Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 1: Trì Đường

2779 0 11 0

Trì Đường tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ nên có chút chưa thích ứng kịp. Nàng vẫn nằm im tại chỗ mở to mắt nhìn trần nhà trong chốc lát rồi mới nhớ ra đây là chỗ ở mới của mình.

Hình như ngoài cửa sổ đang mưa, thành phố Nam Lâm này vô cùng thích mưa, nàng mới tới đây có một tuần mà năm ngày đều đổ mưa rồi. Trì Đường không thích trời mưa, mỗi lần trời mưa tâm trạng của nàng trở nên rất tệ.

Tai nghe nàng đeo trước khi ngủ vẫn còn nhét trong lỗ tai nhưng nó không có tiếng nữa, nàng đưa tay tháo tai nghe xuống, xoa nhẹ lỗ tai còn ê ẩm, ngồi trên mép giường thật lâu không động đậy. Mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, ba của Trì Đường mở cửa không được mới tức giận la lớn bên ngoài:

“Con khóa cửa làm gì, mau dậy đi, lát nữa con tự đi học đấy nhé, ba có việc đi trước.”

“Trì Đường, con có nghe không vậy?”

Khóa cửa bị vặn đến mức vang lên tiếng lạch cạch, cửa phòng như sắp bị đạp đổ phát ra âm thanh khiến người nghe mà nhức đầu.

Trì Đường nằm xuống không nói câu nào, nàng tiếp tục đeo tai nghe, ấn mở file nhạc trong di động. Tiếng nhạc càng lúc càng lớn lấn át âm thanh bên ngoài giống như vô số lần trước kia nàng đã đeo tai nghe nghe nhạc để che đi tiếng cãi vã không ngừng của ba mẹ.

Tiếng động đã ngừng, mưa vẫn còn rơi, trong phòng không có ai, vô cùng yên tĩnh.

Trì Đường đeo cặp bước ra cửa, nàng không thích cầm ô, mưa bên ngoài không lớn, bước ra cửa cũng chỉ cần kéo mũ trùm lên rồi cắm đầu đi trong mưa gió.

Lớp 10A2 trường cấp ba Nam Lâm, khai giảng được một tháng rồi, lớp có gần năm mươi học sinh đã quen nhau gần hết, nửa lớp là con trai nửa lớp là con gái, hầu như tất cả đều tìm được bạn bè cho riêng mình tạo thành những nhóm nhỏ. Nhưng một lớp nhiều học sinh như vậy cũng không tránh khỏi việc có một số người thích ở một mình hoặc bị những thành viên khác trong lớp cô lập.

Trì Đường thuộc trường hợp thứ nhất, nàng mới chuyển trường được một tuần, không thích kết bạn kết bè, luôn tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách ngồi ở hàng sau. Nàng thuộc dạng nữ sinh có dung mạo vô cùng xinh đẹp, mí mắt hơi mỏng, môi cũng mỏng, sống mũi rất cao, khi nàng cụp mắt xuống luôn toát ra một vẻ bi quan chán đời pha lẫn một chút lười biếng.

Đám học sinh trong lớp 10A2 rất ngoan, giáo viên không cho phép mang điện thoại là không ai dám mang theo, còn Trì Đường thì ngày nào cũng đem theo,nàng còn thường đeo tai nghe nghe nhạc một cách rất thờ ơ, đi học trễ cũng như cơm bữa.

Những người giống như nàng đều là những học sinh không có lý tưởng, thành tích cũng không tốt nhưng trong kì thi tháng đầu tiên, nàng đã nằm trong top 10 của lớn, lọt vào top 50 người điểm cao nhất khối, dẫn đầu bỏ xa đám học sinh cà lơ phất phơ khác ở xung quanh.

Ngoại trừ nàng thì trong lớp 10A2 còn có một người đặc biệt khác được mọi người kính trọng nhưng không dám đến gần tên là Du Dư.

Trong kì thi tuyển sinh cô là học sinh đứng thứ hai toàn trường, đến kì thi tháng đầu tiên đã leo lên vị trí thứ nhất, đối lập với thành tích rực rỡ đó là nhà cô rất nghèo.

Đương nhiên không phải học sinh nào trong lớp cũng đều ở trong gia đình giàu có, có một số người cũng không khá giả gì nhưng nghèo như Du Dư thì thật sự khiến người ta không thể tin được. Ngay cả những người không bao giờ quan tâm đến mọi thứ xung quanh như Trì Đường mà cũng nghe được vô số tin đồn về Du Dư nhờ sự buôn chuyện nhiệt tình của bạn ngồi cùng bàn.

Du Dư đến từ một ngôi làng ở miền núi xa xôi, cô có thể thi đậu vào trường cấp ba Nam Lâm đã là một kỳ tích rồi, nghe nói lúc Du Dư nhập học còn được miễn học phí và miễn cả phí ăn ở nữa.

Đồng phục học sinh đều giống nhau nhưng quần áo bên trongbộ đồng phục của Du Dư là một chiếc áo phông cổ tròn đã bạc màu vì giặt giũ quá nhiều, các mép vải khô đến mức cuộn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Trên chân cô mang một đôi giày vải, ở nơi mọi người đều mang giày da, giày thể thao thì chỉ một đôi giày thôi cũng khiến cho cô hoàn toàn tách khỏi tập thể.

Du Dư ngồi ở hàng thứ ba bên phía cửa sổ, dáng người cô không thấp nhưng cũng chính vì không thấp nên càng khiến cô trông thật gầy yếu, mái tóc dài đen nhánh thường tết đuôi sam buộc ở đằng sau gáy, hơn nữa là kiểu bím tóc đơn sơ mộc mạc của thôn quê.

“Trời ạ, mìnhsắp không chịu đựng nổi cái cảnh ở chung một ký túc xá với cậu ta nữa rồi đó.Cả ngày không hé răng nửa lời, ai trong kí túc xá nhìn thấy cậu ta đều chẳng muốn nói chuyện, quần áo bị hỏng cũng chẳng dám bỏ, còn đôi giày vải kia nữa chứ, mang lâu thế mà chả thèm giặt nổi một lần. Cậu biết không, cậu ta còn chẳng bao giờ mua dầu gội sữa tắm mà chỉ dùng một cục xà phòng, Du Dư dùng xà phòng để gội đầu đấy!”

“Gì chứ, làm gì nghèo đến vậy được. Mua một bộ quần áo, mua chai sữa tắm, mua đôi giày thì có tốn bao nhiêu tiền đâu, mình chẳng tin bây giờ còn có người nghèo thế đâu, không phải nhà trường đang trợ cấp cho cậu ta à?”

“Cậu ta còn nấu cháo và bánh bao ở trong kí túc xá rồi đặt ngay bên mép giường, có thể ăn trong hai ngày, mà hay cái là còn chẳng sợ thiu nữa. Mình chỉ sợ nếu cậu ta để cơm thiu trong phòng như vậy thì bọn mình sẽ không ở nổi nữa đâu.”

Cô bạn học cứ lải nhải than phiền bên tai liên tục khiến Trì Đường cảm thấy cô ta thật ồn ào, nàng ngước mắt lên nhìn hai bạn nữ gần đó rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Nhà vệ sinh tầng này quá đông mà nàng lại không thích tốn thời gian xếp hàng nên đi thêm một quãng đường dài đến nhà vệ sinh ở phía nam trường học, nơi này ít người hơn.

Trì Đường mới vừa bước vào đã gặp Du Dư - người đầu tiênbị bạn cùng bàn của nàngchê khi nãy đang rửa tay. Trì Đường không quen biết cô nên cũng không nhìn cô kỹ cho lắm, bây giờ tự nhiên gặp nhau ở đây, có lẽ vì những lời vừa nghe nên Trì Đường quan sát Du Dư nhiều hơn một tí.

Đúng lúc Du Dư cũng ngước mắt lên, hai người nhìn nhau mấy giây.

Đây là lần đầu tiên Trì Đường nhìn rõ mặt mũi Du Dư.

Du Dư có một đôi mắt rất đẹp, rất đen, dáng người cũng rất tốt nhưng quá gầy, sắc mặt tiều tụy làm cô không có chút ánh sáng thiếu nữ nào. Du Dư l vẫn uôn im lặng, im lặng nhưng không co mình, dường như cô chỉ đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, yên lặng làm chuyện của mình.

Hai người không hề chào hỏi mà lướt qua nhau.

Trì Đường là học sinh ngoại trú, mỗi tối đều về nhà ở.Trường học bất chợt cúp điện nên lớp mười hai thắp nến và bật đèn bàn lên để học tiết tự học, lớp mười thì được cho nghỉ thẳng. Trì Đường đeo cặp ngồi xe buýt về nhà, thật ra nàng hơi say xe nên vừa dựa vào ghế ngồi trên xe thì đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một bác gái khỏe mạnh chen lên xe đứng ngay cạnh nàng, chốc lát lại ho khan hai tiếng nói bóng nói gió: “Không biết giới trẻ bây giờ ăn học thế nào mà chả biết lễ phép gì cả, nhìn thấy người lớn tuổi đứng bên cạnh mà cũng không biết nhường chỗ ngồi nữa.”

Trì Đường trơ mắt nhìn bác gái nọ, nàng không hề nhúc nhích, thậm chí đến trạm nàng cần xuống thì nàng cũng vẫn ngồi yên, chờ đến khi bác gái kia xuống xe thì nàng mới xuống theo, sau đó xách cặp chậm rãi đi ngược về hai trạm để về nhà.

Đối với nàng, ngôi nhà mới này vẫn còn khá lạ lẫm, sau một hồi tìm kiếm trong một dãy các nhà tương tự nhau thì cuối cùng nàng cũng tìm được chính xác nhà mình, sau đó lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa.

Chìa khóa vừa cắm vào cửa là nàng đã nghe thấy tiếng cười và tiếng rên rỉ của một người phụ nữ xa lạ, còn có cả tiếng cười đùa thô tục dơ bẩn của ba nàng.

Ba nàng lại dẫn phụ nữ lạ về nhà, cũng không biết lần này là bạn gái mới hay gái làng chơi. Mặt Trì Đường bĩnh tĩnh rút chìa khóa ra quay người rời đi.

Nửa đêm nàng mới trở về nhà, bấy giờ đã không còn ai trong nhà nữa nhưng phòng khách vẫn còn vương lại thứ mùi quái gở, Trì Đường đứng chôn chân ở đó, nàng chợt cúi đầu nôn khan cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Vừa buồn nôn vừa phiền chán.

...

“Khai giảng lâu rồi sao tự nhiên bây giờ em mới xin vào nội trú?” Thầy Phương chủ nhiệm đặt tờ đơn xuống bàn: “Em gặp khó khăn gì à? Phụ huynh của em có đồng ý không?”

Trì Đường trở lại phòng học, trên tay đã cầm được chìa khóa phòng 301 trong kí túc xá.

“Trì Đường, cậu cũng ở nội trú hả? Sao tự nhiên lại muốn vô đây thế?”

Trì Đường dựa lưng vào ghế: “Tự nhiên muốn ở thôi.”

Cô bạn lần trước nói xấu bạn đầu khối cũng lại gần nàng: “Cậu ở phòng 301 phải không? Chung phòng với mình nè. Haizz, mình nói cho cậu nghe, trong phòng bọn mình chỉ còn lại một cái gường trống thôi, chỗ ngủ của cậu nằm ngay trên chỗ ngủ của cậu ta, chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu.” Cô gái chỉ vào Du Dư ngồi hàng trên, trong lời nói toát ra vẻ khinh thường.

Hiển nhiên cô bạn đang đợi Trì Đường đáp lại nhưng Trì Đường không muốn nói nhiều, nàng chỉ dựa vào ghế, lấy tai nghe ra, lười đáp lại cô ta. Vẻ mặt của cô bạn kia không được tốt cho lắm, cô ta quay trở về chỗ ngồi, vừa được một lát là nàng lại nghe thấy tiếng nói chuyện của cô ta và bạn học cùng bàn:

“Chảnh cái méo gì chứ,trong nhà giàu có một tí mà cả ngày đã vênh mặt không thèm nhìn ai, tưởng mình là đại tiểu thư chắc.”

Trì Đường nghe tiếng nhạc trong tai nghe, mở sách bài tập ra, cầm bút viết vẽ lên trên.

Việc nàng muốn chuyển đến kí túc xá ởcũng không bị ba ngăn cản, ông ta chỉ mắng nàng hai câu cho có lệ, dường như ông ta còn cảm thấy không có con gái bên cạnh thì ông ta càng dễ hưởng thụ cuộc sống vui vẻ hơn nên sảng khoái cho nàng thêm một sấp tiền: “Đến trường ở rồi muốn mua gì thì con tự mua đi.”

Trì Đường kéo một cái va li đến trường. Lúc trước nàng cũng từng ở  lại trường, thời gian không lâu nhưng kí túc xá của trường học nào mà chẳng giống nhau.

Sáu người một phòng, có giường hai tầng, tủ sách, một phòng vệ sinh riêng bên trong, phòng giặt ủi và phòng vệ sinh chung ở lầu hai.

Phòng 301 đúng là có dư một giường ngủ, tầng dưới là giường ngủ của Du Dư, khác với mền gối rực rỡ sắc màu trên giường các bạn học khác, giường ngủ của cô trông có vẻ ảm đạm hơn nhiều, đồ đạc cũng ít ỏi.

Trì Đường nhìn thoáng qua, sửa sang lại giường ngủ của mình gọn gàng, đem đồ đạc xếp vào trong ngăn tủ.

Ngăn tủ đựng đồ của nàng đã bị người khác chiếm mất.

Trì Đường: “Đồ của ai thì lại lấy đi.”

Trong phòng ngủ lúc này trừ nàng ra thì còn có mỗi Du Dư đang cầm hộp cơm yên lặng ngồi ăn trên bàn, cô quay đầu nhìn Trì Đường nói: “À, đó là đồ của La Trịnh Lệ.”

La Trịnh Lệ là cô bạn cùng lớp có sở thích nói xấu sau lưng người khác.

Giọng Du Dư rất nhỏ lại hơi khàn khàn, cô nói xong thì tiếp tục ăn, không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Trì Đường ném tất cả đồ đạc trong hộc tủ lên trên bàn, bỏ đồ của mình vào trong sau đó khóa kĩ lại rồi xoay người xuống nhà ăn để dùng cơm.

Lúc nàng quay về đúng lúc nghe giọng oán trách của La Trịnh Lệ, dĩ nhiên là đang oán trách nàng chứ không ai khác.

“Cậu ta vứt đồ đạc của tôi bừa bãi lên bàn thế này là có ý gì hả? Không ưa tôi à? Buồn cười! Trong phòng đã có một Du Dư rồi mà giờ lại rước thêm một đại tiểu thư nữa chứ.”

Trì Đường đẩy cửa bước vào, âm thanh trong phòng lập tức im bặt.

Du Dư cũng theo sau nàng đi vào, trong phòng kí túc xá càng im lặng hơn. Du Dư đã sớm quen với phản ứng của mọi người nên tự lo chuyện của mình, thu dọn hộp cơm rồi cầm sách xuống phòng học.

Không khí phòng ngủ cũng chẳng làm người ta vui vẻ gì nhưng nếu so với những lời mắng chửi của ba nàng thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Sau giờ tự học buổi tối, Trì Đường cùng nhóm bạn ra ngoài. Muốn tác động để các thanh thiếu niên mười mấy tuổi đầu tự giác học tập, là chuyện rất khó khăn, dù các thầy cô giáo đã nhắc khản cổ hàng tỷ lần, chuông phòng học vừa vang lên, y như rằng một đám học sinh ùa ra như ngựa bất kham*.

*Ngựa bất kham: ý chỉ những người thoát khỏi sự kèm cặp được tự do.

Đi ra cửa hàng tiện lợi mua chai nước, Trì Đường mở nắp uống hai ngụm, đồ uống mới lấy ra từ tủ đá truyền hơi lạnh thẳng đến dạ dày. Nàng lang thang dạo quanh sân thể dục một vòng, nhìn ánh đèn tản ra từ khung cửa sổ của các phòng học từ từ tắt dần, cuối cùng chỉ có vài phòng vẫn còn sáng đèn.

Phòng học của nàng vẫn còn sáng đèn, có bóng người đang cúi đầu in trên cửa sổ. Trì Đường nhìn đi nhìn lại hai lần mới nhận ra Du Dư, nàng rời mắt trở về kí túc xá.

Trong phòng kí túc xá rất ồn ào, người ngồi nói chuyện phiếm, người chơi di động, có người mới bước ra khỏi phòng tắm đang chuẩn bị dùng máy sấy sấy khô tóc.

“Tôi tắm trước.”

Thấy Trì Đường bước vào, La Trịnh Lệ lập tức kết thúc cuộc nói chuyện rồi đứng lên giống như sợ nàng sẽ cướp phòng tắm của mình.

Trì Đường chẳng thèm ngước mắt nhìn, chỉ uống thêm ngụm nước rồi ngồi ở trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi trong tiếng vù vù của máy sấy tóc.

Mười một giờ ký túc xá tắt đèn, mười giờ bốn mươi Trì Đường mới đi tắm. Muốn dùng nước nóng để tắm thì cần cắm thẻ, nàng mới nhận thẻ của trường, một tấm thẻ nhỏ màu xanh da trời, bên trong có không ít tiền.

Nàng vừa tắm xong thì Du Dư cũng trở về phòng, cô đặt sách và bài thi mới phát hôm nay xuống rồi đi vào phòng tắm. Trì Đường nhìn quần áo cô cầm đi tắm, là chiếc áo phông cổ tròn đã cũ và một chiếc quần đồng phục học sinh.

Nàng cũng chẳng để ý nhiều nhưng trước khi tắt đèn, nàng đi vào phòng vệ sinh thêm lần nữa mới phát hiện trên mặt đất và tường đều ướt nhẹp, không hề có chút hơi nóng nào lưu lại, ngay cả vòi hoa sen cũng lạnh băng.

Bạn học đứng đầu toàn khối vừa tắm nước lạnh à?

Trì Đường tắt đèn, cầm điện thoại trở lại giường, nhìn thấy Du Dư nằm quay mặt vào bức tường, tóc vẫn ướt nhưng hình như cô đã ngủ rồi.

Trì Đường nằm trên chiếc giường xa lạ mất ngủ thêm lần nữa, đến hơn ba giờ nàng mới mơ màng buông điện thoại di động đắm chìm trong âm nhạc nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16