Phòng của Trì Đường rất lớn, khoảng cách giữa giường và bàn đọc sách không hề nhỏ được trải một lớp thảm lông. Thảm này chủ yếu dùng vào mùa đông, tới mùa hè vốn dĩ sẽ phải cất đi, nhưng thi thoàng Trì Đường thích nằm ngây ngốc ở khoảng sàn bên cạnh mép giường chính vì thế nên nó luôn được trải ở đây.
Nàng ôm Ukulele, cởi giày đi chân trần lên thảm.
Giai điệu của < Một bước xa xôi > tươi đẹp như lụa, cô vừa đánh đàn vừa xoay từng vòng nhỏ trên thảm theo âm nhạc.
“Xem đi, mình có thể vừa nhảy vừa đánh đàn.”
Thiếu nữ mặc váy ngủ, thả tóc, đi chân trần, trên gương mặt mang nụ cười thật tươi, có hơi không che giấu được sự tự hào nho nhỏ, lúc xoay vòng theo nhạc, váy ngủ tách ra giống như đóa hoa tung bay.
Ánh sáng từ đèn bàn bị góc váy che khuất trong chốc lát, rồi lại đột ngột rọi xuống, ánh sáng bị góc váy che khuất dịu dàng tới lạ. Một hương thơm nhàn nhạt không biết truyền tới từ chỗ nào, nó và mùi hương ngọt ngào của bánh ngọt cùng nhau lan ra khắp phòng.
……
Trì Đường ngã thẳng xuống mặt tấm thảm, Ukulele đặt trên bụng, hai cánh tay giang ra.
“A... Mệt quá.”
Du Dư ngồi bên cạnh nàng, thấy ngón tay nàng có hơi đỏ lên liền kéo tay cô hướng về phía có ánh sáng để nhìn cho kỹ.
“Ngón tay đỏ cả lên rồi, trước kia cậu dán băng cá nhân là vì vậy sao?”
Trì Đường ngoắc ngoắc đầu ngón tay một cách lười biếng, nàng gật đầu.
Tay Du Dư lướt nhẹ qua mu bàn tay nàng, hỏi: “Không phải còn có cái loại đeo lên đầu ngón tay là có thể đánh đàn, tên là gì ấy...”
Trì Đường: “Bọc ngón? Không cần phải dùng cái đó đâu, đánh đàn nhiều rồi sẽ chai tay, quen rồi sẽ không đau nữa. Chỗ này của mình lúc trước cũng bị chai, nhưng quá lâu không đánh đàn, ngón tay vừa phình lại vừa mềm, chính vì thế nên phải bắt đầu lại.”
Trì Đường nói xong, chợt lại cười rộ lên, “Giờ mình nghĩ lại vẫn là cảm thấy rất thần kỳ, sao cậu biết mà mua Kalimba cho mình, mình thực sự không ngờ tới.”
“Mình cũng không biết, lúc nhìn thấy chợt có cảm giác nó rất hợp với cậu.”
“Cậu chưa từng nghĩ tới chuyện nếu mua Kalimba mà tớ không đàn thì phải làm sao ư?” Trì Đường hỏi.
Du Dư hỏi ngược lại: “Cậu mua cho mình nhiều sách luyện tập, sách tham khảo như vậy, bên trong có nội dung của lớp 12, còn có rất nhiều đề toán Olympic, cậu từng lo lắng sợ mình không biết làm chưa?”
Trì Đường nhớ tới lúc mình đi mua sách tham khảo, nàng thẳng tay yêu cầu ông chủ tiệm lấy “những quyển có đề khó nhất”, chính vì tế có nhiều bài chưa bàn đến làm, nàng chỉ liếc mắt nhìn qua đã thấy đầu óc choáng váng nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới việc Trì Đường không biết làm thì sẽ xử trí thế nào.
Nhớ tới việc này, nàng nghiêng nghiêng đầu, nhìn biểu cảm của bạn cùng bàn, trong giọng nói mang theo sự dỗ dành mà chính bản thân nàng cũng chưa phát hiện ra: “Cậu siêu như vậy, những đề bài đó dù có khó đi chăng nữa, sau này cậu chắc chắn sẽ biết làm hết.”
Du Dư gật gật đầu: “Chính thế, mình cũng cảm thấy điều tương tự, mình cảm thấy cậu nhất định cũng có thể học Kalimba.” Chính là loại tin tưởng vô hình như vậy.
Trì Đường: “Chúng ta đang tâng bốc lẫn nhau sao?”
Du Dư: “Cũng không hẳn đâu, nói thật không được tính là tâng bốc.”
Trì Đường: “Bạn ngồi cùng bàn tốt, đừng thổi nữa, để tớ gọi bữa khuya.”
Nàng bò dậy tìm điện thoại di động gọi cho cửa hàng bán đồ ăn, “Hôm nay mình chẳng ăn gì, ăn hết bánh ngọt cũng không đủ no, mình mời cậu ăn tôm hùm đất xào cay.”
Phòng nàng có một cái cửa sổ lớn, kéo màn cửa sổ ra là có thể nhìn thấy đèn đêm bên ngoài, còn có cả ánh đèn nhấp nháy trên những tòa cao ốc ở phía xa xa. Hai người ngồi trên bệ cửa sổ trò chuyện hồi lâu, cuối cùng cũng đợi được tôm hùm đất ship ngoài tới.
Một hộp tôm hùm đất đặt ở đó, trong phòng toàn mùi của tôm hùm đất thơm ngon, nàng dứt khoát tắt điều hòa mở cửa sổ. Gió thổi qua cửa sổ mở rộng mang theo hơi nóng nhưng so với buổi trưa còn mát mẻ hơn nhiều.
“Có phải trời sắp mưa hay không? Gió hơi lớn.”
“Hình như dự báo thời tiết có nói là trời sẽ mưa.”
“Nam Lâm thường xuyên có mưa, mình tới đây gần một năm, phần lớn thời gian đều mưa.”
“Vậy sau này chúng ta chọn một thành phố ít mưa để học đại học nhé?” Du Dư nói như vậy, Trì Đường cũng chỉ thuận miệng đáp lời, “Ừ.”
Trì Đường bóc tôm hùm đất vừa nhanh vừa gọn, nhưng là Du Dư thì không, cô lột cực kỳ chậm, thậm chí còn không lột được con nào có cái đuôi hoàn chỉnh. Trì Đường nhìn động tác của cô cũng thấy bực mình, nàng đưa thẳng con tôm đã lột vỏ xong xuôi trong tay mình nhét cho cô, “Mình lột năm con cậu cũng chưa lột xong một con nữa.”
Lại tự mình cầm một con lên làm mẫu cho cô xem: “Cậu nhìn nhé, kéo thẳng cái đuôi của nó ra như vậy, rồi lay qua lay lại, sau đó hơi dùng sức như này là có thể rút thẳng đuôi tôm ra một cách lành lặn.”
“……”
“Ôi trời, cậu làm bài siêu như vậy, lột tôm hùm đất sao lại kém thế chứ.”
“… Lột tốt lắm.”
Thấy cô cuối cùng cũng lột được một con hoàn chỉnh, Trì Đường cảm thấy có chút vui vẻ an tâm, cảm giác khá là giống ngày thường bạn cùng bàn giảng bài cho nàng, thấy nàng làm được một đề bài hoàn chỉnh.
Vừa mới nghĩ tới đây, Du Dư như thể có thần giao cách cảm với nàng vậy, bất ngờ hỏi tình hình hoàn thành bài tập hè của nàng, “Đúng rồi, bài tập hè của cậu đã làm được bao nhiêu rồi?”
Trì Đường: “Ơ ơ.”
Du Dư đã hiểu ra ngay: “Chưa làm gì cả à?”
Trì Đường: “Mạnh dạn hơn chút xóa chữ “à” và dấu chấm hỏi kia, chính là chưa làm gì cả.”
Du Dư cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở nàng: “Còn có năm ngày nữa thôi, bắt đầu làm đi.”
Trì Đường vùi đầu ăn tôm cay, dường như bất chợt mất đi thính giác. Cô hiểu lý lẽ, nhưng thật sự không muốn làm bài tập.
Du Dư: “Muốn mình giúp một tay sao?”
Trì Đường ngẩng đầu: “Tình bạn giữa chúng ta sâu đạm tới mức cậu đồng ý để mình chép bài tập của cậu à?”
Du Dư: “Không phải, mình biết một cách giúp hoàn thành bài tập hè nhanh chóng, có thể dạy cho cậu.”
Trì Đường thấy vẻ mặt cô nghiêm túc thì không khỏi tò mò: “Lợi hại như vậy sao?”
Du Dư gật đầu, “Ừ, cậu không tin thì đợi lát nữa chúng ta có thể thử qua.”
Trì Đường vốn dĩ không muốn làm bài tập chút nào chỉ vì hiếu kì mà tự nhiên đồng ý với yêu cầu lát nữa cùng nhau làm bài tập.
Ăn xong một hộp tôm xào cay, toàn thân đều là mồ hôi và mùi cay cay, hai người tắm rửa sấy khô tóc xong thì thay đồ ngủ, đầu ghé sát đầu nhau cúi xuống bàn cùng làm bài tập.
Du Dư mở quyển vở bài tập hè trống không của nàng, bắt đầu từ môn Đại Số, nhanh chóng gạch bằng bút chì ở phía trên.
Trì Đường chống tay trên bàn, nhìn cô gạch đề bài liên tục không có một quy luật gì cả.
“Mấy đề bài mình gạch, cậu làm trước đi.” Du Dư đưa bài tập hè đã được gạch xong cho nàng rồi lại lấy những bài thi trống không kia ra, tiếp tục khoanh như vậy.
Trì Đường bán tín bán nghi, nhận bài tập hè rồi ngồi làm. Dư Dư cũng đã khoanh xong một số đề bài trong bài thi, cô ngồi bên cạnh Tri Đường nhìn nàng làm bài, có lúc còn viết cái gì đó.
Trì Đường ngoan ngoãn làm bài tập một lúc thì để bút xuống, cầm coca lên uống hai ngụm: “Cậu nói cho mình biết trước đi, cậu để mình làm đề này một bài rồi lại đề kia một bài có liên quan gì tới nhau à?”
Dư Dư cầm lấy bài tập của nàng, di ngón tay chỉ cho nàng thấy: “Cậu nhìn đi, đề này và đề kia thực ra không khác nhau là bao, chỉ có điều trị số có những biến động nhỏ, chính vì thế mình mới chọn một câu trong số đó, khoanh lại rồi để cậu làm.”
Những đề bài này nhìn thì nhiều nhưng kiến thức đề cập tới thực sự không có bao nhiêu, hàng loạt đề bài giống nhau xuất hiện chỉ vì muốn dùng số lượng để giúp các bạn học ghi nhớ thật sâu những kiến thức này, nếu cậu có thể nhớ những kiến thức này thì có thể làm bài loại đó rồi, những đề tương tự không cần làm nữa, mình giúp cậu viết bài giải.”
Trì Đường nhìn liếc qua, có vẻ thực sự là vậy, những câu mà mình làm trong cùng một đề có kiến thức không giống nhau. Nhưng mấy câu Du Du vừa mới khoanh bên cạnh đều là những câu có câu trả lời tương tự nhau.
Dư Dư: “Cậu không hiểu thì mình giảng một chút cho cậu, sau đó cậu tự mình làm một đề nữa, có thể làm xong thì không cần làm những đề khác nữa.”
Trì Đường: “...” Đây chính là thế giới của thiên tài sao.
Dư Dư nhanh chóng tính toán làm đề, không quên nói với nàng: “Thực ra đề lặp lại nhiều, nếu cơ sở không tốt thì cũng nên làm hết một lần.”
Vậy coi như đề nàng cần làm sẽ giảm đi rất nhiều, ngoài ra một vài đề bài lộn xộn đằng sau có thể lười biếng bỏ luôn, gánh nặng ngay lập tức giảm đi rất nhiều. Bây giờ vấn đề duy nhất khiến Trì Đường cảm thấy phiền chỉ còn mười bài luận văn.
“Còn mười bài luận văn chưa sờ nữa, mệt quá đi.” Trì Đường vô thức oán trách.
Dư Dư vùi đầu viết bài, nghe vậy liền nói: “Để mình giúp cậu làm luận văn đi, luận văn cậu viết lúc nào cũng tốt, không ít đi tờ nào đâu.”
Trì Đường: “!!!” Vào lúc này, Trì Đường cảm thấy bạn cùng bàn đang ngồi bên cạnh tỏa ra ánh sáng phổ độ chúng sinh.
Trì Đường: “Có thật không? Cậu thật tuyệt vời, mình đồng ý lấy thân báo đáp.”
Dư Dư bị chọc cười, ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, đôi mắt sáng ngời cong như trăng lưỡi liềm: “Nhanh làm bộ học bài chút đi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)