Sau đại hội thể thao, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, hầu như ngày nào trời cũng có mây.
Cây bạch quả đối diện cửa sổ phòng học của các nàng đã rụng không ít lá.
Trì Đường che mũi bằng ống tay áo đồng phục, bực bội hạ giọng nói: “Hôi quá.”
Du Dư ngồi cạnh ngừng tay viết, lặng lẽ giơ tay áo lên ngửi. Trì Đường liếc mắt nhìn thấy, nghiêng đầu nói: “Không phải nói cậu, mình đang nói cây bạch quả bên ngoài.”
Dù lá cây bạch quả rất đẹp nhưng cây bạch quả là loài cây ra quả, quả của nó lại có mùi hôi kỳ lạ.
Trì Đường có chút không chịu nổi khi ngửi thấy mùi hôi này, thấp giọng than phiền: “Cậu ngồi bên cạnh cửa sổ, gần cây bạch quả hơn mình mà không ngửi thấy sao?”
Du Dư lắc đầu: “Bình thường.”
Trì Đường lấy khẩu trang đeo vào. Người ngồi bàn trước cũng không chịu nổi mùi này, than phiền hai lần nhưng khi thấy Trì Đường đeo khẩu trang thì vẫn nói với bạn cùng bàn của mình bằng giọng điệu trào phúng: “Chuyện bé xé ra to. Đến mức phải đeo khẩu trang à. Đúng là con nhà giàu mà.”
Trì Đường luôn không chịu nổi những kẻ nói bóng nói gió, mở miệng nói thẳng luôn: “Chính cậu cũng muốn đeo khẩu trang mà, không đeo không phải chỉ vì sợ người ta nói cậu tiểu thư thôi sao. Bây giờ thấy tôi đeo thì cậu lại nói tôi. Cậu chính là cái loại người thích khua môi múa mép chuyện của người khác mà cậu ghét đó.”
Đôi lúc Trì Đường thật sự cảm thấy rất khó hiểu. Lúc nàng làm chuyện mà người khác muốn làm nhưng lại không làm, những người đó sẽ châm chọc nàng như muốn bày tỏ mỗi một quần thể đều không chấp nhận được kẻ khác loài, cho dù chỉ có một chút khác biệt cũng không được.
Trì Đường cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, bị cái mùi này làm phiền đến khó chịu, khi lên lớp không có cách nào tập trung học hành, hai ngày liên tiếp vừa bước vào phòng liền nhíu mày.
Không qua bao lâu, quả bạch quả trên cây đã bị hái xuống hết.
Trì Đường là người đầu tiên phát hiện, có chút ngạc nhiên: “Quả bạch quả trên cây biến mất rồi?”
Du Dư ngồi cạnh cúi đầu đọc sách, nói: “Ừ, quả của cây bạch quả có thể dùng để nấu canh nên lúc nghỉ trưa cô căn tin đã mang rổ tới hái đi rồi.”
Trì Đường không hỏi vì sao cô biết mà lại vô thức cảm thấy buồn nôn khi biết quả của cây bạch quả có thể dùng để nấu canh: “Hôi đến vậy mà còn có thể dùng để nấu canh?”
Chỉ cần nghĩ đến quả bạch quả hôi thối thì nàng lại không muốn bước vào căn tin nữa. Do vậy, quyết định đi tiệm tạp hóa mua một ít sữa và bánh mì được thông qua.
Du Dư: “Chỉ dùng phần bên trong quả để làm canh chứ không dùng thịt quả nên không hôi.”
Trì Đường giơ tay từ chối. Nàng không tin, cũng tuyệt đối sẽ không ăn món canh được nấu từ loại quả hôi thối đó.
Thời tiết càng lúc càng lạnh. Trời thu như một khe hở cầu sinh giữa mùa đông và mùa hè, còn chưa cảm thụ được hết hoàn toàn nó thì mùa đông đã tới.
Việc dậy sớm vào mùa đông đã trở thành một việc thử thách ý chí cao. Muốn rời khỏi chiếc chăn ấm áp đã là một việc cực kỳ gian nan, ấy vậy mà chủ nhiệm lớp lão Phương của các nàng lại còn là một người trung niên thích dưỡng sinh, yêu cầu các nàng tập chạy bộ vào buổi sáng. Vì vậy, mỗi khi phải thức dậy để tập hợp chạy bộ vào buổi sáng thì cũng là lúc tiếng kêu rên vang khắp trời.
Trong một đám chim cút co đầu rút cổ, Du Dư có thể được gọi là hạc giữa bầy gà. Trong lúc những người khác gần như đều mặc áo len hoặc đổi sang mặc áo khoác dày thì cô vẫn mặc áo khoác đồng phục, chỉ đổi từ cái áo ngắn tay thành áo dài tay, nhìn có vẻ cực kỳ mỏng manh.
Trì Đường muốn hỏi cô có phải không có áo len hay không nhưng lại cảm thấy mình không cần hỏi cũng có thể nghĩ ra được đáp án. Trong tủ của Du Dư có rất ít đồ, quần áo cũng chỉ có vài cái, cái gì cũng thiếu.
Có cần mua cho cô không? Kể từ lúc quan hệ giữa nàng và Du Dư không hiểu sao lại thân hơn thì vấn đề mà Trì Đường phiền não là có cần giúp cô hay không?
Nhưng bình thường nàng đưa cô một chai nước thì cô cũng muốn trả lại tiền cho nàng, cho dù không trả tiền thì cô cũng sẽ bù lại vào việc khác. Rất lâu trước kia, đầu óc nàng có vấn đề, đi mua áo ngực cho cô. Cho đến bây giờ, Du Dư vẫn còn đang tiếp tục cố gắng ra bài cho nàng. Nếu nàng lại mua quần áo cho cô thì cô chắc chắn muốn tính tiền, còn không bằng kêu cô tự đi mua, người ta không nhận thì lại có vẻ nàng nhiều chuyện.
Du Dư ngồi bên cửa sổ, đúng lúc cửa sổ có một khe hở nhỏ không đóng kín được. Sau khi mùa đông đến, mỗi tiết tự học buổi tối đều luôn có gió lớn thổi từ khe hỡ đó vào phòng học, tuy Du Dư có vẻ cũng không để ý đến chút gió này.
“Tụi mình đổi chỗ ngồi đi, mình muốn ngồi phía trong.” Trì Đường đột nhiên nói.
Du Dư đang mải mê làm bài tập, lúc ngẩng đầu nhìn nàng còn có chút mê mang nhưng lại không do dự mà đổi chỗ với nàng. Mãi cho đến khi kết thúc tiết tự học, lúc chuẩn bị tắm thì cô mới bỗng nhiên phản ứng lại, có chút mông lung nghĩ Trì Đường cảm thấy cô ăn mặc mỏng manh quá sao? Lo cô bị lạnh à?
Du Dư vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, không ngoài suy đoán, cô thấy thẻ nước nóng Trì Đường để ở đó không cầm đi.
Lúc trước, lần nào Du Dư cũng lấy thẻ xuống để sáng một bên nhưng lần này cô lại cầm thẻ, mở cửa ra ngoài, đặt thẻ xuống giường Trì Đường: “Cậu cứ luôn quên cầm thẻ nước nóng của cậu.”
Trì Đường đang lau tóc, nhìn thẻ nước nóng, ừ một tiếng.
Du Dư xoay người định đi thì nghe Trì Đường ngồi sau nói: “Nếu lần sau mình lại quên cầm thì cậu cứ tắm đi, không cần lấy xuống.”
Du Dư không nhịn được mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót. Cô xoay người lại, đặt tay lên giường.
Trì Đường: “Làm gì vậy?”
Du Dư: “Cậu sờ tay mình thử xem.”
Trì Đường nhìn cô nhìn cô một hồi rồi chạm vào tay cô. Du Dư không hiểu sao lại cảm thấy nàng như một con mèo, lúc vươn tay về phía cô sẽ lộ ra vẻ mặt cảnh giác, do dự như bị dọa.
Trì Đường phát hiện bàn tay của bạn ngồi cùng bàn của nàng ấm áp, ấm hơn nhiều so với bàn tay, bàn chân lạnh lẽo mỗi khi vào đông của nàng.
Du Dư: “Mình không sợ lạnh. Lúc trước ở nhà, mùa đông mình vẫn luôn tắm nước lạnh, đã quen rồi.”
Trì Đường: “Ò.”
Vài ngày sau, Du Dư đã mặc áo len. Chiếc len màu vàng đó không giống như đồ mới nhưng nhìn có vẻ rất tốt, mềm mại chắc chắn. Trì Đường chưa từng thấy cô mặc nó, cũng không biết ở đâu ra.
“Tụi mình đổi chỗ lại đi.” Du Dư đề nghị. Hiện tại, cô nhìn có vẻ không lạnh rồi, không cần Trì Đường ngồi cạnh cửa sổ cản gió chút gió đó cho mình.
Trì Đường hoàn toàn không muốn bại lộ một chút lo lắng nhỏ nhoi vì người ngoài lúc trước của mình, mạnh miệng nói: “Mình nói mình muốn ngồi cạnh cửa sổ.”
Du Dư: “Được thôi.”
Hôm sau cô liền đi nói với thầy chủ nhiệm Lão Phương, tìm một nhân viên sửa chữa tới sửa lại cửa sổ, cái khe hỡ đó đã không còn nữa.
Sắp tới kỳ thi cuối kỳ thì lại có một đợt tuyết rơi.
Trước đây, Trì Đường chưa từng ở thành phố Nam Lâm, không biết năm ngoái ở đây có tuyết rơi hay không. Nhưng quê của bà nội nàng lại là một huyện thành nhỏ nằm cạnh thành phố Nam Lâm, lúc nhỏ nàng có tới đó. Trong trí nhớ mơ hồ của nàng, hình như là có một đợt tuyết lớn.
Học sinh bản xứ ở Nam Lâm trong lớp đều nói mấy năm qua đây chưa thấy được đợt tuyết lớn như vậy, hoa tuyết như những sợi lông ngỗng lớn nối thành từng hàng.
Lúc đi học sẽ có người không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, đợi đến khi tan học thì hơn một nửa phòng học đã trống rỗng. Mọi người ngồi không yên, tất cả đều đi ra ngoài nhìn hoa tuyết.
Thật ra tuyết mới rơi không bao lâu, trên mặt đất còn chưa có tuyết đọng nhưng tất cả mọi người lại rất hưng phấn.
Trì Đường cũng đã rất lâu không nhìn thấy tuyết. Nàng chống đầu, dựa vào bên cửa sổ nhìn hồi lâu. Giáo viên trên lớp đứng trên bục giảng hướng dẫn học sinh ôn tập, nàng lại không nhịn được mà cứ luôn quay đầu nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nhìn cành cây rơi đầy tuyết, nhìn tuyết đọng trên đất chậm rãi dày lên.
Giáo viên dạy toán có tính tình không tốt lắm gọi tên nàng.
“Trì Đường, thầy đứng trên bục giảng chứ không phải đứng ngoài cửa sổ giảng bài, em nhìn đi đâu đó? Nếu em muốn nhìn thì thầy cho em ra ngoài nhìn cho đủ, chịu không?”
Lúc này, Trì Đường mới thu hồi ánh mắt, xị mặt nhìn chằm chằm sách vở.
Giáo viên dạy toán lại gọi tên mấy học sinh, dạy dỗ hết một đám mới nói: “Sắp tới kỳ thi rồi, thi xong lại đến Tết, là cơ hội cố gắng cuối cùng trong năm nay. Nếu các em không chịu khó ôn tập, để xem tới lúc đó các em lấy kết quả thế nào về gặp ba mẹ.”
Trì Đường cười giễu. Ba mẹ nàng chưa bao giờ để ý đến kết quả học tập của nàng, nàng thi được thế nào cũng không ảnh hưởng đến việc cãi nhau và mắng nàng của họ. Hiện tại, hai người họ đã ly hôn, sẽ càng thêm không thèm để ý.
Sau khi tan học, Du Dư đưa một quyển vở cho nàng: “Tổng hợp kiến thức thi mà mình tự làm, còn có mấy dạng đề thường gặp. Cậu làm hai lần thì thi cuối kỳ sẽ không tệ lắm đâu.”
Trì Đường: “Mình không cần.” Nàng nói xong lại cảm thấy câu này có chút quen, hình như chính nàng đã nói với Du Dư câu này rất nhiều lần.
Du Dư: “Làm một lần cũng được, có thể nâng cao.”
Trì Đường bỗng nhiên nói: “Cậu đã từng nghe một câu nói trên mạng chưa?”
Du Dư: “Câu gì?”
Trì Đường: “Người thân có thể lừa gạt bạn, bạn bè cũng có thể phản bội bạn, nhưng toán học thì không. Không biết làm toán chính là không biết làm.”
Du Dư phản ứng một hồi, sau đó che miệng cười không ngừng.
Trì Đường chưng ra vẻ mặt hờ hững. Buồn cười đến vậy à?
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)