Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22: Đầu Xuân

678 0 2 0

Mới vừa qua khai giảng của học kỳ sau, thời tiết vẫn rất lạnh, mưa dầm mấy ngày liên miên tựa hồ còn lạnh hơn cả những ngày có tuyết.

La Trịnh Lệ phát hiện ra qua một kỳ nghỉ đông, quan hệ giữa Trì Đường và Du Dư dường như còn tốt hơn rất nhiều so với học kỳ một.

Sau tiết tự học buổi tối, lúc sắp đi ngủ, cô ta chợt thấy Du Dư cầm gì đó đặt vào trong chăn của Trì Đường.

Thứ gì vậy nhỉ? Trong lòng La Trịnh Lệ cực kì tò mò, cô ta làm bộ không chú ý, chờ Du Dư bỏ ra ngoài thì ngay lập tức chạy tới, xốc chăn Trì Đường lên rồi dòm vào. Là một cái túi chườm nóng, loại chứa nước.

Độ ẩm mùa đông thấp, không ít người mua túi chườm nóng loại có thể sạc điện trực tiếp, loại túi rót nước ấm để chườm nóng chẳng mấy ai mua. La Trịnh Lệ còn tưởng là cái gì không ngờ lại là cái thứ này, bĩu môi không để tâm đến nữa, buông chăn xuống rồi đi tám chuyện với các chị em tốt trong phòng.

“Vừa rồi mình thấy Du Dư đặt gì đó lên giường của Trì Đường, cậu đoán là cái gì?”

“Cái gì thế? Không phải là tiền chứ?”

“Không phải, là túi chườm nóng loại đổ nước đấy, chắc chắn cậu ta lén trộm cái túi chườm của Trì Đường để dùng rồi nhân lúc Trì Đường chưa về trả lại chỗ cũ ấy mà, nhưng sao Trì Đường lại mua loại túi chườm nóng đổ nước nhỉ, không phải cậu ta có tiền lắm sao.”

Cô ta lắm mồm ở bên này, ngẩng đầu lại thấy Trì Đường bưng thau đi vào phòng đành phải ngậm miệng ngay lập tức, chỉ có thể liếc xéo nàng.

Trì Đường nhảy lên giường, xốc chăn lên định trùm kín toàn thân mình, chợt khựng lại, kéo chăn rồi nhìn vào bên trong. La Trịnh Lệ cũng không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt nàng, chỉ thấy nàng chui thằng vào chăn nghịch điện thoại.

Không thể nhìn ra chuyện gì từ phản ứng của nàng khiến La Trịnh Lệ mất hứng. Trước khi tắt đèn, Du Dư toàn thân lạnh giá từ phòng học về, cô đóng cửa lại rồi đi đến trước giường của mình, La Trịnh Lệ lai liếc xéo một cái, vừa đúng lúc nhìn thấy Trì Đường rũ tay xuống chìa cái gì đó trước mắt Du Dư.

Du Dư nhìn bàn tay vừa rút từ trong chăn ra, cô cười, ngửa đầu hạ thấp giọng nói: “Ngủ ấm không?”

La Trịnh Lể dỏng lỗ tai nghe kĩ, nghe thấy Trì Đường nói: “Sao cậu lại lấy túi chườm ở chỗ đó về thế?”

“Chỗ đó”? Chỗ nào? La Trịnh Lệ nghe không rõ lắm.

Đương nhiên cô ta không biết túi chườm này là Trì Đường và Du Dư mua cùng một chỗ, bên đó không mua được loại túi chườm nạp điện, Trì Đường lại bị lạnh đến mức không ngủ được đành mua loại túi chườm rót nước này để dùng tạm, vá víu tình hình. Từ lúc mua được cái túi chườm nóng này mỗi buổi tối các nàng đều đun một nồi nước ấm, để Trì Đường đổ thẳng vào trong túi chườm, chỗ còn dư lại vừa đủ mỗi người một ly nước ấm.

Lúc các nàng quay về, Dư Dư liền mang cái túi chườm nóng này theo, cô cảm thấy còn có thể tái sử dụng thì không thể để phí được. Ký túc xá có thể đun nước nóng, cô thuận tay rót vào túi chườm nóng cho Trì Đường, sau đó nhét vào trong chăn, phần nào khắc phục việc nàng hay quên túi chườm nóng của bản thân lại lười xuống khỏi giường.

La Trịnh Lệ chỉ thấy hai người nhỏ giọng nói vài câu, trong lòng nảy sinh cảm giác kì quái, ngày hôm sau liền nói với bạn cùng bàn: “Cậu biết Du Dư lấy lòng Trì Đường phòng chúng ta như thế nào không? Buổi tối cậu ta rót túi chườm nóng cho Trì Đường, đúng là quá buồn cười.”

“Sinh hoạt phí của Trì Đường không phải nhiều lắm sao, chắc là muốn ăn bám chỗ Trì Đường.”

Trì Đường đằng trước xé vỏ một cây kẹo mút nhét vào miệng, lại đưa cho Du Dư một cây. “Ăn không?”

Du Dư nhận.

La Trịnh Lệ ở đằng sau dùng ánh mắt sắc bén thu lại tất cả vào mắt, lại bắt đầu nhỏ to với bạn cùng bàn: “Cậu xem, tôi đoán có sai đâu.”

Du Dư liên tục rót túi chườm nóng cho Trì Đường tới tận lúc thời tiết ấm lên, mọi người đều cởi bỏ áo khoác lông vũ.

Hiếm khi có ngày trời nắng, mặt trời tỏa sáng rực rỡ, đến tiết thể dục, tất cả các bạn học đều nóng lòng muốn ra ngoài chạy một vòng, chủ nhiệm lớp vốn muốn bỏ qua tiết thể dục nhưng đối mặt với ánh mắt trông mong của cả lớp, ông đành thở dài tỏ ý bất đắc dĩ:  “Được rồi, được rồi, cho các em đi học thể dục.”

Sợ ông đổi ý, gần như ngay lúc ông bước ra khỏi phòng học, tất cả học sinh trong lớp đều đồng loạt hoan hô rồi tràn ra khỏi phòng học, chỉ trong vòng một phút đồng hồ, phòng học đã trống không, khắp sân thể dục đều là bóng dáng các học sinh tự do bay lượn chạy nhảy. Các nam sinh hò hét đánh bỏng rổ, các nữ sinh chạy tới chạy lui đánh cầu lông.

Giáo viên thể dục cứ để lũ học sinh vui vẻ một hồi rồi mới vỗ tay chậm chạp: “Tập hợp, tập hợp, chạy bộ trước rồi lại chơi.”

Các nam sinh gấp gáp đến mức không thể chờ nữa vội vươn đôi chân dài, người này chạy nhanh hơn người kia, chạy xong cả ba vòng sân, hi hi ha ha cướp bóng rổ đi. Kế bên đường băng cao su có khán đài, còn có thêm mấy dãy cây.

Trì Đường chạy xong cuối cùng quay đầu nhìn lên khán đài một lần, nàng thoải mái ngồi dựa ở đó, giấu nửa thân mình dưới bóng cây, một nửa dưới ánh mặt trời. Trong thời tiết như vậy, nằm phơi nắng một lát là chuyện thoải mái nhất.

Nàng ngồi ở đây, Du Dư liền chọn ngồi bên cạnh. Cũng không biết là đã tạo thành thói quen từ khi nào, trong tiết thể dục mỗi lúc đến thời gian hoạt động tự do, Trì Đường tìm chỗ nghỉ ngơi thì Du Dư cũng đi theo nàng một cách tự nhiên.

Hai người vẫn ngồi phơi mình dưới nắng, cũng có chút nóng, nhưng đúng lúc lại có cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua.

Qua một mùa đông rồi nhưng Trì Đường vẫn không cắt tóc, tóc mái quá dài quét tới quét lui trên mặt. Nàng nhắm mắt lại, cảm giác mặt mình ngứa ngáy vì những sợi tóc quét tời quét lui, nàng không hề mở mắt mà lười biếng phì một hơi để thổi bay những sợi tóc lòa xòa trước mặt ra.

Những sợi tóc mỏng mềm mại bị thổi bay lên rồi lại rớt trở lại mặt nàng.

Một đám người ở sân thể dục nhốn nháo la hét, có người thổi còi, có tiếng quả bóng đập phải khung rổ.

Trì Đường bỗng nhiên cảm giác có người nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc nàng thổi không bay ra rồi vén nó ra đằng sau tai cho nàng.

Nàng mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Du Dư thu tay lại, cô thu tay tiện mở sổ ghi chép ra. Đó là một quyển vở to cỡ bàn tay cô luôn mang theo bên mình, bên trong chủ yếu là các từ đơn tiếng Anh và đủ loại kiến thức khác.

Hình như lần trước vị học bá này mang vở tới giải đề bị giáo viên thể dục trêu ghẹo, nói gì đó, chính vì thế lần này cô không mang theo vở nữa, đổi lại thành cái này.

Lúc này Trì Đường lười biếng không muốn duỗi tay, chỉ đưa tay sửa sang tóc mái một chút cô cũng không làm nhưng giờ cô lại đưa tay lên, che đi cuốn sổ nhỏ của Du Dư.

Du Dư cũng không giận cô, bị che mất sổ ghi chép cô liền ngẩng đầu nhìn về phía trước lẩm bẩm bài học, biến sự quấy rối trở thành một loại kiểm tra.

Trì Đường thu tay lại, Du Dư cúi đầu nhìn: “Ha, mình đã nhớ kỹ tất cả rồi.”

Cô quay đầu nói với Trì Đường: “Học thuộc từ đơn chưa, chút nữa có tiết tiếng Anh phải nghe viết, viết sai cô sẽ mắng đấy.”

Giáo viên tiếng Anh của các nàng còn trẻ, đặc biệt nghiêm khắc, mỗi lần các nàng nghe viết sai đều bị mắng, một tiết thì có thể mắng người khác đến nửa tiết, Trì Đường nhìn thấy thẩy giáo mời này là cảm thầy phiền, không thèm nghĩ đến những thứ liên quan tới tiếng Anh.

Trì Đường híp mắt nhìn bóng cây hơi lay động trên đỉnh đầu, tiện miệng nói: “Không nghĩ tới chuyện trả bài, không muốn nhớ, lát nữa cậu viết rồi cho mình chép nhé.”

Du Dư: “...Cũng được.”

Trì Đường: “Cậu lại không có nguyên tắc rồi.”

Du Dư: “Mình cảm thấy không sao, cũng bình thường nhưng nếu cậu không thích học tiếng Anh thì học không tốt cũng được.”

Trì Đường rơi vào sự trầm mặc kì quái, nàng có cảm giác gần đây bạn cùng bàn xây dựng hoàn cảnh học tập với nàng quá nhẹ nhàng, thậm chí còn tràn đầy cảm giác cưng chiều. Nói cho cùng bạn học Du Dư cũng không thể trở thành ba của nàng, nàng không thể có một người ba tốt đến như vậy.

Trì Đường: “Được, nhưng mà nhỡ đâu bị giáo viên tiếng Anh nhìn thấy, cô ấy sẽ mắng cả cậu đấy.”

Tính tình Du Dư hôm nay đặc biệt tốt: “Không liên quan, mình không sợ bị mắng.”

Trì Đường nắm tóc ngồi dậy, cầm lấy cuốn sổ nhỏ của cô: “Được rồi, để mình tự nhớ vậy.”

Nhìn những từ đơn tiếng Anh được một chốc, Trì Đường ngáp liền mấy cái. 

Nàng bỗng hoài nghi có phải bạn cùng bàn đang lấy tiến làm lùi, đánh lừa lương tâm của nàng để ép nàng học.

Nàng nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, Du Dư không rõ vì nguyên do gì cũng quay lại nở một nụ cười tươi thanh khiết với nàng.

Trì Đường: Hơ, chắc là do mình nghĩ nhiều.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16