Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 6: Đêm mưa

866 0 4 0

Trường học trong kì nghỉ lặng im giữa đêm tối, tiếng mưa rơi càng làm tăng thêm cảm giác trống trải. Trì Đường nhìn thấy chữ Nam Lâm, mới phát hiện ra mình đã vô tình đi bộ đến nơi này.

Nàng mặc một chiếc áo hoodie bị mưa làm ướt nhẹp, chiếc mũ che đầu ướt đẫm được kéo lên, giống như tâm tư đều bịt kín bởi lớp đất ướt át, nặng trĩu, nàng cảm giác nước đang dần nhấn chìm chính mình.

Cửa hông mở ra, trong phòng bảo vệ sáng đèn nhưng không có ai. Ma xui quỷ khiến thế nào Trì Đường lại bước vào, nàng đi đến bên dưới các dãy lớp học trước, những tòa nhà đều đen kịt, những bóng cây được trồng dọc lớp học lay động, hơi dọa người.

Đi ngang qua lớp học, là khu ký túc xá dành cho nữ. Trì Đường liếc mắt cũng thấy được một ô cửa số duy nhất sáng đèn.

Nàng đi đến.

Người quản lí trực dưới lầu cũng không đi ra, ngồi đó xem ti vi, ngạc nhiên hỏi một câu: “ Em không về nhà hả?”

Trì Đường đáp qua loa hai tiếng, sau đó đi lên lầu, trên sàn nhà đọng lại những vết chân ướt át kéo dài thành một chuỗi.

Cửa phòng 301 đã đóng, nàng gõ cửa.

Tiếng Du Dư bên trong phòng vang lên, cô hỏi: “ Là ai?”

Tiếng ghế được kéo ra, có người đứng lên, răng rắc, khóa xoay chuyển, cửa mở.

Trì Đường đi vào, trên bàn còn rất nhiều đề thi và sách vở bài tập, thì ra bạn học đang đóng cửa làm bài tập, trong một buổi tối có thể danh chính ngôn thuận lười biếng, cô vẫn chăm chỉ như vậy.

“Không phải cậu về nhà rồi sao, tự nhiên giờ lại chạy đến trường?” ----- Trì Đường cho rằng cô sẽ hỏi thế, nhưng không Du Dư không hỏi.

Du Dư chỉ hỏi nàng: “ Cậu muốn tắm không, trường nghỉ nên không có nước nóng, dì dưới lầu có nấu nước, có thể xuống đó xin.”

 

Ném cặp sách và điện thoại di động lên giường, Trì Đường bước vào nhà vệ sinh, không quay đầu lại: “Tớ tắm nước lạnh được.”

Nàng hơi dỗi, Du Dư có thể tắm nước lạnh, sao mình lại không.

Nhưng khi dòng nước lạnh lẽ chạm vào da thịt, còn lạnh hơn so với tưởng tượng của nàng, vốn thân thể đã bị thấm mưa, nên nàng lạnh từ trong ra ngoài, lạnh run người.

Ngoài phòng vang lên tiếng đóng cửa, Trì Đường không để ý, nàng đang ôm cánh tay mình ngồi chồm hỗm trên mặt đất trong tiếng nước ào ào.

Một lúc sau, bên ngoài có tiếng bước chân từ từ tới gần, Du Dư ở ngoài gõ cửa, “Nước nóng lấy cho cậu.”

Cô đem món đồ gì đó để ngoài cửa, lại đi ra.

Trì Đường vẫn đem ấm nước nóng vào phòng tắm. Nàng thay một bộ quần áo sạch sẽ, dùng khăn lau tóc ướt. Du Dư đã ngồi trở lại vào vị trí làm bài, nàng im lặng ngồi đối diện cô.

Yên tĩnh hồi lâu, Trì Đường nói: “ Có phải vừa nãy tớ ướt như chuột lột không?”

Du Dư dừng viết, ngẩng lên nhìn nàng, lắc đầu: “ Không.”

Như một bông hoa tả tơi dưới cơn mưa nặng hạt, nếu không lập tức đưa nàng vào trong phòng, có khi nàng sẽ tàn lụi trong mưa gió.

Trì Đường bỏ khăn trên mặt xuống, lúc này Du Dư mới nhìn thấy vết hồng hồng trên mặt nàng, hình như bị người ta đánh.

Mặc dù hai người ngồi cùng bàn, lại cùng ở chung một phòng ngủ trong ký túc xá, nhưng ngày thường vẫn tự đi về một mình, không nói chuyện với nhau, tự nhiên giờ hai kẻ đơn độc ngồi chung một chỗ, cũng chẳng biết mở lời ra sao.

Mưa bên ngoài càng rơi càng lớn, nhưng giọt nước nện mạnh vào cửa sổ thủy tinh.

Trì Đường phát hiện lúc nãy Du Dư chỉ mặc chiếc áo phông khi trước, giờ có thêm lớp áo khoác đồng phục bên ngoài. Nàng bỗng nhiên đứng lên, lấy một chiếc túi nhỏ có một đường hồng nhạt ở trên giường, đưa đến trước mặt Du Dư “Tặng cậu.”

Du Dư ngạc nhiên, cầm món đồ xem thử, bên trong là hai cái áo ngực.

“Cậu…Tặng mình? Sao lại… Mua cái này cho mình.” Du Dư thật sự rất khó hiểu, vừa nghi hoặc vừa lúc túng, lại còn có chút quẫn bách không biết phải làm gì.

Trì Đường cũng không tốt hơn nàng là mấy, trên thực tế, lúc cầm chiếc túi bước ra khỏi cửa hàng quần áo, nàng đã vô số lần mắng mình là đầu óc giăng mưa bị úng nước, tự nhiên mua áo ngực cho bạn học không quen biết? Nàng bị điên rồi sao?

Lúc đó đầu óc nàng thanh tỉnh lại, hối hận muốn chết, suýt nữa ném nó vào thùng rác. Nhưng nàng lập tức nhớ tới cảnh mình lúng túng trong cửa hàng, ông chủ hỏi nàng mua áo ngực loại nào, nàng suy nghĩ mãi cũng không biết. Mặt tối sầm, khua tay múa chân loạn xạ, ông chủ chỉ cười hỏi nàng có phải mua áo ngực cho chị gái hay không, lại còn đặc biệt tìm một cái túi quà hoa nhỏ màu hồng nhạt gói lại cho nàng.

Nếu như ném bỏ, thì có phải nàng đang lãng phí quá trình đi mua nó không. Hơn nữa… Trong đầu nàng lúc đó là hình ảnh Du Dư mặc đồng phục học sinh, hai bên gò má lấm tấm mồ hôi, nàng giữ bằng hai tay, thậm chí còn siết chặt miệng túi, để nước mưa không thể ướt bên trong.

“Mỗi ngày thấy cậu mặc đồng phục học sinh, mình nghĩ nóng muốn chết, cậu không mặc thì vứt đi, mình không mặc được. Nói xong, nàng đã bò lên giường của mình, nằm ở giường trên không nhúc nhích, từ chối giao lưu cùng người khác.

Rất lâu sau đó, Du Dư phía dưới không hề phát ra tiếng động nào, một lát sau mới có tiếng ma sát khi chạm vào túi đồ, Du Dư nói: “Cảm ơn cậu, Trì Đường.”

Vai Trì Đường chậm rãi thả lỏng, hóa ra nãy giờ vai nàng luôn căng cứng như vậy.

Mưa lớn hơn, giống như tiếng mưa rơi nàng thường nghe trước khi ngủ, Trì Đường nghiêng người, cuộn mình, ôm đầu gối, cảm thấy dễ chịu hẳn. Cũng tốt, còn có một chỗ để ngủ.

Ý thức chậm rãi rời vào mông lung, trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy có người kéo tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người mình.

Ngày thứ hai tỉnh lại, đầu đau sắp nứt. Ngồi dậy, cảm thấy một mảnh trời đất quay cuồng, bỗng nhiên nàng rất buồn nôn.

Khi Trì Đường đặt chân lên đất, đầu choáng váng, suýt nữa ngã chổng vó, một đôi tay thuận thế đỡ lấy cơ thể nàng, dìu nàng ngồi trên giường đối diện.

“Cậu bị bệnh, sốt cao lắm.” Du Dư sờ trán Trì Đường.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16