Đại hội thể thao mùa thu của trường trung học cơ sở Nam Lâm 1 diễn ra ngay sau kỳ thi giữa kỳ không bao lâu. Đại hội thể thao của trường có quy mô rất lớn, hằng năm đều do học sinh và giáo viên cùng tham gia, cũng có không ít phụ huynh học sinh tới xem.
Kỳ thi giữa kỳ căng thẳng đã qua, đại hội thể thao hoặc nhiều hoặc ít đã cứu vớt một số học sinh không có thành tích tốt, để họ có thể nhanh chóng tiến vào hoạt động tập thể, tạm thời quên đi hiện thực tàn khốc.
Lớp phó thể dục là một học sinh nam cao lớn, da hơi đen, rất thích chơi bóng rổ. Hai ngày trước, cậu ta còn đang than vãn vì kết quả của kỳ thi giữa kỳ, vừa nghe giáo viên chủ nhiệm nhắc tới đại hội thể thao thì lập tức hăng hái, vứt kết quả kỳ thi gì đó sang một bên, sống lại tại chỗ. Cậu ta cầm danh sách các hạng mục thi đấu được in ra tới hỏi từng người trong lớp, thúc giục mọi người tham gia thi đấu.
Tính tình cậu ta vừa rộng rãi vừa vui nhộn, quan hệ với lớp khá tốt. Cậu ta cầu ông cầu bà, nói chuyện chọc cười suốt buổi, qua một ngày đã dụ dỗ được mọi người, gần như phân xong hơn một nửa hạng mục thi đấu, mỗi hạng mục thi đầu đều có ít nhất một người tham gia. Đến cuối cùng chỉ còn lại thi chạy ba nghìn mét nữ, không một ai chịu đăng ký.
Lớp phó thể dục hết cách, đành tìm mấy bạn nữ mình thường nói chuyện nhưng những bạn học đó đều không ngừng lắc đầu từ chối.
“Da Đen, cậu muốn mình chết hả. Cơ thể nhỏ bé này của mình chạy tám trăm mét còn không nổi nữa. Cậu bảo mình chạy ba nghìn mét, mình tắt thở tại chỗ cho cậu xem!”
“Mình nhảy dây được rồi, mình chạy bộ không được, chạy không nổi đâu!”
“Đừng nhìn mình, mình đã chọn chạy một nghìn năm trăm mét, không thể nào chạy thêm ba nghìn mét nữa.”
“Da Đen, cậu đừng hại mình, mình đã bị cậu hại chọn nhảy cao rồi. Mình không biết nhảy cao, đến lúc đó nhảy gãy chân thì chạy gì nữa mà chạy.”
Bạn nữ ngồi sau lớp phó thể dục giơ tay lên vờ như muốn đánh cậu ta, cậu ta lập tức cười nịnh nọt, ão não tránh khỏi cô bạn, chạy tới trong đám học sinh nữ.
“Ây, La Trịnh Lệ, các cậu còn chưa chọn hạng mục thi đấu đó, ít nhất mỗi người một hạng mục, ai cũng phải chọn nha.”
Mấy bạn nữ không tình nguyện: “Hôm đó đúng lúc mình tới ngày, mình đau bụng, không tham gia được không?”
Da Đen: “Như vậy không được. Nếu hôm đó thật sự không đến được thì xin nghỉ, đăng ký trước rồi nói. Thi chạy ba nghìn mét nữ còn chưa có ai đăng ký, ai trong các cậu chọn đây?”
“Có thi chạy ba nghìn mét nam thì thôi đi, sao bên nữ cũng có vậy!”
“Phải đó, mình còn không chạy nổi bốn trăm mét nữa.” Cuối cùng, mỗi người đều chọn một môn, nhảy dây, ném tạ các kiểu đều có, thi chạy ba nghìn mét vẫn để trống.
“Không phải Trì Đường và Du Dư còn chưa chọn sao, để Trì Đường chạy đi. Nghe nói trước đây cậu ấy có đánh nhau với người ta, có thể đánh nhau thì chắc chắn có thể chạy. Còn Du Dư nữa, không phải lúc trước cậu ấy học ở thôn làng hẻo lánh trong núi sao, phải đi rất xa để đến trường mà. Cậu ấy chắc chắn có thể chạy.” Lời nói của La Trịnh Lệ có chút vi diệu nhưng lớp phó thể dục lại không nhận ra. Cậu ta là người tùy tiện, nghe xong thì ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy, Du Dư chắc chắn được. Cậu ấy có thể chịu cực, không yếu ớt như các cậu.”
“Cậu mới yếu!”
Lớp phó thể dục cười hì hì, chạy nhanh đến trước bàn của Du Dư và Trì Đường. Cậu ta chống tay trên cạnh bàn hai người, đặt danh sách hạng mục thi đấu xuống, cực kỳ mong chờ hỏi: “Du Dư, không ai trong lớp đăng ký thi chạy ba nghìn mét nữ, chỉ còn cậu và Trì Đường thôi. Cậu và Trì Đường, một người đăng ký chạy ba nghìn mét nữa được không?”
Du Dư ngẩng đầu, đồng ý: “Được, mình đăng ký chạy ba nghìn mét.”
Trì Đường vừa dừng bút, nghe vậy nhíu mày: “Cậu tùy tiện đồng ý vậy à?”
Du Dư nghi hoặc nhìn nàng: “Sao vậy?”
Trì Đường: “Không ai muốn đăng ký thì lại đưa cậu?”
Du Dư: “Không sao, mình có thể chạy.”
Trì Đường vẫn thấy tức giận, ném bút, trừng mắt nhìn Da Đen.
Da Đen bị nàng dọa giật mình. Trước mặt những người khác, cái gì cậu ta cũng có thể nói giỡn nhưng tới trước mặt nàng thì lại không nói một từ. Cậu ta đỏ rần mặt, buông cạnh bàn, ấp úng: “Không liên quan tới mình. Du Dư rất lợi hại, lần nào trong tiết thể dục thì cậu ấy cũng chạy được, cậu ấy chắc chắn có thể mang vinh quang về cho lớp mình.”
Du Dư dừng một lát, hỏi nàng: “Hay là cậu cũng muốn chạy ba nghìn mét?” Cô nhớ Trì Đường luôn kiên trì chạy xong trong mỗi tiết thể dục.
Da Đen nhanh chóng hùa theo: “Cậu cũng muốn chạy thì hai cậu cùng chạy ba nghìn mét đi. Để mình ghi tên của hai cậu.”
Trì Đường: “Chạy cái đ*o, mình nhảy xa!”
Da Đen: “Được được được, cậu nhảy xa.” Ghi tên xong thì nhanh chân chạy mất.
Nào ngờ, sau khi tan học không bao lâu, đợi Trì Đường đi rồi, Da Đen lại ở lại nói với Du Dư: “Thông báo chút, thi chạy đều phải mang giày chạy bộ hoặc giày thể thao thích hợp chạy bộ, những bạn thi chạy các cậu chuẩn bị cho tốt nha.”
Du Dư dừng một lát: “Được, mình biết rồi.”
Du Dư mua một đôi giày cao su, giặt sạch để dưới giường. La Trịnh Lệ về phòng ngủ nhìn thấy, thuận miệng nói: “Rốt cuộc cậu ấy cũng mua giày. Mình thấy cậu ấy mang một đôi giày vải nửa học kỳ cũng không đổi, hôi chết rồi!”
Du Dư không ở phòng ngủ, nhưng Trì Đường đúng lúc về phòng. Nàng nghe vậy, quăng thẳng chai nước vừa uống một chút trong tay vào chân La Trịnh Lệ, nước trong chai bắn đầy người cô ta, trên giường cũng ướt nhẹp.
“A! Cậu làm gì vậy! Cậu bị điên hả!”
Trì Đường bước tới, nhấc chân đá mạnh vào cạnh giường cô ta: “Cmn, miệng lưỡi sạch sẽ chút đi. Mỗi ngày không có gì làm thì nói bậy, không biết nói tiếng người à. Bà đây thật sự thấy cậu nói bậy nên muốn đánh cậu.”
Du Dư quả thật chỉ có một đôi giày vải, giày đi lâu không giặt sẽ có mùi. Trước đây, La Trịnh Lệ đã nói ngay tại phòng ngủ, chỉ cây dâu mắng cây hòe, lớn tiếng nói cái gì mà có người không giặt giày hôi, cả phòng ngủ toàn là mùi. Trì Đường không ngửi thấy có mùi gì nhưng Du Dư lập tức biết cô ta đang nói mình. Từ sau lần đó, mỗi tuần cô sẽ giặt giày ít nhất hai lần, mỗi lần đều đợi tối về giặt rồi để trước cửa phòng phơi khô, hôm sau mang lại.
Nếu trời quang thì đương nhiên giày giặt xong sẽ khô. Nhưng nếu trời mưa, giày cả đêm không khô thì Du Dư vẫn mang giày còn ướt đi học cả ngày.
Có một khoảng thời gian trời mưa liên miên, tâm trạng Trì Đường cực kỳ khó chịu, nhìn vũng nước mưa trên đường cũng không vừa mắt.
“La Trịnh Lệ, cmn, cậu tự nhìn giày của cậu đi, mang cả tháng, để dưới giường không giặt. Cậu còn quan tâm tới người khác nữa chứ. Ai hôi bằng cậu? Ai có cái miệng hôi hám như cậu? Cậu buồn nôn không hả?” Trì Đường quét hết tất cả giày dưới giường của cô ta ra ngoài.
…
Lúc Du Dư đi từ khu dạy học về phòng ngủ, đi ngang qua sân thể thao thì thấy có bóng người đang chạy bên trong. Bóng dáng đó rất quen thuộc, là bạn ngồi cùng bạn của cô.
“Trì Đường.”
Trì Đường đeo tai nghe, âm thanh sôi nổi bên trong hầu như đâm thủng màng nhĩ của nàng, hoàn toàn không nghe thấy gì.
Du Dư đứng đó, kiên nhẫn chờ nàng chạy đến gần mới lại kêu: “Trì Đường, sao bây giờ cậu lại chạy bộ?”
Trì Đường vẫn không nghe thấy, nhưng nàng nhìn thấy Du Dư nên tháo tai nghe ra, hỏi: “Hôm nay về phòng sớm vậy?” Nàng vừa nói vừa đi về phía cô, cùng cô về phòng ngủ.
Hai người về phòng ngủ, Du Dư phát hiện hôm nay phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, ai cũng không nói gì. La Trịnh Lệ ngồi trên giường gửi tin nhắn, đôi mắt sưng đó như vừa khóc.
Trì Đường lạnh mặt, không nói gì với ai, trực tiếp đi rửa mặt.
Hôm sau, sau khi hết tiết tự học, các bạn học đều chạy đi ăn sáng. Du Dư ăn xong trước, lúc lên lầu thì chợt nghe phía trên cầu thang đang có người nói chuyện, là giọng của bạn Vương Tiêu Dương cùng lớp.
Du Dư nhớ cậu ta. Lúc cô mới vừa trở thành bạn cùng bàn của Trì Đường, Vương Tiêu Dương còn nhiều lần tới tìm Trì Đường nói chuyện. Sau này, Trì Đường không chịu nổi nên không để ý tới cậu ta, cậu ta cũng dần dần không tới nữa.
Hiện tại, cậu ta khó chịu nói: “Bạn gái La Trịnh Lệ của mình nói cậu bắt nạt cô ấy, có chuyện gì hả?”
Trì Đường đứng trước mặt cậu ta, bị cậu ta chặn đường, vẻ mặt cũng khó chịu: “Cậu hẹn hò với La Trịnh Lệ? Vậy các cậu đúng là xứng đôi, não tàn xứng với ngu ngốc.”
Vương Tiêu Dương kiềm chế cơn giận: “Ăn nói cẩn thận chút. Mình không đánh con gái, nhưng mình cảnh cáo cậu, cậu đừng quá đáng. Nếu có lần sau, cậu xem thử mình có đánh cậu không.”
Trì Đường cười mỉa: “Cậu không đánh con gái nhưng tôi đánh con gái. Tôi cảnh cáo cậu, nếu người bạn gái ngu ngốc kia của cậu còn không hiểu ra sao mà nhằm vào Du Dư thì tôi sẽ không ném giày cậu ta nữa mà trực tiếp ném cậu ta đi đó. Các cậu thật sự cho rằng tôi tốt tính sao?”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)