Qua năm mới, trên đường có rất nhiều cửa hàng nhỏ liên tục mở cửa, người đi đường cũng đông hơn. Chỗ quảng trường bên Hoàn Hồ bắn pháo hoa liên tiếp mấy buổi tối, còn có không ít xe bán đồ ăn vặt tụ tập.
Trì Đường ngồi đợi trong phòng đến chán, rủ Du Dư cùng đi tới chỗ quảng trường dạo một vòng. Tuyết đang tan lạnh hơn nhiều so với tuyết rơi lúc trước, gió lạnh cũng thổi vào mặt.
Lúc trước khi tới đây Trì Đường cũng không mang nhiều quần áo, bộ quần áo đang mặc trên người là đồ được mua từ cửa hàng quanh đây, ngay cả cái áo lông Du Dư đang mặc cũng là do nàng mua.
Ban đầu, Du Dư không chịu vì cô có mang theo quần áo để thay nhưng Trì Đường thấy cô ăn mặc mỏng manh như vậy vào mùa đông thì chịu không nổi, giống như chính nàng cũng bị đông lạnh, cầm thẳng cái áo lông giống mình đi trả tiền. Tới cuối cùng, Du Dư chỉ có thể tiếp nhận ý tốt của nàng, mặc áo lông vào.
Hai người mặc cùng một kiểu áo lông, đứng cạnh một quán đồ chiên trên quảng trường. Đương nhiên, đây là vì Trì Đường muốn ăn.
Xiên ngó sen tròn và xúc xích gà đang được chiên xì xèo trong chảo dầu, mùi thơm nức mũi. Ông chủ hỏi vừa khẩu vị của các nàng, hỏi các nàng có thể ăn cay hay không vừa lưu loát đảo dầu trong chảo, quét gia vị lên, rải thêm bột ớt cay, sau đó đưa cho mỗi người các nàng một cái hộp để các nàng vừa cầm đi vừa ăn.
Thật ra, Trì Đường không phải rất thích những món ăn vặt này nhưng có Du Dư đi theo bên cạnh nên nàng mới muốn tiện thể để Du Dư cùng nếm thử.
Theo Du Dư thấy thì người bạn ngồi cùng bàn này của mình mua nhiều nhưng lại ăn ít, cuối cùng toàn để cô giải quyết.
Trì Đường nhìn thân hình hơi gầy của Du Dư, âm thầm so sánh với eo của mình, có chút nhỏ mọn nghĩ: Nếu ăn nhiều thêm vài lần thì không chừng bạn cùng bàn sẽ mập hơn so với nàng.
Hai người vừa đi dạo vừa ăn đồ chiên, bên hồ chợt xuất hiện pháo hoa, phản chiếu xuống mặt hồ, ánh lửa rực rỡ tức khắc nở rộ đầy trời. Tuy pháo hoa ở huyện nhỏ này không có hình hoa gì cả, hình ảnh khi bắn lên cũng không thể nói có gì mới mẻ nhưng người rất ít khi thấy như Du Dư lại không khỏi bị thu hút, không dời mắt nhìn về phía bên kia hồ.
Trì Đường chậm rãi thưởng thức ngó sen, cũng dừng bước cùng nhìn. Hai người đứng dưới rừng cây cạnh đường Hoàn Hồ, cách một con phố với quảng trường náo nhiệt, đèn đường cũng ảm đảm không thấy rõ mọi thứ xung quanh.
Sau khi pháo hoa ngắn ngủi bắn xong thì hai người mới tiếp tục đi về phía trước. Các nàng hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo, trong lành xen lẫn chút mùi hoa lạp mai chui vào khoang mũi. Xung quanh ước chừng có mấy cây lạp mai còn đang nở hoa.
“Cậu đốt pháo hoa không?” Lúc hai người đi về, Trì Đường đột nhiên muốn đốt pháo hoa.
Du Dư: “... Thôi bỏ đi, mình về đi.”
Trì Đường không nghe lời cô, chạy đến cửa hàng gần đó mua hai mươi cây pháo hoa que, mở ra mười cây đưa cho Du Dư, còn nàng thì lấy ra một cái bật lửa hay dùng tự đốt pháo.
“Xuy xuy xuy...”
Cây pháo hoa nho nhỏ tỏa ra ánh sáng và hơi nóng, đung đưa trong tay Trì Đường. Ánh sáng chỉ xuất hiện cực kỳ ngắn ngủi chiếu lên tay và mặt các nàng, chiếu sáng một mảnh nụ cười xung quanh đây.
“Mau lấy pháo của cậu tới đây đốt đi! Sắp tắt rồi!”
Từ một cây lại trở thành hai cây, ngay lúc pháo hoa của Trì Đường sắp cháy hết thì pháo hoa trong tay Du Dư lại sáng lên như ngọn đèn được truyền tới. Hai người còn chưa đi được đến nhà thì hai mươi cây pháo hoa que cũng đã bị đốt hết.
Sau khi cây pháo hoa cháy hết cuối cùng rơi xuống, Trì Đường nhướn mày với Du Dư: “Còn nói không muốn chơi, mình thấy cậu chơi rất vui mà.”
Du Dư nháy mắt mấy cái, không nói gì.
Cô cho rằng mình không muốn chơi nhưng bây giờ cô lại hiểu không phải không muốn chơi mà là không dám nói bản thân mình muốn chơi. Từ nhỏ đến lớn, cô không dám có chuyện mà mình muốn làm, chỉ có chuyện mà nhà cô cần cô làm. Cô đã quen với việc đó rồi. Hiện tại, cô vẫn không dám làm rất nhiều việc.
Trì Đường: “Chơi rất vui đúng chứ?”
Du Dư: “Chơi rất vui.”
Trì Đường kéo tay cô, bật cười: “Vậy ngày mai mình tiếp tục chơi.”
Buổi tối hôm sau, hai người lại không thể ra ngoài chơi. Trì Đường ra ngoài một mình, đi tới hai con đường gần đó để mua băng vệ sinh cho Du Dư. Du Dư đột nhiên nói kinh nguyệt tới sớm, hai người đều không mang theo băng vệ sinh nên bây giờ cô vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trong nhà vệ sinh chờ nàng trở lại cứu giúp.
Trì Đường mua xong đồ thì vội vã rời khỏi siêu thị. Chỗ này là khu cũ, ban đêm có rất ít người đi lại, trên đường cũng không có đèn đường gì cả. Nàng đi được một đoạn thì bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đi theo sau, nghe được có tiếng bước chân của một người khác truyền tới.
Lúc nàng rẽ hướng khác, vờ vô ý nhìn về phía sau nhìn thấy thật sự có một người đàn ông xa lạ hơi béo mập. Trong lòng nàng lập tức khẩn trương, liếc mắt nhìn phía trước thì thấy cạnh đường còn có một tiệm tạp hóa đang sáng đèn, vân còn chưa đóng cửa nên lập tức chạy đến đó.
Nàng đứng cạnh tiệm tạp hóa, nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông kia cũng chậm rãi bước tới, đứng đối diện bên đường.
Người đàn ông đó đang theo dõi nàng sao? Trì Đường lấy can đảm quay đầu nhìn sang, hình như đã đối diện với người đàn ông đó. Qua một hồi, người đàn ông đó thấy nàng vẫn không nhúc nhích mới chậm rãi bỏ đi.
Trì Đường thở phào một hơi nhưng vẫn có chút không yên tâm. Cuối cùng, lúc nàng rời khỏi tiệm tạp hóa thì còn cầm một cây lau nhà mới mua trong tay. Nàng cầm cây lau nhà, lo lắng đề phòng, bình yên vô sự về đến nhà.
Du Dư ra khỏi phòng vệ sinh, thấy cây lau nhà mới mua nên hỏi: “Sao lại mua cây lau nhà về vậy?”
Trì Đường ra sức chọt điện thoại di động: “Trên đường về gặp một kẻ theo dõi nên tiện tay mua làm vũ khí phòng thân.”
Du Dư hoảng sợ: “Cái gì?”
Trì Đường: “Không phải chuyện lớn gì, trước đây mình cũng từng gặp rồi.”
Lúc trước nàng thường ở nhà một mình, có khi buổi tối sẽ ra ngoài, khó tránh khỏi gặp phải chuyện như vậy, gặp nhiều lần thì cảnh giác thôi.
Du Dư lo lắng đầy mặt, yên lặng ngồi xuống, không quen tay mà sờ lưng nàng, trấn an: “Không sao, hai người tụi mình cùng ra ngoài, cậu đừng đi một mình nữa.”
Trì Đường rốt cuộc bỏ điện thoại xuống, khuôn mặt căng chặt lộ ra nụ cười, dường như đã bị sự khẩn trương của Du Dư chọc cười: “Sao cậu còn sợ hơn mình vậy?”
Du Dư nghiêm túc nói: “Đây là chuyện rất đáng sợ, chắc chắn phải chú ý nhiều hơn.”
Sau đó, cô quả thật lại không để Trì Đường ra ngoài một mình, dù là ban ngày thì hai người cũng cùng đi.
Tết Nguyên Tiêu vào rằm tháng giêng, hai người ở nhà nấu bánh trôi, một người một chén.
“Tụi mình cần chuẩn bị trở về.” Trì Đường đột nhiên nói.
Du Dư ngừng thổi bánh trôi, ngẩng đầu nhìn nàng.
Trì Đường cũng liếc nhìn cô: “Không sao, mình đã gọi điện hỏi thầy chủ nhiệm rồi, thầy ấy nói ba cậu đã sớm đi rồi.”
Du Dư: “Vậy cậu không có chuyện gì sao?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)