Trước đợt thi cuối kỳ có tổ chức tiệc giao thừa. Trước Tết, lãnh đạo nhà trường đã ra thông báo không cho phép tổ chức tiệc giao thừa, nói rằng sắp tới kỳ thi, sẽ ảnh hưởng đến việc học của học sinh. Thế nhưng, không ngoài dự đoán thông báo này đã dẫn tới rất nhiều lời ra tiếng vào phản đối. Dưới sự yêu cầu của mấy lớp, cuối cùng lãnh đạo trường vẫn nới lỏng quy định, cho phép học sinh lớp mười, lớp mười một có thể dành ra một tiết tự học buổi tối để tự tổ chức tiệc giao thừa cho lớp.
Lão Phương chủ nhiệm lớp 2 luôn là một người dễ tính y như cái tên Đại Phương của ông ấy. Hai tiết cuối cùng của buổi chiều, ông ấy đều để cho lớp sắp xếp, tự phân chia nhiệm vụ.
Người thì phụ trách đi mua đồ ăn vặt, người thì hướng dẫn mọi người sắp xếp bàn học trong phòng để tạo không gian làm sân khấu, lớp phó văn nghệ thì thống kê những người giỏi ca hát hoặc có tài nghệ để phối hợp chuẩn bị tiết mục tạm thời.
Cho dù chỉ có thời gian trong vòng một tiết tự học, không gian trong vòng một phòng học thì buổi tiệc giao thừa này vẫn khiến mọi người cảm thấy chờ mong.
Trì Đường cảm thấy có lẽ không khí của buổi tiệc giao thừa này sẽ vô cùng vui vẻ. Vì tuyết lại rơi nên thế giới trong trường chỉ toàn một màu trắng, không chỉ có lớp các nàng mà cả khu dạy học đều tưng bừng, náo nhiệt.
Không biết lớp nào còn mang loa Bluetooth tới, mở bài ‘Lemon’ của Yonezu Kenshi vang khắp trên dưới lầu.
Trì Đường và Du Dư đều ở lớp dọn bàn, dời bàn đến chỗ cửa sổ. Hiếm khi thấy Du Dư dọn hết hết tất cả đề thi, sách ôn tập, sách nâng cao của cô, không giành giật từng giây từng phút để học tập. Thậm chí, cô còn chủ động hỏi Trì Đường: “Lát nữa cậu muốn lên hát không?”
“Không hát.” Trì Đường trả lời không chút nghĩ ngợi. Nàng là một người không thích hoạt động tập thể, tham dự mấy cái tiệc như vậy, ngồi một bên nhìn còn đỡ, bảo nàng lên sân khấu hát thì nàng lại không thích, luôn cảm thấy mất mặt.
Du Dư có chút tiếc nuối. Cô đã nghe Trì Đường thỉnh thoảng ngâm nga, cảm thấy tiếng nàng ngâm nga rất êm tai, nếu nghiêm túc hát hết cả bài thì chắc chắn rất hay.
“Cậu có hát không?” Trì Đường hỏi.
Du Dư lắc đầu: “Mình không biết hát.”
Cô có chút ngại ngùng, bởi vì tất cả mọi người đều biết hát nhưng cô lại không biết, còn có những bài hát mà những người khác vừa nghe đã có thể nói ra tên bài hát thì lại là lần đầu cô nghe thấy. Những thứ cô chưa từng tiếp xúc thật sự rất nhiều.
Sắc trời bên ngoài dần tối. Những người đi mua đồ ăn vặt đều đã quay lại, xách theo bao lớn bao nhỏ gì đó, bắt đầu chia cho từng bàn một. Có người hi hi ha ha, ồn ào đòi một miếng bánh ngọt hoặc đòi thêm hai trái quýt. Lớp phó thể dục Da Đen xách một túi lớn như một ông thần giữ của, tuyệt đối không chịu cho người khác nhiều hơn một trái, ngoài miệng còn ồn ào: “Không được, không được. Mình tính đủ số lượng hết rồi, cho nhiều hơn một trái thì những bạn phía sau sẽ không có phần.”
Hôm nay, các nàng ồn ào một chút thì các giáo viên cũng xem như không nghe thấy, bởi vậy nên ngay cả tai nghe điện thoại cũng có thể quang minh chính đại lấy ra. Trì Đường đang nghe nhạc, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ dần dần giảm bớt.
Bàn của các nàng đã dời vào góc, tới cuối cùng Da Đen mới chia tới đây. Trì Đường nghe thấy âm thanh ầm ĩ, thấy Da Đen lấy một trái quýt từ trong túi ra, nhỏ giọng nói : “Hai cậu là người cuối cùng được chia, còn dư hai trái quýt, cho cậu thêm đó.”
Nói xong, cậu ta lập tức xoay người xách túi chạy đi chia những thứ khác. Trì Đường liếc nhìn trái quýt mình được cho thêm, không có chút phản ứng. Du Dư vô thức nhìn thoáng qua, Trì Đường lập tức cầm trái quýt đó đưa cho cô: “Cậu muốn thì cho cậu nè.”
Du Dư lắc đầu: “Không cần. Mình có một trái là đủ rồi.”
Ngay lúc náo nhiệt nhất, tiết mục còn chưa bắt đầu, tất cả mọi người đều đang đi lại trong phòng học thì một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng.
Người đàn ông này nhìn có vẻ đã bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt đen đúa do phơi gió phơi nắng, mặc chiếc áo bông mỏng không quá sạch sẽ, mang đôi giày vải cũ nát tràn đầy bùn đất. Ông ta phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, không chút phù hợp với phòng học này. Thấy nhiều học sinh đang vui cười như vậy, người đàn ông có chút luống cuống nhưng ông ta lại nhanh chóng nhìn thấy gì đó, vẻ mặt trở nên hung ác và phẫn nộ.
Trì Đường phát hiện ánh mắt của ông ta dừng bên cạnh mình, mà Du Dư lại đang mím chặt môi, vẻ mặt có chút tái nhợt, không còn chút vẻ thoải mái và vui sướng lúc nãy.
“Đứa con gái chết tiệt nhà mày!” Người đàn ông mở miệng, cũng không biết nói ngôn ngữ địa phương nào. Ông ta bước vào, xông thẳng tới góc này, giơ tay nắm lấy cánh tay Du Dư, ra muốn sức kéo cô đi.
Trì Đường gần như là vô thức kéo lại cánh tay Du Dư. Âm thanh to lớn khi đụng vào bàn cùng với tình huống đột ngột này khiến phòng học ầm ĩ tức khắc yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía này.
“Sao vậy?”
“Người đó là ai?”
“Là ba của Du Dư à?”
Người đàn ông ra sức kéo Du Dư, ngoài miệng không biết đang mắng cái gì. Trì Đường chỉ nghe ông ta nói: “Mày đi ra cho tao, theo tao về nhà. Ai cho mày chạy tới đây đi học hả!”
Du Dư nắm chặt bàn học, muốn thoát khỏi tay ông ta: “Con không về, con ở lại đây đi học.” Giọng điệu của cô vẫn bình tĩnh nhưng khi đối mặt với người đàn ông này thì chút run rẩy trong giọng nói của cô vẫn rất rõ ràng.
“Bốp!” Người đàn ông không chút khách khí tát cô một cái.
“Đi theo tao về!”
Trì Đường phản ứng lại, cầm sách lên đập mạnh vào cánh tay của người đàn ông, lớn tiếng mắng: “Đm, ông buông tay ra!”
Tiếng mắng này của nàng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng học. Da Đen và mấy học sinh nam cao lớn khác nhanh chóng bước tới, ngăn trước mặt Du Dư và Trì Đường, nỗ lực kéo người đàn ông kia ra: “Chú phải không? Nói chuyện đàng hoàng đi ạ, chú làm gì vậy chứ, sao lại đánh người.”
Trong phòng học nghị luận ầm ĩ, còn có mấy học sinh nữ nhanh chóng chạy ra ngoài, chắc là đi báo cho giáo viên.
Người đàn ông bị mấy học sinh nam ngăn cản, cực kỳ không vui hét lên: “Tao là ba nó, tao bảo nó về nhà thì nó phải về. Nó lén chạy tới đây đi học, hơn nửa năm không chịu về. Tao đã đi xe vài ngày mới tìm tới đây, tao phải dẫn nó về!”
“Đám học sinh trẻ ranh tụi mày lo chuyện bao đồng làm gì. Tránh ra!”
Mấy người lôi kéo, có chút không cản được người đàn ông rất mạnh này. Mắt thấy ông ta đẩy ra Da Đen, đang muốn đánh Du Dư tiếp thì Trì Đường đột nhiên đá ngã cái bàn, kéo Du Dư chạy ra ngoài.
“A!”
“Ui da, đụng trúng người rồi...”
Bên ngoài trời đã tối, trên hành lang tụ đầy các bạn học. Có người là nghe được tiếng động nên mới sang đây hóng chuyện, cũng có người còn không biết xảy ra chuyện gì. Trì Đường kéo Du Dư chạy qua những người này, chạy xuống cầu thang. Nàng chạy rất nhanh, đụng đông đụng tây, tạo ra một tràng tiếng la hét.
Du Dư vẫn không lên tiếng, ngơ ngẩn để tùy nàng kéo mình chạy về trước. Cô nghe thấy bên cạnh có mấy bạn học mà cô biết hoặc không biết đều đang kêu la gì đó, nghe thấy ba ruột mình đang mắng gì đó phía sau nhưng lại không nghe lọt tai một chữ.
Cô dường như lại quay về mùa hè trước kia, lúc cô thi đậu trường trung học Nam Lâm, về nhà nói muốn tiếp tục đi học.
Nhưng ba cô lại nói cái tuổi này của cô đã có thể gả chồng, không để cô tiếp tục đi học.
Cô cầu xin ba mình, nói với ông ta rằng trường học đồng ý miễn học phí và tiền phòng cho cô, còn có giáo viên ở trường cấp hai sẵn lòng cho cô hai nghìn tệ, sẽ không dùng tiền của gia đình nhưng ba cô vẫn không đồng ý. Ông ta đánh cô, cướp mất hai nghìn tệ, không cho cô rời khỏi nhà.
Nếu cô đi học thì mọi chuyện trong nhà sẽ không có người làm, em trai cũng không có người trông nom. Trong nhà không có tiền, nếu cô gả chồng thì có thể lấy được tiền lễ hỏi.
Giáo viên của cô bảo cô rất thông minh, nếu tiếp tục đi học thì chắc chắn sẽ có tiền đồ. Bản thân cô cũng muốn đi ra ngoài nhìn, cho nên lúc đó cô đã tới tìm giáo viên của mình để mượn hai trăm tệ. Cô dựa vào sự xung động mà bỏ nhà đi lần đầu tiên, đến nơi đổi xe, mang theo sự lo lắng và mong đợi đi tới thành phố xa lạ này.
Cô cho rằng tất cả khó khăn đều có thể khắc phục, chỉ cần không sợ chịu khổ thì cô có thể tiếp tục học tập, có thể...
“Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu khóc.”
Trì Đường đã dừng lại. Nàng kéo Du Dư chạy tới khu dạy học cũ của trường. Nơi đây vô cùng hẻo lánh, có một số chỗ nghỉ chân nhỏ đã hư hại.
Nàng dừng lại mới phát hiện Du Dư không nói một tiếng nhưng trên mặt toàn là nước mắt.
Trì Đường chưa từng thấy Du Dư khóc. Cô luôn im lặng, cố chấp, nghiêm túc, không quan tâm sự xa lánh của mọi người với mình, không quan tâm những tin đồn, lời nói chanh chua ngoài tai. Cô cứ mãi làm việc của mình, ngoài học tập vẫn là học tập, giống như một ngày không nỗ lực thì sẽ rơi vào vực sâu.
Trì Đường không biết nên nói gì, vô thức buồn bực đút tay vào túi.
Nàng mò được một trái quýt tròn xoe, chuyện xảy ra lúc nãy quá đột ngột nên trái quýt nàng định đưa cho Du Dư đã bị nàng tiện tay bỏ vào túi. Nàng nghĩ một lát rồi lấy trái quýt, lột nó ra, bẻ làm hai, đưa cho Du Dư một nửa.
“Ăn quýt đi.”
Du Dư vẫn đang rơi nước mắt trong câm lặng. Cô cầm trái quýt nhưng lại không nhúc nhích, một lát sau mới nhắm chặt mắt lại, giơ tay lên lau mặt rồi lại nhét trái quýt vào miệng.
Trong đêm tuyết lạnh lẽo, trái quýt trong miệng rất lạnh, nhưng cũng rất ngọt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)