“Ôi! Nóng chết mất! Đến bao giờ lớp học mới lắp điều hòa đây!” Những cậu học sinh nam mặc áo cộc tay vừa đi từ ngoài vào phòng học, xông đến đứng dưới chiếc quạt trần, túm lấy chiếc áo T-shirt mà hong gió, miệng thì kêu to phàn nàn.
Ngoài khung cửa sổ trời nắng chang chang, nhìn từ trên hành lang xuống, cả sân thể dục đều bị nắng chiếu đến mức sáng trắng hết cả một khoảng, về cơ bản thì tại thời khắc này không có ai dám đi dưới ánh mặt trời bao phủ khắp mọi nơi, đến cả những học sinh ưa ồn ào cũng trật tự hơn hẳn, dẫu gì chỉ ngồi yên không động đậy cả người cũng chảy đầy mồ hôi, ai mà ồn ào cho nổi.
Giờ nghỉ trưa vừa hết, cũng là lúc đám khỉ con héo rũ hết cả, giáo viên cầm sách giáo khoa bước vào lớp, vẫn thấy có người nằm bò ra bàn không chịu ngồi dậy, thì không nặng không nhẹ gõ gõ lên mặt bàn.
“Ngồi dậy đi, vào lớp rồi, ai chưa tỉnh thì các bạn ngồi gần đấy gọi dậy đi.”
Trì Đường cũng nhấc cái đầu đang vùi trong cánh tay dậy, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Nằm bò trên bàn học ngủ đúng là không thoải mái gì cho cam, đau cổ, hơn nữa mới tỉnh dậy còn chóng mặt. Cả khuôn mặt nàng tỏ ra không vui chỉ ngồi đó mà không ừ hử gì, giáo viên trên bục giảng kêu học trò mở hết sách vở ra, nàng cũng chẳng động đậy.
Lúc này có một cốc nước từ bên cạnh đẩy sang, là Du Dư rót cho. Cảm giác được cánh tay bị chọc chọc vài cái, Trì Đường vẫn giữ nguyên khuôn mặt như mới tỉnh khỏi cơn ác mộng đó, bưng cốc nước kia lên uống, uống xong thì đóng lại nắp bình cho cô.
Tận đến sau khi tiết học đã quá nửa, hậu di chứng do một giấc ngủ trưa gay go đem lại mới hoàn toàn giảm đi.
Ngoài cửa sổ là một mảnh rừng cây nho nhỏ, ngoại trừ cây bạch quả còn có mười mấy cây nhãn và cây ngô đồng, đều là những cây già lâu năm rồi, cành lá xum xuê, ngày hè có rất nhiều ve sống ở đó. Loại quy luật âm thanh chói tai ấy, xuất hiện đứt quãng từ lúc những ngày trời bắt đầu nắng nóng oi ả, mà bây giờ thì ngày nào cũng có thể nghe thấy, ba trăm sáu mươi độ bị bao quanh bởi những âm thanh stereo, ồn ào hết sức.
Vừa nóng vừa ầm ĩ, khiến con người ta khó chịu phát điên. Cảm nhận được sự nóng nảy sâu thẳm trong các em học sinh, thầy Phương trên bục giảng đành thở dài một hơi, chèn thêm giáo dục tâm lí vào nội dung bài học.
“...Sắp được nghỉ hè rồi, thi cuối kỳ đang đến kề cạnh, không học hành hẳn hoi tử tế, thì sao mà thi được kết quả tốt chứ? Thầy biết có một vài em có thể nghỉ hè ra hồn hay không, đều phụ thuộc vào thành tích thi lần này để quyết định, vì một kỳ nghỉ hè được vui chơi thỏa thích hơn, các em cũng phải chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi này, đúng không ?”
Tâm trạng của Trì Đường vốn đã bay ra ngoài một nửa rồi, nghe thầy Phương càm ràm chuyện này, lại càng thần người ra.
Bình thường nàng toàn trải qua kỳ nghỉ hè một mình, bởi vì thỉnh thoảng ba nàng có thể nhận công trình làm, thường là vào chính lúc nghỉ hè này. Kỳ nghỉ hè năm ngoái ba nàng không có công trình để làm, ngày nào cũng ở nhà đánh bạc, nàng với ba mình nhìn nhau ghét bỏ, hai người đánh nhau những mấy lần, tốt nhất là hè năm nay ông ta ra khỏi nhà nhanh nhanh lên.
Nàng thà rằng ngây ngẩn trong nhà cả kỳ nghỉ hè một mình còn hơn.
Lần nghỉ cuối cùng trước kỳ thi, Trì Đường về nhà một chuyến, quả nhiên nghe thấy ba nàng nói phải đến bên tỉnh S làm công trình, trong miệng nàng đáp một tiếng, mà trong lòng thì thả lỏng hơn.
Khó lắm mới giữ được tâm trạng tốt suốt mấy ngày, ngay cả thi cử cũng không còn quá để ý nữa.
_______
Nhưng trong quá trình thi thì vẫn bị giày vò quá. Thay đổi vị trí, chia phòng thi, bị thời tiết nóng chết người hành hạ suốt ba ngày, tất cả học sinh đều bị luộc chín cả.
Nhưng ngay khi vừa thi xong thì lập tức được giải thoát, lúc thi xong môn cuối cùng, bầu không khí ngột ngạt trước đó biến mất trong chớp mắt, trong phòng học biến thành biển cả vui nhộn, mọi người đều đang thảo luận về việc trải qua kỳ nghỉ hè như thế nào, nào là ở lì trong nhà, nào là về quê hoặc là đi du lịch.
Du Dư ngồi đó nghiêm túc sắp xếp lại đống bài tập hè vừa được phát.
Trì Đường lật phần đáp án bị xé mất ra, hỏi bạn cùng bàn: “Mấy quyển bài tập hè này, cậu làm xong hết mất bao lâu?”
Du Dư nghĩ ngợi một hồi: “Năm ngày?”
Trì Đường vẫn rất bình tĩnh nói: “Mình cũng mất năm ngày.”
Chỉ là, năm ngày mà Du Dư nói, chắc chắn là năm ngày khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, còn năm ngày mà nàng nói, là năm ngày cuối cùng khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc. Đối với việc này Trì Đường lại chẳng hề cảm thấy hổ thẹn chút nào, dẫu sao so với những người không làm bài tập hè, thì tốt xấu gì nàng vẫn sẽ làm đầy đủ.
Chút nữa thôi là được tan học về nhà rồi, nhưng có lẽ Du Dư sẽ không về, Trì Đường đã muốn hỏi từ trước hôm thi rồi, mãi vẫn chưa hỏi được ra miệng, kéo dài đến tận hôm nay khi thấy bạn học thu dọn đồ đạc, nàng mới mở miệng hỏi: “Nghỉ hè cậu đi đâu?”
Du Dư cười cười, sáp lại gần nàng nói nhỏ: “Vợ thầy có cô em gái mở một cửa tiệm, mình qua đó giúp một tay, còn có thể ở nhờ trong tiệm, cậu yên tâm.”
Cô là muốn tự mình kiếm sinh hoạt phí, bên phía giáo viên chủ nhiệm có vẻ cũng sẽ chăm sóc cho cô, lần này ông bố kia của Du Dư có đến gây sự hay không, Trì Đường cũng thấy yên tâm hơn rồi.
“Ừ, vậy cậu nghỉ hè thì cố gắng học tập làm việc chăm chỉ nhé.”
Du Dư đáp lời, trên mặt cũng lộ ra vẻ hơi do dự, “...Còn cậu thì sao, cậu nghỉ hè ở nhà sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô biết quan hệ giữa Trì Đường và ba của nàng rất căng thẳng, cô đã từng thấy trên mặt Trì Đường mang thương tích ba bốn lần rồi. Sự lo lắng trong lòng cô không hề ít hơn Trì Đường chút nào.
Mà Trì Đường lại chẳng để tâm, tiện tay nhét bài tập hè vào trong cặp, “Không sao.”
Những lời cần nói thầy giáo đều đã nói cả, tuyên bố kỳ nghỉ hè bắt đầu, học sinh nào hấp tấp thì đã sớm chạy mất rồi, những học sinh ở lại về cơ bản thì đều ở ký túc, còn phải quay về phòng ký túc xá dọn đồ.
“Mình đi trước đây.”
“Ừ, tạm biệt.”
“Kỳ sau gặp lại ha.”
Các học sinh chào tạm biệt lẫn nhau.
Trì Đường căn bản chưa thu dọn quần áo, đeo cặp lên lưng liền về nhà. Chỉ cần bố nàng không có nhà, nàng vẫn sẽ vui vẻ mà về nhà ở, dù sao ở nhà còn có thể dùng máy tính.
Ở nhà chơi game suốt hai ngày, lại về trường một chuyến để lấy phiếu học tập. Nàng vừa định đi thì bị thầy Phương tóm lấy, giữ lại phòng làm việc để tâm sự.
“Trì Đường, lần này em thi tốt lắm, xếp thứ tư cả lớp, tổng điểm xếp thứ bốn mươi tám toàn khối. Em thông minh thì có thông minh đấy, môn Văn môn Anh đều tốt cả, môn Toán cũng có tiến bộ, nếu như có thể nâng cao điểm môn Sinh với Chính trị và Lịch sử hơn chút, thì còn tiến bộ hơn nữa.” Khen xong thầy lại ngầm chuyển ý, “Nhưng mà ấy, cái bệnh của em đó là không ổn định, thi tháng mấy lần, lúc xếp hạng cao là đứng thứ năm mươi toàn khối, một khi thả lỏng cái là lại rơi xuống dưới một trăm toàn khối, không ổn định như vậy là không được đâu...”
Trì Đường: “...” Nàng liếc mắt nhìn tấm phiếu học tập trên bàn thầy Phương, thấy tên của Du Dư đúng như trong dự đoán, vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng.
Thầy Phương nói: “Về điểm này thì em phải học tập bạn cùng bàn của em một chút, em ấy luôn luôn học rất chắc, phát huy ổn, tinh thần cũng vững, thầy hi vọng các em có thể giúp đỡ lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau, được không?”
Trì Đường: “...” Không có chuyện học hỏi lẫn nhau đâu, bạn cùng bàn cứ lặng lẽ nhồi nhét đề bổ túc thế này, thành tích được nâng cao đều nhờ vào quyển vở ghi của học sinh giỏi thêm vào, đề thi thường thấy trong lần thi cuối kỳ này đều có hết trong quyển vở ghi mà Du Dư đưa cho nàng, vừa hay trúng đề.
Thầy Phương không biết nàng đang nghĩ gì, nhấc cánh tay làm động tác khích lệ, “Không ngừng cố gắng, vươn lên cao hơn!”
Trì Đường đang nghĩ, tại sao trên thế giới lại có người đàn ôn trung niên hay lải nhải như thầy chủ nhiệm thế này, còn có cả người đàn ông trung niên đáng ghét như bố của nàng thế kia nhỉ, đàn ông trung niên trên thế giới này đa dạng thật đấy.
“Thưa thầy, đề photo đều đem tới rồi đây.” Sự xuất hiện của Du Dư cắt ngang thuật nhồi nhét súp gà cho tâm hồn của thầy Phương, Trì Đường phải chạy trốn để lỗ tai được thanh tịnh.
Nàng đi bên cạnh Du Dư, thấy trong tay cô ôm một đống đề lớn, trong lòng sinh ra dự cảm không tốt.
Trì Đường: “Đây là gì?”
Du Dư: “Thầy giáo cảm thấy bài tập hè ít quá, nên photo thêm chút đề để chút nữa phát.”
Trì Đường: “Bài đã nhiều thế rồi lại bổ sung thêm nữa, thầy có còn là người không vậy?”
Du Dư liếc thầy giáo đi phía trước một cái, nhỏ giọng nói: “Còn phải viết mười bài văn cơ.”
Tâm trạng Trì Đường tựa như người nông dân nghe tin mấy ông lãnh đạo đòi tăng thuế vậy, có chút căm uất: “Là giáo viên thì có thể thích làm gì thì làm nấy à?”
Thầy Phương quay đầu lại mỉm cười nhìn hai người một cái, “Đúng rồi đấy, làm giáo viên đúng là thích gì làm nấy đó.”
Chờ cho đến khi thầy bước vào lớp, Trì Đường mới ho một tiếng nói: “Không ngờ thầy Phương cũng chơi trò gài bẫy thế này.”
(没想到老方也会玩这种梗 -> 梗: Ngôn ngữ mạng, ý chỉ một sự việc, một chuyện gì đó hay ho, thú vị, chỉ điểm gây cười, cũng có trường hợp dùng để chỉ bẫy mà người khác gài để thành trò cười.)
Cả mặt Du Dư hiện lên vẻ mờ mịt: “Bẫy gì cơ?”
Trì Đường không sao đáp lời nổi, bạn cùng bàn của nàng đúng là còn chẳng theo kịp trào lưu trên mạng bằng ông bạn trung niên của đám học sinh nữa.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)