Trì Đường nhỡ ngày trước mình cũng từng có bạn, lúc đi học tiểu học hay lúc vào trường cấp 2 đều có bạn. Nhưng bạn cùng trường quen biết tùy tiện thì cũng sẽ tùy tiện quên đi, có thể chỉ là một đợt chia lớp, thậm chí chỉ là một lần đổi chỗ, cách xa nhau rồi có những người bạn có thể nói chuyện trên trời dưới đất khác thì những người bạn trước đó sẽ biến mất chẳng còn chút tăm hơi.
Cũng không phải tại xảy ra mâu thuẫn gây gổ, chỉ là dần dần rời xa trong im lặng mà thôi.
Có thể nàng và Du Dư sau này cũng sẽ như vậy.
Trì Đường vẫn cảm thấy mình và Du Dư là hai người không quá giống nhau, hoặc nên nói Du Dư là một người không giống với tất cả những bạn học khác ở tuổi này. Du Dư biết mình phải làm thế nào để tiến về phía trước, từ sớm đã nhận ra được phương hướng rồi kiên định cố gắng không rời, khiến cho người khác cảm thấy ngưỡng mộ.
Nhưng cô lại là cái dạng người không biết bản thân phải làm gì, ở giữa một đám người không biết phải làm gì như mình để rồi bị xô đẩy, chỉ có thể đi theo dòng người hoặc như một con diều giấy lung lay lảo đảo không quyết định được phương hướng.
“Trì Đường... Trì Đường!” Tiếng phấn viết va lên bảng đen không biết đã dừng lại từ lúc nào, thấy giáo số học trợn mắt nhìn về phía bên này: “Giờ học lại ngồi trên máy bay, sau này muốn làm phi công à!”
Trong phòng học có người không nhịn được bật cười khúc khích thành tiếng, thầy giáo số học lại đảo mắt quét quanh toàn lớp học: “Tâm tư của từng người các em không biết đã để đi đâu! Nhìn thành tích thi tháng của chính mình đi!”
Bị thầy diss cũng được coi là chuyện thường ngày của học sinh, muốn xấu hổ cũng chẳng thể nào xấu hổ cho được, họ cúi đầu xuống là vì không muốn đối mặt với thầy giáo rồi lại bị ông gọi trả lời câu hỏi thôi.
Chờ đến lúc thầy giáo tâm trạng phẫn nộ giảng đạo trong ba phút, thời gian của tiết học gần như đã hết, vì vậy không ngoài dự kiến, thầy số học lại kéo dài thời gian bổ sung vào, còn kéo dài ra nhiều hơn so với phần thiếu, cuối cùng chờ tới lúc ông cầm giáo án bài thi bỏ đi, những bạn học quá mót chỉ có thể mang gương mặt lo lắng chạy như điên tới nhà vệ sinh, làm trễ nãi một khoảng thời gian của tiết học thì cô giáo tiếng Anh tiếp theo cũng chẳng phải người dễ nói chuyện.
Nhân khoảng thời gian trống giữa hai tiết, Trì Đường thúc nhẹ vào cánh tay bạn cùng bàn một cái: “Làm bạn cùng bàn với cậu chả tốt tí nào.”
Du Dư: “Ừ?”
TRì Đường: “Thầy thích gọi cậu trả lời các câu hỏi, còn thích chú ý phía bên này, mình ngồi ngay bên cạnh cậu, vừa thất thần là bị phát hiện ngay, tớ đã bị nhắc rất nhiều lần rồi.”
Du Dư lại ừ một tiếng, lật cái máy tính bỏ túi lên rồi cho nàng xem một trang viết một chữ đúng (正) rưỡi, “Bảy lần.”
Trì Đường bị hành động mang thù vặt vãnh này của cô làm cho kinh ngạc: “Sao cậu phải nhớ những cái này?”
Du Dư: “Tiện thì nhớ thôi.”
Trì Đường không quá tin chuyện này, nàng cảm thấy Du Dư đang cố ý nhắc nhở nàng nghiêm túc học tập, đúng là kế hoạch của các thiên tài thì chẳng hề bình thường.
Nhưng chuyện học sinh thất thần trong giờ học thì không thể nào khống chế, nhất là khi ở trong mùa xuân kiểu này, bên ngoài hoa nở, còn có ánh mặt trời rọi vào tứ phìa từ cửa sổ, nhiệt độ thích hợp, tiếng giảng bài của thầy ở trên bục giảng còn có tiết tấu giống như khúc thôi miên, trong phòng học phải có khoảng một nửa số bạn học nghe được chút thì không nhịn được cảm thấy mệt rã rời, dù có chú ý cũng khó mà tập trung.
Trong đó có Trì Đường tại vì bạn cùng bàn nên rất xui xẻo, lúc nào cũng bị thầy chú ý tới, chính vì thế một chữ rưỡi trên quyển bài tập của Du Dư lại từ từ biến thành hai chữ.
Trì Đường chú ý tới động tác của Du Dư, Du Dư vốn đang ghi bài, nghe thấy giáo viên nhắc tên nàng liền thuần thục “tiện tay” tăng thêm cho chữ đúng kia một nét rồi lại tiếp tục quay về ghi bài.
Trì Đường: “...”
Trì Đườn đưa hai ngón tay qua, kéo quyển sổ ghi thù của Du Dư tới cái đường tiếp giáp giữa hai bàn học, dùng bút mực tô đen hai cái chữ kia thành hai cái khoanh tròn ngay ngắn, sau đó đẩy quyển sổ trở lại dưới cái nhìn soi mói của Du Dư.
“Không cho phép nhớ!”
“Được rồi.”
Một hồi sau, Trì Đường lại cảm thấy hai cái khoanh tròn màu đen kia có chút chướng mắt, nhặt quyển sổ lên đổi hai khoanh tròn màu đen thành màu trắng, lúc này mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Thầy hóa trên bục giảng đi xuống liếc mắt một cái, có thể là do thấy đám học sinh chất một đống bài thi rồi len lén ngủ đằng sau, có người vẫn cầm sách đàng hoàng nhưng con ngươi lại đảo liên tục, đương nhiên là dùng sách vở làm vật che chắn để xem tiểu thuyết, lá gan lớn hơn chút thậm chí còn ngồi ăn gì đó, tự cho là ông sẽ không phát hiện ra vừa cúi đầu ăn một miếng lại nhanh chóng ngẩng đầu lên làm bộ đang bận rộn rất nhiều chuyện, sau một hồi nữa lại cúi đầu ăn thêm một miếng, quai hàm vẫn còn đang cử động, ngó nghiêng dáo dác như một con rùa đen ngu ngốc.
Những người nói chuyện, làm các hành động nhỏ lại càng nhiều.
Cũng cho là ông đeo kính nên mới không nhìn thấy, thật ra ông vốn thấy rất rõ ràng, chỉ có điều đám khỉ con nhiều lông này cũng không phải đám đầu tiên ông ta dạy, bầy khỉ con nào chả thích vò đầu bứt tai giống nhau.
Thầy Hóa lại đưa mắt liếc nhìn học sinh mà mình coi trọng nhất, em học sinh giỏi khó mất tập trung chưa bao giờ thất thần trong giờ học này lại đang nhìn bạn cùng bàn của mình sửa gì đó trên sổ, còn đang cười trộm.
Em học sinh tên Du Dư này nghe lời thì vẫn nghe lời, nhưng tính tình cô có chút cô độc, mấy thầy giáo bọn họ thỉnh thoảng trò chuyện đều cảm thấy trạng thái của đứa nhỏ này không được tốt cho lắm, không có chút hoạt bát mà những đứa trẻ ở cái tuổi này nên có, bây giờ kết giao với bạn bè, thỉnh thoảng còn có thể thấy cô cười giống như một cô bé.
Trong lòng ông cũng có chút vui vẻ yên tâm, ông định làm như không nhìn thấy.
Nghiêng đầu quay qua chỗ khác viết bảng đen, hai tiếng phấn viết va cùng với bảng đen tạo ra tiếng vang rất nhọn, sau khi cố ý phát ra âm thanh mang tính báo động như vậy, thầy hóa xoay người trở lại liền cảm thấy hài lòng khi phát hiện không ít con khỉ con thất thần ngồi thẳng lưng lên rất nhiều.
“Nghiêm túc nghe giảng bài đi.” Ông nói.
Tháng tư, thanh minh.
“Sáng sớm tám giờ ngày mai, đúng giờ đến lớp tập hợp, không được tới trễ nghe chưa?”
“Nghe – rồi - ạ.” Đám học sinh kéo dài giọng ra trả lời.
Lão Phương còn nói: “Lần này là hoạt động tảo mộ liệt sĩ, sau khi về mỗi người nộp một bài luận, nghe chưa?”
“Nghe rồi ---.” Lúc này chỉ có vài tiếng đáp thưa thớt không vui vẻ cho lắm.
Phải làm bài tập thì luôn không vui rồi.
Ngày tiếp theo, trời vừa rạng sáng, trong lớp đã náo nhiệt khác thường, hoạt động tảo mộ diễn ra vào thời gian thứ bảy, không yêu cầu học sinh mặc đồng phục học sinh, vì vậy tất cả mọi người đều mặc quần áo của mình, trên căn bản các nữ sinh cũng rất để ý đến quần áo của mình, sạch sẽ ngăn nắp thì cảnh đẹp ý vui, các nam sinh thì tùy ý rất nhiều, còn có vài người vừa nhìn qua là biết mới bò dậy từ trên giường, đầu ổ gà không chải.
Lại có vài đối tượng đang thầm mến lẫn nhau cũng thừa cơ hội này ăn mặc cho thật đẹp rồi chải lọn đuôi sam thật xinh, nhìn qua vô cùng khác biệt với ngày thường, nhất là La Trịnh Lệ còn mặc váy, lúc đến còn khiến cả lớp và Vương Tiêu Dương liếc mắt đưa tình, còn có cả mấy nam sinh bắt đầu rộ cả lên, cô ấy cười ôn hòa giơ tay muốn đánh bọn họ, cuối cùng nhận được một tràng cười hi hi ha ha.
Rất nhiều nhóm nhỏ trong lớp học tụ năm tụ ba ngồi chung một chỗ đùa cợt với nhau.
Trì Đường và Du Dư vẫn ngồi tại chỗ, không ồn ào như những người khác. Tối hôm qua Trì Đường nghỉ ngơi không được tốt lắm, giờ đây nàng mặt đầy phiền não cúi đầu nghịch điện thoại di động.
Nàng mặc quần màu trắng gạo, áo phông chữ T trắng cùng với một chiếc áo khoác ngắn màu xanh, giày đế bằng màu trắng , còn đội thêm một cái mũ, nhìn qua cực lỳ sạch sẽ mát mắt, nàng vốn có dáng vẻ xinh đẹp, không có những bộ quần áo đồng phục dài rộng xấu xí làm vật cản lại càng xinh đẹp hơn. Nữ sinh ngồi đằng trước và lớp phó thể thao Da Đen ngồi cách nàng mấy chỗ cũng không nhịn được quay xuống nhìn nàng, chỉ có điều ánh mắt nhìn nàng không giống nhau lắm.
So với nàng, Du Dư ngồi cùng bàn lại u tối trầm trầm, quần jean đã hơi trắng bệch, áo phông chữ T cổ tròn đều là đồ cũ, chân đi giày cao su có hơi lôi thôi lếch thếch. Nhưng cả phòng học này cũng chỉ có mình cô vẫn còn đang vùi đầu vào học.
Thầy tới ngay sau đó, bảo lớp trưởng điểm danh, còn để lớp phó thể thao da đen bê một vòng hoa cúc.
“Mua bằng quỹ lớp, lúc sau xuống xe mỗi người một bông.” Lão Phương chủ nhiệm lớp nói kĩ càng lịch trình của ngày hôm nay rồi thúc giục mọi người xuống tầng để đi lên xe, hôm nay bọn họ phải ngồi xe hai tiếng tới mộ liệt sĩ.
Trì Đường có tật xấu là bị say xe, lên xe liền không lên tiếng nữa mà dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, học sinh trên xe ồn áo huyên náo hết lần này đến lần khác, cả đường đi không nghỉ một tí nào.
Lúc sắp đến nơi, lão Phương lại điểm lại những việc cần phải chú ý thêm một lần nữa, cuối cùng nói: “Nhớ thời gian tập hợp của chúng ta, mọi người nhớ theo dõi thời gian, dâng hoa xong thì hoạt động tự do ở khu vực chung quanh, chiều tập hợp lúc 3 giờ.”
Du Dư vừa nghe vừa chú ý vẻ mặt của Trì Đường, nhìn xem cô có muốn ói hay không.
Lúc này Trì Đường đột ngột mở mắt, chân mày còn hơi nhăn lại, tháo đồng hồ trên tay ra thả xuống trước mặt Du Dư: “Cho cậu mượn, xem giờ.”
Các bạn học trong lớp đều mang theo điện thoại di động nhưng Du Dư không có.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)