cậu mà không người mà cô phải gọi là ba. Cô gần ba mình suốt thời gian qua mà không hề biết. Là cô không may mắn hay vì cô không xứng đáng có được tình thương của tình thân.
Ông Phong đứng lên, mắt vẫn không rời Trúc, nhưng con bé không hề nhìn ông. Cũng phải cảm thông dù gì đây cũng là một cú sốc.
Nếu đây là ba của Trúc thì Trình là chị và là anh của cô hay sao. Bật cười chua chát Trúc cười trong bấn loạn khi nghĩ đến Trình, nghĩ đến việc hai người là anh chị em của nhau nhưng lại yêu nhau.
Ngẩng nhìn Trúc, ông Phong quên mất mình lại là kẻ gây tội. Ông chỉ còn cách gật đầu, một giọt nước mắt chợt rơi.
Trúc ngã khụy thật sự. Nếu không có Nguyên chắc cô đã không kiềm chế được.
Nguyên giữ lấy Trúc và ôm lấy cô thật chặt, còn nỗi đau nào hơn nữa mà Trúc chưa gánh chịu hay không.
“Một ngày tất bật Trình chuẩn bị mọi thứ vì ngày trọng đại này, hôm nay anh sẽ chính thức tỏ tình và làm người yêu của Trúc.
Nếu đây không phải mẹ của Trình thì chắc Trình đã không đứng lại để nói chuyện, anh không tin được mẹ mình có thể nhẫn tâm với Trúc như vậy. Bao nhiêu năm qua mà bà vẫn thành kiến với Trúc, trong khi anh không tìm được nguyên nhân, và chắc rằng Trúc cũng vô tội không biết.
Trình nhíu mày, tại sao không được trong khi hai người có quyền đó.
Bước chân dừng hẳn lại, Trình quay lại nhìn ba mình, ánh mắt hiện lên sự nghi hoặc. Anh mong là mình nghe nhầm, anh cười.
Lùi lại, chân của Trình cứ như không còn sức, mọi từ ngữ biến mất, chỉ còn hình ảnh của Trúc, nụ cười, giọng nói và cả khuôn mặt dáng vóc của cô ấy. Trình đã yêu Trúc, yêu từ lúc em ấy chỉ là một cô bé. Cứ tưởng sau này mình sẽ là người bảo vệ, chăm sóc lo lắng và bù đắp những tháng ngày không mấy vui vẻ cho em ấy, thì giờ mọi thứ tan biến. Hơn nữa còn là một sự thật đau lòng, một sự thật ngay chính Trình còn không chấp nhận được nói chi là Trúc. Anh cố gắng bình tĩnh, nhìn ba và mẹ anh muốn nghe những lời khác. Anh muốn mình ngất đi để khi tỉnh lại mọi chuyện vẫn như cũ.
Lắc đầu ông Phong thở dài, ông biết sự thật này rất khó mà chấp nhận.
Ông Phong chỉ còn biết cúi đầu vì xấu hổ.
Trình bị choáng, anh không nói thêm được gì, anh muốn ngất nhưng không thể. Anh cần gặp Trúc ngay bây giờ.
Từ trong nhà ba mẹ của Trình hối hả chạy ra, cứ mong đó không phải sự thật.
Cũng như họ, Trình chỉ mong những gì mình vừa nghe là lời nói dối, là thách thức là nóng giận của ba mẹ.”
Thu mình vào một góc Trúc cứ nhìn xa xăm, cô không nói chuyện được nữa, cô im lặng và không phản kháng trước lời nói của ai cả.
Ông Phong đã quay về nhà, ông không còn mặt mũi nào mà nhìn Trúc.
Nguyên và Tâm vẫn ở lại, hai người cứ nhìn Trúc rồi lại nhìn nhau, không biết nên nói gì vào lúc này.
Chuyện gì lại đến với Tâm nữa đây.
Tâm đi rồi trong phòng chỉ còn Nguyên và Trúc, đến gần Trúc hơn Nguyên rất muốn chạm vào cô.
Ngước mắt nhìn Nguyên mà hai mắt lưng tròng, Trúc biết con người mạnh mẽ bên trong mình không thể kiềm chế được nữa.
Điều này càng làm Trúc khóc lớn hơn, chỉ khi bên Nguyên cô mới thật là cô. Mạnh mẽ, yếu đuối đều có. Bên Trình là sự dựa dẫm, cô biết mình phải tự đứng lên. Và từ khi Nguyên đến cô đã làm được điều đó. Chỉ là cô thương Trình lắm, chỉ vì cô mà lại xảy ra chuyện đáng tiếc mà anh không còn trên cõi đời này.
Tâm vội vã lái xe đi, tiếng khóc khi nảy chắc là của Nhã. Vì cuộc gọi này là từ ba của cô ấy, chẳng lẽ điều Tâm lo sợ đã đến.
Chị giúp việc vội kéo Nhã lại phía mình và ra hiệu cô đừng nói gì nữa.
Nhìn con ông Nam càng thêm tức giận, mà thương. Tất nhiên rồi tình thương mà ông dành cho nó là vô bờ bến, không có gì diễn tả được.
Nhã đành bất lực cô không dám cãi ba mình, khóc cũng đã khóc mà ba cũng không lay động. Chắc là ông đang rất giận khi biết sự thật ngày ấy, và cô lại là người nói dối ông. Cô biết mình đã làm ba rất buồn và giận nhưng cô cũng muốn bảo vệ Tâm.
Xuống xe Tâm còn định bước vào cổng thì đã có người tiếp đón, cười mà như khóc Tâm kêu khổ, thật là.
Tâm không thích người khác kêu đích danh chức vụ của mình trong công ty. Ở đây không xài được cái đó. Mà nghĩ chi nhiều giờ thì có hai cô nàng xinh xinh ra chào Tâm rồi, ông Nam cũng không ác đến nỗi để hai tên to con này đánh cho Tâm bầm dập. Mà thật Tâm không giỏi võ, ngày xưa tham gia câu lạc bộ võ thuật với Nguyên cũng chỉ cho vui. Nguyên là người dạy Tâm mà.
Trời ạ Tâm suýt ngã, lực mạnh thế, nếu không nghe tiếng khóc của Nhã, Tâm cũng không tội tình gì mà đến.
Đừng khen Tâm vào lúc này, Tâm đang muốn hụt hơi đây này. Sân vườn nhà của người giàu quả là rộng lớn. Mà đây chắc cũng phải có công của Nhã.
Cười nhếch môi ông Nam quay sang nhìn con mình.
Nhã thì đứng ngồi không yên, trong khi đó ba mình thì rất tự nhiên mà ăn uống và chỉ đạo. Cô đã nói hết lời thế mà ba không hiểu, ba vẫn đỗ tội cho Tâm chẳng lẽ bây giờ cô phải nói những gì đáng lý không nên nói.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)